Ánh nắng dịu nhẹ của buổi sớm chiếu qua cửa kính của nhà thờ, dừng lại trên khuôn mặt tinh xảo của cô dâu.
Dạ Tuyết Ninh khoác trên người chiếc váy cưới màu trắng tinh khiết, đuôi váy dài chấm đất phủ non nửa bục sân khấu.
Chiếc váy cúp ngực góp phần vun cao hai luồng đẫy đà để lộ vùng lưng trơn mịn.
Phía trước đính viên kim cương màu xanh trong suốt.
Váy cưới thiết kế ôm gọn vòng eo mảnh khảnh của cô, trải dài tới hông thì phồng to, bồng bềnh như một làn sóng.
Nhà trang điểm đặc biệt đem mái tóc của Dạ Tuyết Ninh búi cao, tùy hứng thả rơi một vài lọn tóc.
Làn da cô vốn trắng nõn nà, nay chiếc váy cưới cũng trắng như vậy khiến cô trông như một món thủy tinh dễ vỡ, căng mọng như lúc nào cũng có thể nhỏ ra nước.
Khuôn mặt cô nhỏ nhắn, trang điểm tỉ mỉ, vừa nhìn liền biết cô là nhân vật chính của bữa tiệc.
Dạ Tuyết Ninh nghiêm chỉnh đứng trước mặt cha xứ, không dám nhìn loạn sợ mọi người phát hiện ra mắt cô có vấn đề, về sau sẽ khiến Lô Trí Hùng bị coi thường.
Đương nhiên Lô Trí Hùng không phải là cô, lại càng không biết suy nghĩ của cô lúc này.
Anh quay đầu, chớp mắt một cái, đem tay của cô bao bọc trong bàn tay rộng lớn của mình.
Có lẽ cho rằng cô đang hồi hộp mà cất tiếng an ủi: "Không cần khẩn trương, anh sẽ luôn ở bên em."
Khóe môi Dạ Tuyết Ninh giương cao, khẽ cười.
Cô đưa bàn tay còn lại đặt lên tay anh, hơi chút ngẩng đầu.
Mặc dù trước mắt cô chỉ là một màu đen bất tận nhưng cô đã mơ hồ tưởng tượng ra khuôn mặt tuấn dật của anh.
Hôm nay là ngày cưới của hai người, Lô Trí Hùng hẳn là một thân vest đen thẳng tắp, tóc vuốt keo, hất mái? Tiếc là cô không thể nhìn thấy bộ dạng điển trai của anh lúc này.
Sự thật rằng Lô Trí Hùng đứng trước mặt cha xứ, ngay bên cạnh Dạ Tuyết Ninh cũng không khác trong suy nghĩ của cô bao nhiêu.
Hôm nay anh mặc chiếc vest đuôi tôm màu đen tuyền, trước cổ đeo một chiếc nơ cùng màu, bên trong lót chiếc áo sơ mi màu trắng.
Khuôn mặt Lô Trí Hùng vốn tuấn tú, đẹp trai ở ngày hôm nay lại trông càng hoàn hảo.
Nhạc dương cầm, vĩ cầm réo rắt vang lên, du dương nhẹ nhàng như thay chúa gửi tới lời chúc phúc tốt đẹp nhất cho cô dâu chú rể.
Màn hình vẫn lần lượt chiếu từng ảnh cưới của hai người.
Cha xứ đứng trên bục, hiền từ nhìn hai nhân vật chính của buổi lễ mỉm cười.
Đầu tiên hướng Lô Trí Hùng hỏi: "Anh Lô Trí Hùng có đồng ý lấy cô Dạ Tuyết Ninh làm vợ của mình, cho dù sau này hạnh phúc hay đau buồn, giàu sang hay nghèo khó, lúc khoẻ mạnh hay ốm đau anh cũng nguyện bên cô ấy, nguyện yêu thương chăm sóc lo lắng cho nhau, cho đến lúc đầu bạc răng long.
Anh có đồng ý không?"
Lô Trí Hùng quay sang cô, bàn tay nắm tay Dạ Tuyết Ninh hơi siết chặt, ôn nhu cười nói: "Con đồng ý!"
Dạ Tuyết Ninh cười ngọt ngào, theo linh cảm ngẩng đầu, dùng đôi đồng tử không còn nhìn thấy ánh sáng của mình nhìn vào đôi mắt sáng như sao đêm của Lô Trí Hùng, chờ đợi cha xứ hỏi cô.
