Trong phòng bệnh, mùi thuốc khử trùng đặc trưng của bệnh viện quanh quẩn.
Tám giờ tối, thuốc mê bắt đầu hết tác dụng, Dạ Tuyết Ninh từ trong đau đớn tỉnh lại.
Hàng mi dài rung nhẹ rồi từ từ mở ra để lộ đôi đồng tử sâu hút hồn.
Nét mặt cô mệt mỏi, vẻ suy yếu không tài nào che dấu được.
Cơn đau từ bả vai truyền tới khiến cô phải hít một ngụm khí lạnh.
"Đau!"
Tay phải cô siết chặt ga giường, liếc mắt xuyên qua cổ áo nhìn đến tầng tầng lớp lớp băng vải quấn quanh bả vai trái.
Dạ Tuyết Ninh thở hắt một hơi, cắn môi nén nhịn đau đớn, chợt nhớ đến tình hình nguy hiểm lúc đó khiến trái tim cô co thắt lại, kích động ngồi mạnh dậy, hét lên: "Vĩ Phong! Vĩ Phong! Vĩ Phong! Vĩ...!"
"Tỉnh rồi?"
Cửa phòng bệnh bị đẩy vào, Dạ Tuyết Ninh ngồi trên giường, bên mi còn đọng lại một giọt nước mắt chưa khô.
Cô cẩn thận quan sát người trước mặt một lượt, thấy anh không chút thương tổn nào mới thở phù một tiếng.
Không có chuyện của Vũ Vĩ Phong thu hút, chỗ bị thương liền tấy đau.
Có lẽ vừa rồi ngồi dậy quá mạnh, trên băng vải lại thấm thêm một chút máu.
"Á! Đau!" Dạ Tuyết Ninh cắn chặt môi dưới nhợt nhạt, nhưng vẫn không nhịn được cảm thán.
"Biết đau em còn ngồi dậy mạnh như vậy?" Vũ Vĩ Phong bước nhanh đến đỡ cô nằm xuống giường, vừa lo lắng vừa khẽ trách.
Trước mắt bị màu đỏ của máu tươi thu hút, lông mày anh nhíu chặt, xoay người bấm nút đỏ trên đầu giường.
Vì thân phận Dạ Tuyết Ninh đặc biệt, chính là được đích thân Vũ Vĩ Phong bế tới bệnh viện nên bác sĩ không dám chậm trễ, rất nhanh liền có người tới giúp cô thay băng gạc.
Bàn tay cô nắm chặt ga trải giường, các khớp xương lộ rõ.
Vì nén nhịn đau đớn mà trên trán cô thấm đẫm mồ hôi, mỗi hạt mỗi hạt đều to bằng hạt đậu.
Đến khi nhịn không nổi nữa, cô mới đứt quãng cầu xin.
"Có thể...!trước tiêm...!cho tôi một chút thuốc giảm đau...!được không?"
"Không được!"
Dạ Tuyết Ninh thở hổn hển nhìn Vũ Vĩ Phong, bắt gặp cái nhíu mày thật sâu của anh thì cúi đầu: "Vậy, không cần nữa."
Bác sĩ thay băng cho cô là một ông chú đã ngoài tuổi trung niên, bản thân đã có con cái nên đối với biểu tình của cô tự nhiên sẽ có một chút không đành lòng: "Loại thuốc đó dùng nhiều không tốt cho cơ thể, nếu không phải thật sự cần thiết vẫn là không nên dùng."
Dạ Tuyết Ninh yếu ớt gật đầu, nói không ra hơi.
Sau khi bác sĩ đi khỏi, cô nằm vật vã ra giường, hai mắt mông lung khép hờ đã có dấu hiệu muốn ngất xỉu.
Vũ Vĩ Phong bước tới, kéo ghế ngồi xuống, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc cô: "Thật sự rất đau?" Lời vừa ra khỏi miệng anh liền thấy không cần thiết.
