Tám giờ tối, thành phố A đã sớm lên đèn.
Tiếng lá cây xào xạc hòa cùng tiếng vi vu của gió tạo nên giai điệu của bản tình ca buồn.
Trước cổng một căn biệt thự cao vút, thân hình gầy yếu của một người phụ nữ bị gió thổi qua trông thật mỏng manh, tưởng như nếu gió mạnh thêm chút nữa cô sẽ bị gió cuốn đi vậy.
Đêm cuối thu, cái lạnh đã bắt đầu buốt giá.
Đưa tay dựng cao cổ áo gió, Dạ Tuyết Ninh thu mình lại nép vào tường, hai tay không ngừng chà xát để giảm bớt cái lạnh.
Hai giờ trước.
Hôm nay sau khi tan tầm, cô không gặp được Vũ Vĩ Phong, thư kí Hạ nói anh đã ra ngoài từ trưa đến giờ vẫn chưa về công ty lần nào.Về nhà cũng không gặp được anh.
Vĩ Phong không về nhà, hơn nữa cái tên Lô Trí Hùng lại tới.
Dạ Tuyết Ninh cầm đũa chọc chọc bát cơm, đầu giăng đầy mây mù.
Cứ mỗi lần cô ngẩng đầu gắp thức ăn lại bắt gặp Lô Trí Hùng đang nhìn mình cười, tự chủ không được cô rùng mình, da gà da vịt rơi đầy đất.
“Phải rồi, Vĩ Phong đâu ba nó? Thằng bé còn chưa về sao?” Bà Dạ chợt hỏi.
Dạ Tuyết Ninh nghe đến hai chữ “Vĩ Phong”, tai theo bản năng vênh lên nghe ngóng.
Ông Dạ gắp một cọng rau, chậm rãi nói: “Hình như biệt thự của Vũ gia đã tu sửa xong, chiều nay thấy thằng bé về thu dọn đồ đạc bảo sẽ qua bên đó ở luôn.”
“Sao tôi không biết chuyện này?” Bà Dạ nhíu mày bất mãn.
“Chiều này bà đi chợ mà.”
Bà Dạ xếp đũa xuống bàn, thở dài một tiếng: “À, thằng bé cũng thật là, không thể đợi ăn tối xong rồi hãy đi sao?”
“Là tôi bảo nó đi luôn đấy, đường buổi tối rất nguy hiểm.”
Bà Dạ nghe chồng phân tích cũng thấy có lý liền không hỏi gì nữa bắt đầu nhấc đũa tiếp tục ăn cơm.
Một đoạn đối thoại này cô nghe không sót một từ nào.
Đi rồi?
Dạ Tuyết Ninh nhíu chặt lông mày bất mãn.
Đầu tiên là ngẩn người sau đó vứt đũa chạy lên phòng thu dọn đồ đạc.
Không gian yên tĩnh đột nhiên phảng phất tiếng ô tô từ xa.
Tiếng xe quen thuộc này, cô biết.
Quả nhiên một lúc sau chiếc xe dừng lại trước cổng biệt thự.
Dạ Tuyết Ninh khẩn trương nhìn chằm chằm cửa xe.
Không phụ sự kì vọng của cô, cửa xe bị đẩy từ bên trong, Vũ Vĩ Phong trên con Lamborghini bình tĩnh bước xuống.
Cô kinh hỉ đang định chạy tới nhưng chân vừa mới giơ lên liền lập tức thu về.
Cắn cắn môi dưới, nắm đấm cô siết chặt nhìn cửa xe lần nữa bị mở ra.
Người phụ nữ vừa xuống xe liền vòng qua ôm lấy cánh tay Vũ Vĩ Phong, hai người nói gì đó chỉ thấy cô ta khẽ cười.
Trong đầu Dạ Tuyết Ninh “đoàng” một tiếng nổ lớn, trái tim bị một thứ gì đó hung hăng đập vào, đau đến nghẹn thở.
Người cô run rẩy nhưng run không bởi cái lạnh mà run vì tức giận.
Hai mắt cô đỏ ngầu, mơ hồ xuất hiện một làn sương mỏng.
Vũ Vĩ Phong không gạt tay cô ta ra mà cứ để vậy chậm rãi bước về phía trước.
Đột nhiên anh ngừng bước, ánh mắt sáng như chim ưng nhìn chằm chăm cái bóng của cô nằm khuất trong bóng tối.
