Lô Trí Hùng cười đến cong mắt, kích động ôm Dạ Tuyết Ninh muốn dẫn đi nhưng khi tay anh chạm đến vai phải của cô thì chợt nhíu mày.
Anh xoay người Dạ Tuyết Ninh lại, nghiêng đầu nhìn vai cô, vì lo lắng mà cao giọng: "Cô nàng ngốc này, không phải em che ô sao? Sao vẫn để mình bị ướt?"
Dạ Tuyết Ninh thoáng ngẩn người, không hiểu ý của Lô Trí Hùng, lơ đễnh đưa tay sờ vai, cô lúc này mới hiểu anh nói gì.
Có lẽ vừa rồi bị anh mạnh mẽ ôm lấy nên tay cầm ô của cô hơi nghiêng.
Thiết nghĩ, có lẽ bị ướt từ lúc ấy.
Dạ Tuyết Ninh co giật khóe miệng, cảm thấy đây cũng chẳng phải là việc gì to lớn, lại thấy Lô Trí Hùng làm quá, cô bất đắc dĩ thở dài, đành lên tiếng cắt đứt sự lo lắng của anh: "Mưa, không tránh khỏi bị ướt.
Còn không vào trong, muốn em cùng anh tắm mưa sao?"
Lô Trí Hùng đờ người trong giây lát.
Anh đúng là lo lắng đến ngớ ngẩn rồi.
Đảo mắt ngước lên nhìn chiếc ô hồng phấn của Dạ Tuyết Ninh, bỗng cảm thấy nó nhỏ đến đáng thương.
Anh không do dự kéo cô đứng bên cạnh mình, tiện tay cướp lấy ô của cô quăng cho quản gia.
Lại lần nữa ngẩng đầu, thấy mái ô đã che lấy hoàn toàn cơ thể nhỏ bé bên cạnh mới thỏa mãn mỉm cười, nói: "Đi thôi."
Mọi việc làm của Lô Trí Hùng trước đó, Dạ Tuyết Ninh đều không phản kháng.
Cô theo anh bước vào biệt thự, Lô Trí Hùng đích thân giúp cô thay giày đổi thành dép đi trong nhà.
Thím Ngô trước dẫn cô đi thay một bộ đồ mới, có lẽ váy cô bị ướt, Lô Trí Hùng sợ cô bị cảm nên mới bảo bà làm vậy.
Dạ Tuyết Ninh không hề ngạc nhiên khi trong nhà Lô Trí Hùng có quần áo của cô, chỉ là cô không đoán ra tại sao sau khi cô rời đi anh lại không đem bỏ chúng.
Dạ Tuyết Ninh vận một chiếc váy đen liền thân, kiểu dáng đơn giản, vẫn là kiểu ngày trước cô thường mặc.
Chỉ là từ lúc chuyển tới Uyển Nguyệt, Vũ Vĩ Phong mua đồ mới cho cô, mặc dù có hỏi cô thích màu gì nhưng kiểu dáng lại không hề hỏi, những bộ váy anh mua, không khảm đá quý thì cũng là vải vóc nhập khẩu.
Thật ra mà nói, cô vẫn thích mấy bộ đồ đơn giản một chút, chẳng hạn như bộ váy bây giờ cô đang mặc.
Thím Ngô đứng đợi Dạ Tuyết Ninh bên ngoài phòng thay đồ, khi thấy cô men tường đi ra một cách khó khăn thì bước nhanh tới đỡ, dẫn cô tới phòng ngủ của Lô Trí Hùng.
Bà không gõ cửa mà đi thẳng vào.
Lô Trí Hùng đang được bác sĩ bôi thuốc, nghe tiếng bước chân liền nhìn sang, cười nhẹ nhàng.
Anh bất ngờ quay đầu khiến bác sĩ đang giúp anh bôi thuốc giật mình, có chút mạnh tay khiến Lô Trí Hùng bị đau rên một tiếng.
Nam bác sĩ vội vàng nói: "Xin lỗi."
Lô Trí Hùng đánh mắt nhìn thím Ngô, ý bảo bà mau dẫn Dạ Tuyết Ninh lại đây.
Lại nghiêng người trừng bác sĩ, hạ giọng uy hiếp: "Ông coi trừng tôi đó."
Nam bác sĩ bị dọa, không ngừng gật đầu, thật cẩn thận tiếp tục giúp anh bôi thuốc.
Khoảng chừng năm phút trôi qua, ông ta đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, cúi người bắt đầu thu dọn đồ đạc, một bên đứng dậy một bên nói: "Bôi xong rồi, nếu như không còn việc gì nữa thì tôi về trước đây."
Lô Trí Hùng liếc cũng không thèm liếc ông ta một cái, chỉ đơn giản phất tay nói: "Đi mau, đi mau."
Nam bác sĩ gượng gạo cười, được thím Ngô dẫn ra ngoài.
Cửa phòng vừa đóng, Lô Trí Hùng quay phắt người, nhìn Dạ Tuyết Ninh ngồi im trên ghế, sắc mặt khác thường.
Anh đứng dậy bước tới, ngồi xuống: "Đang nghĩ gì vậy?"
Cô đang nghĩ, lúc trước là cô nói dối quản gia mới được ra ngoài, nếu Vũ Vĩ Phong biết, không biết sẽ tức giận đến chừng nào.
Nên lúc Lô Trí Hùng đột nhiên lên tiếng, Dạ Tuyết Ninh đã rất giật mình, ấp úng mất một lúc mới trả lời: "Đang nghĩ xem tại sao anh lại bị thương?"