Bị trúng đạn, không phải một cô gái như Dạ Tuyết Ninh có thể chịu nổi.
Anh hơi chút cúi người, đem cô ôm vào trong ngực.
"Bác sĩ cũng nói thuốc giảm đau dùng nhiều không tốt cho cơ thể.
Em ráng chịu đau một thời gian, khỏi rồi sẽ không đau nữa."
Dạ Tuyết Ninh nằm trong lòng anh ngửi hương bạc hà quen thuộc, nghe anh nói vậy, cô thất thần.
Đây là anh đang hướng cô giải thích cùng an ủi sao? Thế nhưng lời an ủi này có chỗ nào đó sai sai?
Khóe môi cô câu nhẹ nụ cười yếu ớt, nép trong ngực anh rất nhanh liền thiếp đi.
***
Ở bệnh viện được một ngày, Dạ Tuyết Ninh sống chết đòi xuất viện.
Ban đầu, Vũ Vĩ Phong muốn đưa cô về Dạ gia nhưng lại bị cô lấy lý do không muốn ông bà Dạ lo lắng để từ chối.
Sau cùng, không thể làm gì khác hơn đành phải đem cô về Uyển Nguyệt.
Dạ Tuyết Ninh nằm ngửa trên giường, hai mắt mở lớn nhìn trần nhà.
Thực ra cô rất sợ đau, điều này ngay cả Vũ Vĩ Phong cũng không biết.
"Cạch!"
Tiếng mở cửa cũng không thu hút được ánh mắt của cô.
Hiển nhiên cô biết người đến không phải là Vũ Vĩ Phong.
Quả nhiên...
"Chỉ bị thương? Tại sao không bị bắn chết?" Tiếng nói cay độc của Mạc Vĩnh Lam ở cửa truyền tới.
Dạ Tuyết Ninh lười biếng liếc cô ta một cái rồi lại tiếp tục nhìn trần nhà: "Vậy chỉ có thể nói tôi phúc lớn mạng lớn, đại nạn không chết tất có hậu phúc."
"Phải không?" Cô ta chậm rãi bước đến, đứng ở bên giường nhìn xuống cô đầy vẻ khinh thường: "Tôi là thấy cô đang muốn tranh thủ tình cảm đi? Cô nghĩ chỉ vì cô đỡ đạn cho Phong mà anh ấy sẽ yêu cô sao? Dạ Tuyết Ninh, cô đừng vọng tưởng!"
Trong lòng Dạ Tuyết Ninh rất buồn bực, phẫn nộ trừng mắt nhìn Mạc Vĩnh Lam: "Vĩ Phong sẽ yêu tôi hay không còn chưa biết nhưng chắc chắn anh ấy sớm đã không còn yêu chị...!Á...!"
Dạ Tuyết Ninh bị đau há miệng hít một ngụm khí lớn.
Không biết cô đã thành công chọc vào chỗ ngứa nào trên người của Mạc Vĩnh Lam.
Mắt cô ta đỏ ngầu, hai tay siết chặt bả vai cô, không biết cố ý hay vô tình động đến miệng vết thương khiến chúng lại tiếp tục chảy máu.
Dạ Tuyết Ninh cảm giác cơn đau mãnh liệt truyền tới, đau đến mức cô muốn lập tức ngất đi.
"Đau! Buông...!buông ra!"
"Buông? Còn lâu!" Cô ta hung ác nhìn xuống khuôn mặt trắng bệch của cô, lực tay lại mạnh thêm chút nữa.
"Á!" Cô bị đau không ngừng vùng vẫy nhưng không ngờ cô ta lại khỏe như vậy, mặc cho cô có kháng cự thế nào cũng không làm sao thoát ra được.
Nhìn đến một mảng áo ngủ của Dạ Tuyết Ninh bị nhuốm máu, khóe môi Mạc Vĩnh Lam lạnh lùng cong lên.