Dạ Tuyết Ninh run run từ chỗ tối đi ra, viền mắt cô long lanh một tầng hơi nước mỏng nhưng đã bị cô cưỡng ép chảy ngược về.
Vũ Vĩ Phong nhìn thấy cô không chút ngạc nhiên, dường như anh đã biết trước cô sẽ xuất hiện ở đây vậy.
“Vĩ Phong, sao anh...!“ Dạ Tuyết Ninh nấc nghẹn, vừa nói cô vừa nhìn sang người phụ nữ đứng bên cạnh anh.
Khi Dạ Tuyết Ninh nhìn kĩ khuôn mặt cô ta, trong đầu cô chỉ còn đọng lại những tiếng ong ong dữ dội.
Mắt cô mở to, kinh ngạc đến đau đớn, trái tim cô thắt lại, giờ phút này như bị ai đó trói chặt ném xuống vực thẳm sâu không đáy.
Người trước mặt cô một thân quần áo hàng hiệu, cả người toát lên khí chất tiểu thư kiêu ngạo song không thể không nói cô ta vốn dĩ đã xinh đẹp, quần áo chỉ làm tôn lên vẻ đẹp của cô ta chứ không phải cô ta làm quần áo nổi bật.
Mạc Vĩnh Lam mặc một chiếc váy liền thân dài tới đầu gối, eo khảm đá quý.
Đường nét trên mặt cô ta mềm mại, mắt hạnh xinh đẹp lộ dưới hàng mi dài cong vút.
Dạ Tuyết Ninh nhìn khuôn mặt trang điểm đến tinh xảo của Mạc Vĩnh Lam, không hiểu sao càng nhìn càng nóng trong người.
Há miệng hít một ngụm khí lớn nhưng vẫn cảm giác như mình hít thở không thông, ngực cô không ngừng phập phồng nên xuống, mở miệng nhiều lần cũng không thể phát ra được âm thanh hoàn chỉnh nào.Trước mắt cô bị hơi nước làm nhòe, tiếng lá cây xào xạc bên tai như đang chế giễu cô ngu ngốc.
Chị ta thật sự đã trở về?
Môi cô run run, khó khăn lên tiếng: “Mạc Vĩnh Lam?”
Mạc Vĩnh Lam là trẻ mồ côi nhưng lại là bạn gái duy nhất của Vũ Vĩ Phong từ khi anh còn học cao trung.
Lúc đó cô còn chưa biết yêu là gì, ngày ngày đòi Vũ Vĩ Phong kể cho cô nghe chuyện tình cảm của hai người.
Đến mãi sau này, đột nhiên có một ngàyMạc Vĩnh Lam muốn ra nước ngoài học nghiên cứu sinh, chị ta muốn anh đi cùng nhưng anh lại kiên quyết từ chối.
Anh cho rằng Mạc Vĩnh Lam không thật sự yêu mình, nếu như yêu thì sẽ không bởi vì tương lai mà bỏ anh ra nước ngoài, còn Mạc Vĩnh Lam lại cho rằng anh không yêu chị ta, nếu yêu thì đã không cố chấp ở lại trong nước.
Rồi hai người cãi nhau thật lâu.
Đến ngày Mạc Vĩnh Lam lên máy bay, chị ta gọi điện cho Vũ Vĩ Phong nói rằng: “Ngày em trở về.
Nếu em còn yêu anh, anh vẫn sẽ chấp nhận em chứ?”
Một khoảng thời gian sau khi Mạc Vĩnh Lam bỏ đi, anh suy sụp, ngày ngày vùi mình trong men rượu.
Cô cứ nghĩ rằng qua từng ấy năm, Vĩ Phong đã hết yêu chị ta rồi, nhưng tại sao...?
Người Dạ Tuyết Ninh kịch liệt run rẩy, im lặng lùi về sau một bước.
Một cơn gió bất ngờ nổi lên, thổi bay mái tóc dài của cô khiến chúng rối loạn.
Mạc Vĩnh Lam nhìn thấy phản ứng này của cô thì đáy mắt xẹt qua một tia sáng, cô ta cười khẽ: “Tuyết Ninh? Là em à? Lâu quá không gặp chị suýt chút nữa đã không nhận ra em.”
Ngẩng cao đầu, nhìn nụ cười giả tạo của Mạc Vĩnh Lam khiến cô vô cùng chán ghét.
Nhớ khi còn bé.