"Cô Dạ Tuyết Ninh có đồng ý lấy anh Lô Trí Hùng làm chồng của mình, cho dù sau này hạnh phúc hay đau buồn, giàu sang hay nghèo khó, lúc khoẻ mạnh hay ốm đau cô cũng nguyện bên anh ấy, nguyện yêu thương chăm sóc lo lắng cho nhau, cho đến lúc đầu bạc răng long.
Cô có đồng ý không?"
Hai má Dạ Tuyết Ninh ửng hồng, trên mặt treo nụ cười hạnh phúc.
Trong suốt thời gian cô hôn mê, người luôn bên cạnh cô là người đàn ông này.
Rồi một năm sau khi tỉnh lại, người ở bên chăm sóc cô cũng là anh.
Tại lúc này cô chợt nghĩ, có lẽ gả cho Lô Trí Hùng là điều đúng đắn nhất trong cuộc đời mình.
Vừa định nói ra ba chữ "con đồng ý" thì cửa nhà thờ bị đẩy mở, ngay giây tiếp theo ánh sáng trong lành liền tràn vào, một bóng dáng cao gầy từ trong đó đi ra.
Dạ Tuyết Ninh không nhìn thấy gì, chỉ nghe thấy mọi người hít sâu một hơi, cô vừa muốn hỏi Lô Trí Hùng xem đã xảy ra chuyện gì thì bị tiếng nói quen thuộc làm cho chết nặng tại chỗ.
"Cô ấy từ chối."
Đợi khi ánh nắng dừng lại trên khuôn mặt người đó, phác họa từng đường nét cân đối, mọi người mới nhìn ra đây là một người đàn ông tuyệt đối đẹp trai, mày rậm, khí chất vương giả, khuôn mặt anh góc cạnh như được dùng dao tạc lên.
Đặc biệt ở dưới đuôi mắt trái, nốt ruồi đào hoa như ẩn như hiện, đang không ngừng tản ra mị hoặc.
Dù nhìn thế nào cũng có phần lấn áp, nghiễm nhiên đem chú rể lu mờ.
Nhà thờ đang yên tĩnh lúc này càng yên tĩnh hơn trước.
Không biết ai trong số khách mời đột nhiên hít một hơi cảm thán: "Là Vũ Vĩ Phong!"
Mày kiếm Vũ Vĩ Phong nhíu chặt, lạnh lùng liếc xung quanh một lượt, trắng trợn uy hiếp khiến không ai còn dám lên tiếng nữa.
Có vẻ hài lòng, anh nghiêng đầu nhìn cô gái trong lòng mình, khi chạm đến một thân váy cưới màu trắng tinh khiết của cô thì trước mắt tối sầm.
"Đáng chết, chỉ một chút nữa đã không kịp."
Trước hôn lễ một ngày.Công ty con Vũ thị tại Los Angeles.
Vũ Vĩ Phong thả mình trên chiếc ghế xoay cạnh bên khung cửa sổ sát đất.
Một tay anh chống cằm, đôi đồng tử xoáy sâu vào màn đêm vô tận.
Từ ngày biết được manh mối cô xuất hiện tại Los Angeles anh cũng đã ở đây được hai năm.
Trong hai năm này, anh ngày đêm kiếm tìm chỉ mong bắt được một bóng người quen thuộc trong hàng nghìn con người xa lạ.
Chẳng là, lần nào cũng nhận nhầm người.
Mi dài anh hơi rủ xuống che dấu sự phức tạp trong đáy mắt.
Mỗi khi nghĩ đến cô, trái tim lại mơ hồ đau, đau đến thắt lại.
Tâm trạng anh thoáng bình tĩnh hơn khi nghe bên ngoài vang lên hai tiếng gõ cửa.
Đồng tử màu trà của Vũ Vĩ Phong dần có tiêu cự, chẳng qua anh không quay đầu chỉ hờ hững nói: "Vào đi."
Lãm vừa nghe thanh âm của thủ lĩnh nhà mình cũng biết tâm trạng anh không tốt.
Hắn cẩn thận bước vào, tiện tay đóng cửa, đi gần tới cách Vũ Vĩ Phong khoảng chừng ba bước thì dừng lại.
Hai năm trở lại đây, thủ lĩnh nhà hắn đột nhiên thay đổi rất lớn: Tuyệt nhiên không cười, lúc nào cũng treo bản mặt lạnh lùng như thể bị liệt dây thần kinh cảm xúc.
Hắn là người ngoài cuộc, mặc dù không biết nhưng cũng có thể lờ mờ đoán ra nguyên nhân là do đâu.
Huống hồ, Vũ thủ lĩnh ở trước mặt hắn cũng thể hiện rất rõ.