Ánh mắt cùng vẻ mặt cô ta đều thập phần dọa người, như một ác quỷ đang làm chuyện mình thích nhất.
"Tôi khuyên cô, tốt nhất đừng chọc giận tôi, bằng không hậu quả không phải một cô gái như cô có thể chịu nổi đâu...!"
"Dạ tiểu thư, đến giờ thay thuốc rồi...!"
Mạc Vĩnh Lam còn chưa nói dứt câu đã bị tiếng mở cửa dọa cho giật mình.
Chưa bao giờ cô lại cảm kích vị bác sĩ này đến vậy.
Cố Tây Thành là bác sĩ riêng của Vũ gia ở trong nước, lần này cô được Vũ Vĩ Phong đem về toàn quyền chữa khám đều đặt dưới tay anh ta.
Cố Tây Thành tay cầm hòm thuốc, đôi mắt dưới gọng kính hơi híp lại: "Mạc tiểu thư, cô cũng ở đây à?"
Mạc Vĩnh Lam vừa thấy có người xuất hiện đã sớm thay đổi tư thế, thoạt nhìn thì như đang giúp cô xem vết thương nhưng thật ra là đang chèn ép vết thương của cô ra máu.
Dạ Tuyết Ninh lúc này đã đau đến không thở nổi chứ đừng nói đến lên tiếng.
Cô căm phẫn trừng mắt nhìn Mạc Vĩnh Lam, đổi lại cô ta nhìn cô đầy vẻ đắc ý.
"Bác sĩ Cố, cậu mau tới xem, vết thương của Tuyết Ninh có phải lại nặng hơn hay không?" Nói rồi cô ta thu tay, xoay đầu nhìn Cố Tây Thành, trên khuôn mặt giả tạo muốn có bao nhiêu lo lắng liền có bấy nhiêu lo lắng.
Cố Tây Thành sải bước đến, đứng một bên nhìn xuống mảng áo nhuốm đỏ của Dạ Tuyết Ninh, lông mày anh ta hơi nhăn lại di chuyển đến khuôn mặt tái nhợt của cô, hành động cùng vẻ mặt lại hoàn toàn đối lập nhau.
"Mạc tiểu thư đừng quá lo lắng, cô trước ra ngoài để tôi khám đã."
Nghe Cố Tây Thành nói chuyện với mình không quá khách khí, Mạc Vĩnh Lam dù nổi giận trong lòng vẫn duy trì vẻ mặt tươi cười gật đầu: "Vậy làm phiền bác sĩ Cố."
Cửa phòng vừa đóng, Cố Thành Thành liền gỡ bỏ bộ dạng bình tĩnh, nhanh chóng ngồi xuống giúp cô xem vết thương.
Sau khoảng mười lăm phút vừa thay thuốc vừa băng bó, Cố Tây Thành vẫn chưa thôi nhíu chặt hàng lông mày.
"Dạ tiểu thư sau này nên chú ý một chút, nếu để miệng vết thương nhiễm trùng sẽ không tốt."
Vừa rồi bị Mạc Vĩnh Lam hành hạ mất nửa cái mạng, bây giờ thay băng xong nửa cái mạng còn lại của cô cũng muốn mất nốt, nào còn hơi sức gật đầu, chỉ đành chớp mắt một cái sau đó liền ngất đi.
Cố Tây Thành thở dài một tiếng, tốt bụng kéo chăn đắp cho cô rồi mới ra về.
Lúc đi xuống dưới nhà không ngờ lại gặp được Vũ Vĩ Phong vừa đi làm về.
"Vũ thiếu gia!"
Vũ Vĩ Phong đẩy cửa vào nhà, đem áo khoác vắt lên tay ghế, bình tĩnh ngồi xuống sopha.
Vừa châm một điếu thuốc vừa nhàn nhạt hỏi: "Tuyết Ninh sao rồi?"