Khi chỉ được nghe mọi chuyện của chị ta từ miệng Vũ Vĩ Phong, cô cho rằng Mạc Vĩnh Lam là một người xinh đẹp lại tốt bụng, nhưng gặp mặt rồi mới biết, nếu Mạc Vĩnh Lam là người tốt thì trên đời này căn bản không hề có kẻ xấu.
Mỗi khi không có mặt Vũ Vĩ Phong, chị ta sẽ đánh đập cô thậm tệ bởi chị ta cho rằng vì cô luôn dính lấy Vĩ Phong mới khiến tình cảm của anh dành cho chị ta không thể trọn vẹn.
Vĩ Phong luôn coi cô là em gái.
Chị ta còn ghen tỵ với cả một đứa em gái?
Càng nghĩ, bàn tay Dạ Tuyết Ninh càng run vì giận.
Cô oán hận nhìn Mạc Vĩnh Lam trước mặt, khi bé cô sợ hãi chị ta, dù bị ức hiếp cũng không dám nói.
“Tuyết Ninh, em làm sao vậy?” Che giấu sự lạnh lùng trong đáy mắt, Mạc Vĩnh Lam đưa tay chạm vào vai cô, quan tâm hỏi.
Không biết nguyên cớ vì đâu, chỉ cần thấy chị ta muốn chạm vào người mình, Dạ Tuyết Ninh liền sinh ra cảm giác bất an, theo cảm tính hất mạnh tay Mạc Vĩnh Lam đang đặt trên vai cô ra.
“A!” Mạc Vĩnh Lam ôm tay, vẻ mặt oan ức.
“Tuyết Ninh!” Vũ Vĩ Phong trừng mắt với cô, hạ giọng khẽ quát.
Dạ Tuyết Ninh ủy khuất nhìn vào mắt anh, viền mắt cô long lanh nước mắt.
Hai tay cô siết chặt, móng tay dài đâm sâu vào da thịt đau buốt.
“Mau xin lỗi Vĩnh Lam.”
Dạ Tuyết Ninh nhíu mày nhìn anh, cho rằng mình nghe nhầm.
“Anh bảo em...!xin lỗi chị ta?”
“Phải, xin lỗi đi.” Giọng Vũ Vĩ Phong lạnh lùng không mang theo một tia cảm xúc nào.
Cánh tay Dạ Tuyết Ninh buông thõng, vẫn ra sức run rẩy.
“Vũ Vĩ Phong, anh là một tên đáng ghét.
Em ghét anh.” Cô gồng người gào lên, bóng dáng đau đớn lao vào màn đêm.
Vũ Vĩ Phong im lặng nhìn theo bóng lưng của Dạ Tuyết Ninh cho đến khi biến mất.
Đáy mắt anh ẩn hiện nỗi phiền muộn.
“Em ấy hình như vẫn rất không thích em.” Mạc Vĩnh Lam cúi đầu, giấu đi tia giảo hoạt trong đáy mắt.
Vũ Vĩ Phong dáng người cao lớn, hoàn toàn cao hơn cô ta một cái đầu.
Anh đứng từ trên cao nhìn xuống trong một lúc lâu mới nói: “Không cần lo, lát nữa em ấy sẽ tự mình tìm về thôi.”
Vũ Vĩ Phong nói rồi đi đến kéo vali của Dạ Tuyết Ninh đặt vào cốp xe.
Mạc Vĩnh Lam ngẩng đầu phức tạp nhìn bóng dáng Vũ Vĩ Phong đổ dài trên đường, trái tim cô ta nhói đau.
“Vĩ Phong, anh còn yêu em không?”
Vũ Vĩ Phong đang mở cửa xe khựng lại trong ba giây, anh không trả lời câu hỏi của Mạc Vĩnh Lam mà chọn cách giữ im lặng.
Trong mắt Mạc Vĩnh Lam hằn lên những tia đau đớn, bàn tay cô ta siết chặt.
Lúc ở sân bay cô ta đã hỏi qua Vũ Vĩ Phong một lần và anh cũng im lặng như lúc này.
“Lên xe!” Anh ngồi vào xe, lạnh nhạt nói với người bên ngoài.
Mạc Vĩnh Lam rất nhanh che giấu nỗi đau trên mặt, cười tươi đi tới, mở cửa xe ngồi vào.
Chiếc Lamborghini nhanh chóng chuyển bánh đi thẳng vào khu biệt thự..