Lần này đến lượt Lô Trí Hùng ngẩn người, xấu hổ đưa tay sờ mũi, nhưng nghĩ tới cô vì lo lắng cho mình mới hỏi vậy thì không nhịn được sự sung sướng trong lòng, cười như một thằng khờ: "Xảy ra chút tranh chấp nhỏ thôi, nhưng không phải anh không sao sao, em đừng lo."
Dạ Tuyết Ninh đảo đôi đồng tử vô hồn sang phía Lô Trí Hùng, cảm giác anh hình như đã hiểu sai ý mình nhưng sau đó cô cũng không nói gì mà cụp mắt xuống.
"Nếu anh đã không sao, vậy em về trước đây." Dạ Tuyết Ninh nói xong liền muốn đứng dậy nhưng lại bị Lô Trí Hùng giữ chặt tay không cho đi.
Anh cùng cô đứng thẳng, trong lòng phức tạp: "Em chẳng lẽ còn muốn trở về ngôi nhà đó?"
Thân thể Dạ Tuyết Ninh thoáng cứng đờ, bờ môi cô run rẩy, không biết suy nghĩ gì mà rất lâu sau mới lên tiếng, cô nói: "Em chợt nhận ra, em hình như vẫn rất yêu người đàn ông đó."
Lô Trí Hùng cảm thấy bản thân như vừa mới bị sét đánh trúng, anh đứng chết lặng tại chỗ, bàn tay đang giữ cổ tay cô hơi chút buông lỏng.
Dạ Tuyết Ninh không do dự rút tay về.
Mặc dù không đành lòng nhưng cô biết như vậy là tốt cho Lô Trí Hùng.
Lần này cùng Vũ Vĩ Phong gặp lại, cô có linh cảm, người đàn ông đó nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cô đâu.
Cuối cùng, Lô Trí Hùng cũng không cố gắng giữ cô lại nữa mà sắp xếp xe đưa cô về.
Ngoài trời mưa đã ngừng được một lúc.
Mây đen tản đi, mặt trăng ló rạng.
Đường phố sau mưa vẫn còn đọng nước nhưng cũng không thể ngăn cản được sự nhộn nhịp của chốn đô thị phồn hoa về đêm.
Đầu hạ, gió trời mát mẻ.
Cửa kính xe hạ thấp, gió từ bên ngoài thổi vào lùa mái tóc của Dạ Tuyết Ninh tung bay.
Cảm giác một vài lọn tóc chạm vào mũi ngưa ngứa, cô thoải mái nhấc tay nhặt chúng ra sau tai, lại tiện tay giữ chặt mái tóc qua một bên, tránh bị gió thổi rối lần nữa.
Đèn đường đặc biệt sáng rọi, dịu dàng vuốt ve hàng mi dài cong vút của Dạ Tuyết Ninh, chiếu thẳng vào đôi đồng tử ẩn dưới rặng lá liễu.
Nếu không phải Dạ Tuyết Ninh không hề lé tránh cũng không nhắm mắt lại, sợ rằng không ai biết rằng đôi đồng tử xinh đẹp ấy chẳng thể nhìn thấy ánh sáng.
Tài xế ngẩng đầu nhìn Dạ Tuyết Ninh qua gương chiếu hậu, bản thân anh ta có lẽ cũng có người thân bị mù hoặc chỉ đơn giản vì trách nhiệm mà đối với Dạ Tuyết Ninh rất khách sáo.
"Đã tới nhà rồi, Dạ Tiểu thư."
Tài xế dừng xe trước Uyển Nguyệt, sau khi tắt máy thì đi qua đầu xe sang bên kia đỡ cô xuống xe, tận mắt trông thấy bảo vệ mở cổng để cô bước vào tài xế của Lô Trí Hùng mới lái xe rời đi.
Bảo vệ gác cổng nhận ra Dạ Tuyết Ninh liền chạy vào thông báo, rất nhanh đã thấy quản gia từ trong nhà ra.
Quản gia lo lắng quan sát cô một lượt, cũng không để ý bộ váy cô mặc lúc về cũng không phải là cái cô mặc khi đi.
Bà thấy cô không bị thương chỗ nào mới thở phào nhẹ nhõm, cầm tay cô dẫn đi nhưng bước được hai bước lại đột nhiên dừng, quay đầu nhìn chằm chằm Dạ Tuyết Ninh.
Dạ Tuyết Ninh nhạy cảm phát hiện quản gia đang nhìn mình, cô chột dạ cúi đầu, đoán rằng đến giờ này chắc bản thân nói dối cũng đã bị phát hiện, cứ ngỡ rằng sẽ bị bà khiển trách lại không ngờ rằng bà sẽ nói: "Cô muốn ra ngoài cũng không thể nói dối tôi rằng thiếu gia đã cho phép cô không cần đem theo vệ sĩ chứ? Mắt cô không nhìn thấy, nhỡ ở bên ngoài xảy ra chuyện gì thì biết làm sao?"
Trong lời nói của quản gia không hề có ý trách móc mà chỉ có lo lắng nhưng như vậy lại càng làm Dạ Tuyết Ninh cảm thấy bản thân đã phạm phải tội lỗi tày trời không thể tha thứ.
Nghe bên tai tiếng quản gia thở phào nhẹ nhõm, liên tục nói "mau quá, may quá" cô xấu hổ càng thêm cúi thấp đầu.
"Đúng rồi, thiếu gia về không thấy cô đã đi tìm khắp nơi, vừa mới trở lại, còn rất tức giận." Quản gia nói.
Dạ Tuyết Ninh kinh ngạc chốc lát, không biết suy nghĩ gì lại đột nhiên rũ rèm mắt xuống, nhàn nhàn "ừ" một tiếng.