"Tôi vừa giúp cô ấy thay thuốc, có lẽ vì quá đau nên đã ngất xỉu." Cố Tây Thành thoải mái nói.
Chân mày Vũ Vĩ Phong nhíu chặt, một hồi lâu mới gật đầu: "Làm phiền cậu rồi.
Nếu không còn chuyện gì nữa, cậu có thể ra về."
"Còn chuyện này...!" Cố Tây Thành do dự một lúc cũng không biết bản thân nên nói tiếp hay không.
Dù sao đây cũng là chuyện riêng tư của nhà người ta, anh thân là bác sĩ, nếu can thiệp vào hình như có chút không phải phép.
Đợi một hồi lâu cũng không thấy Cố Tây Thành nói gì nữa, Vũ Vĩ Phong đành phải lên tiếng: "Có chuyện gì?"
Anh ta vốn muốn nói rằng, vết thương lần này của Dạ tiểu thư chảy máu là có người cố ý làm, nhưng suy nghĩ gì đó anh ta lại chuyển thành: "Có lẽ mấy ngày tới Dạ tiểu thư sẽ sốt cao, Vũ thiếu gia nên chú ý tới cô ấy một chút."
"Tôi biết rồi." Vũ Vĩ Phong hít một hơi mạnh rồi đem điếu thuốc dập tắt.
Cố Tây Thành đi khỏi.
Vũ Vĩ Phong cũng muốn đứng dậy lên phòng xem Dạ Tuyết Ninh một chút.
"Phong, anh đã về!" Mạc Vĩnh Lam từ góc khuất của bức tường bếp đi ra, trên người cô ta vẫn còn mặc một chiếc tạp dề.
Hình như là vừa mới nấu xong món gì đó.
Vũ Vĩ Phong đang định bước lên cầu thang, nghe tiếng Mạc Vĩnh Lam gọi mình thì dừng lại.
"Em đang làm gì?"
Mạc Vĩnh Lam mỉm cười đi nhanh tới, bất ngờ vòng tay ôm lấy cổ Vũ Vĩ Phong, ngay tại lúc anh muốn mở miệng nói chuyện liền nhón chân hôn lên môi anh một cái.
Trong mắt anh cô động nhìn không ra hỉ lộ ái ố gì.
Một tay đút túi quần, tay kia cầm áo khoác tùy ý để Mạc Vĩnh Lam hôn.
Anh không đẩy cô ta ra cũng không có ý đáp lại.
Trong mắt Mạc Vĩnh Lam lóe một điểm sáng, thử đem lưỡi thăm dò vào trong miệng Vũ Vĩ Phong lại không ngờ anh hơi chút hé miệng, mắt anh không nhắm cũng không chớp nhìn một màn nhiệt tình của người phụ nữ trước mặt.
Mạc Vĩnh Lam càng hôn càng bạo.
Một tay cô ta buông cổ Vũ Vĩ Phong ra, luồn xuống cổ áo của anh, đang muốn cởi khuy áo lại bị tay anh giữ chặt.
"Em muốn làm gì?" Thanh âm anh trầm thấp mang theo nguy hiểm đến hỏi cô ta.
Thân thể Mạc Vĩnh Lam run nhẹ, theo bản năng lùi về sau một bước: "Em...!Em mới nấu cơm xong...!"
Ánh mắt anh sắc bén nhìn xuống đỉnh đầu cô ta, im lặng hồi lâu mới lạnh nhạt lên tiếng: "Đợi anh đi tắm rửa." Nói xong liền xoay người bỏ về phòng.
Hai tay Mạc Vĩnh Lam siết chặt nắm đấm.
Đau đớn trong đáy mắt không những không tan mà càng thêm nồng đậm.
"Phong, rốt cuộc anh còn yêu em không?" Đôi môi cô ta khẽ mấp máy, thanh âm thật nhỏ chỉ để mình bản thân nghe thấy: "Còn em, vẫn rất yêu anh!".