Ngoài dự đoán, thủ lĩnh nhà hắn lần này lại không kích động như mọi khi, phải biết mỗi lần hắn tới báo cáo điều tra về cô gái tên Dạ Tuyết Ninh kia, ánh mắt thủ lĩnh nhà hắn đều khẩn trương, nhìn rất thú vị.
Bởi vì chỉ khi liên quan đến người đó, thủ lĩnh nhà hắn mới có biểu cảm thứ hai ngoài sự lạnh lùng.
Trên trán Lãm rịn một tầng mồ hôi, đang do dự không biết có nên trực tiếp báo cáo luôn hay không thì người nào đó đột nhiên quay đầu, chằm chằm nhìn hắn.
Trái tim nhỏ bé của Lãm bị dọa sợ nhảy lên một cái.
Hoảng hốt giơ tay lau trán: "Thủ lĩnh, đã điều tra được, Dạ tiểu thư hiện tại đang ở Trung quốc...!"
Đáy mắt Vũ Vĩ Phong rất không giấu diêm vụt sáng, khẩn trưng ngồi thẳng dậy.
Trong lòng phấn khởi lại bị câu nói tiếp theo của Lãm làm cho ngây người.
"Theo thông tin báo về thì Dạ tiểu thư hiện tại đang ở Trung Quốc để chuẩn bị cho hôn lễ sắp tới của mình."
Hai đầu lông mày của Vũ Vĩ Phong nhíu chặt, từ trong ngây ngô tỉnh lại.
Tức giận xoạc chân, quanh người tỏa ra sát khí.
Kết hôn? Dạ Tuyết Ninh, em trốn hai năm, vừa xuất hiện lại muốn kết hôn?
"Cô ấy lấy ai?" Khuôn mặt anh lạnh hơn một phần so với thường ngày.
Lãm sợ hãi hít sâu một hơi, không có cốt khí cúi đầu.
Thủ lĩnh nhà hắn hiện tại đang tức giận, hắn cũng không có lá gan động vào, nhẹ trả lời câu hỏi: "Lô Trí Hùng!" Chợt nhớ đến một số thứ điều tra được, hắn bước đến đưa tới trước mặt anh.
Vũ Vĩ Phong đưa tay nhận lấy, đầu tiên xem qua thông tin về người đàn ông tên Lô Trí Hùng kia.
Vẻ mặt anh thoáng bất ngờ, thật khó tin người này lại có thân phận không tầm thường.
Đặt tờ giấy xuống, anh thử cầm một bức ảnh lên xem, ngay sau đó khuôn mặt liền sa sầm.
Bức ảnh bị Vũ Vĩ Phong vò nát một góc trong tay, không biết vô tình hay hữu ý khiến khuôn mặt của người đàn ông trong ảnh méo mó.
Anh thử cầm một bức khác lên, lửa giận lần này cơ hồ còn lớn hơn trước.
Trong ảnh là hình một cô gái xinh đẹp mặc chiếc áo màu đất, chân váy cùng màu, mỉm cười nhìn người đàn ông cao hơn mình một cái đầu.
Mà người đàn ông này không phải ai khác chính là Lô Trí Hùng, ánh mắt anh ta dịu dàng, đang giúp Dạ Tuyết Ninh lấy cánh hoa vương trên tóc xuống.
Mười ngón tay của bọn họ đan nhau, nhìn có vẻ rất thân mật.
Bụp! Toàn bộ ảnh đều bị Vũ Vĩ Phong tức giận quét xuống sàn.
Đôi đồng tử màu trà co rút lại.
Đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lãm, nặng nề hỏi: "Khi nào thì hai người đó tổ chức đám cưới?"
Lãm lén lút đánh giá sắc mặt của thủ lĩnh nhà mình.
Chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú đen một mảng, ánh mắt sắc bén dọa hắn ta phải hít một ngụm khí lớn.
Không tình nguyện nhắm mắt, cắn răng nói: "Cuối tháng này, cũng tức là ngày mai...!"
"Rầm!"
Bàn trà bị Vũ Vĩ Phong dùng chân đạp đổ, kính vỡ thành từng mảnh rơi vãi mất một khoảng lớn dưới sàn gỗ cao cấp.
Vừa nhìn cũng biết anh đã bị làm cho tức giận không nhỏ: "Chuẩn bị phi cơ, tôi muốn về Trung Quốc ngay lập tức."
Vì vậy anh đã đi suốt đêm về thành phố A, vừa xuống phi cơ liền chạy tới giáo đường, đến nghỉ ngơi một phút cũng không có.
.