Độc Sủng Vương Gia Hắc Khuyển

Tiểu Điệp trong bộ giá y đỏ thẩm lộng lẫy, nàng hiện tại vẫn còn đang thẫn thờ vẫn chưa tiếp thu nổi vì sao mình lại ở đây.

Nàng chính là đi cứu tiểu ngốc tử đi.

Thế tiểu ngốc tử đâu?

Tiểu ngốc tử còn chưa chạm được nàng đã bị ném trúng tú cầu, hồn chưa kịp hoàn thì đã bị một đám người bu vào chế ngự đem đi.

Sao nàng không phản kháng?

Bốn người thì cũng đành đi, nàng chấp. Mười người? Nàng cũng chấp. Năm mươi người? Khụ, nàng cố có lẽ thoát được. Một trăm người? Con mẹ nó, rốt cuộc mấy người đang bắt tội phạm truy nã hay sao vậy?

Khụ... số người hình như còn có xu hướng tăng thêm.

Nàng đầu hàng!

Quả nhiên là không nên đùa giỡn với triều đình.

Vì thế hiện tại nàng đang phải ngoan ngoãn an tọa ở nơi đây.

Tiểu Điệp vì giá y rườm rà khiến cho nàng nóng nực mà không khỏi nhúc nhích. Đợi tên vương gia gì đó ném tú cầu trúng nàng tới, nàng phải tương kế tụ kế trốn đi mới được.

Nhưng tên đó bị ai hành thích hay ngủ gục ở giữa đường hay sao mà vẫn chưa tới. Tốt nhất đừng nên tới!

Số nàng chính là số con quạ, vừa bảo đừng tới thì tên kia liền tới. Ách, đáng lẽ ra nàng phải nói tên kia mau tới thì có phải hay không tên kia sẽ không tới?

Cánh cửa kia dần mở ra, nàng có thể nghe được tiếng xì xầm to nhỏ bên ngoài, mặc dù không nghe được gì nhiều nhưng nàng nghe được độc nhất một chữ "nhớ chưa, nhớ chưa?". Trăm miệng một lời đều là "nhớ chưa?"

Nhưng mà cái gì 'nhớ chưa' mới được chứ?

Mấy lão thái thái gia gia, nói chuyện thì nên nói lớn, làm người thì không nên khiến người khác tò mò. Mẹ ta bảo, như vậy là không phúc hậu a.

Tiếng cửa vang lên!

Nàng siết chặt tay lại nín thở chờ đợi. Người kia tiếng chân lạch bạch về phía nàng càng lúc càng gần, nhưng tiếng "cộp" rung chuyển đột ngột vang lên, kéo theo sau đó là tiếng người đó hít một ngụm khí lạnh. Nàng sững người, sau đó bật cười.

Chắc là đau lắm.


Người kia nghe tiếng nàng cười thì bước chân có dừng lại một chút, sau đó tiếp tục tiến về phía nàng.

Tiểu Điệp ổn định lại tâm trạng, khẽ hừ một tiếng. Đáng đời, ai bảo bắt ép nàng thành thân, hắn bị đau cũng không liên quan tới nàng. Tiểu Điệp thử nhúc nhích cái tay thì thấy cấm thuật đã được giải, nàng khẽ nhếch miệng một cái. Tốt lắm!

Nàng chỉ có một cơ hội duy nhất chính là ngay khi tên kia tới gần nàng, nàng sẽ bắt hắn uy hiếp để ra khỏi đây.

Đúng như dự tính, khi bàn tay của hắn vừa cầm khăn hỉ đội đầu thì nàng liền lập tức chộp lấy tay, một quyền khóa tay. Nhanh chóng điểm chân một cái phóng ra sau lưng sau đó rút châm cài tóc mà để ngay cổ đối phương.

Tay nàng không khách khí mà cầm lấy khăn che đầu mà ném đi. Mắt phượng híp lại, giọng nàng đầy đe dọa nói: "Cấm động đậy."

Người kia quả thật không động đậy. Nàng cứ thế kéo người kia cùng mình lùi ra phía sau. Nàng lại quên mất lúc nãy cái ghế bị tên vương gia này làm ngã, cứ thế một chân bước ra sau lọt ngay giữa chân ghế mà bị vấp.

Nàng "á" lên một tiếng, thân thể mất thăng bằng mà ngã xuống thuận thế kéo luôn cái tên mà nàng chưa thấy mặt kia xuống.

Cho dù có té nàng cũng phải lôi hắn xuống làm đệm.

Tức thì Tiểu Điệp đạp một chân xuống đất lấy thế xoay người, mặt dù không đủ thăng bằng để đứng vững nhưng lại thành công đem tên kia đè xuống làm đệm nằm.

Tiếng rầm vang lên, đầu Tiểu Điệp mạnh bạo đập vào ngực đối phương. Cảm giác ê ẩm truyền đến trên đầu, nàng vội bật đầu dậy định tiếp tục uy hiếp thì lập tức ngẩn người. Cây trâm nàng cầm nãy giờ không tự chủ được mà buông thỏng ra, rơi xuống đất vang lên một tiếng "keng" thanh thúy.

Đập vào mắt nàng chính là đôi mắt trong suốt, lấp lánh không một chút gợn đục.

Tiểu ngốc tử?

"Rầm!"

Tiếng cửa đạp bị tung mạnh mẽ vang lên, một đám người phía bên ngoài hốt hoảng xông vô, một người xông vào trước sắc mắt hốt hoảng hấp tấp hỏi: "Vương gia, người không sao chứ?"

Tiểu Điệp chậm rải ngẩn mặt lên, nàng hai mắt đối diện mười mấy mắt, vẫn còn đang trong trạng thái ngơ ngẩn thì lại nghe một người khác ho khan lên tiếng: "Khụ... là chúng ta không phải, đã quấy rầy rồi, đã quấy rầy rồi." Nói xong người đó sắc mặt người đó dỏ ửng khác thường, nhanh chóng lui ra, còn tử tế lùa hết những người khác ra, dùng tốc độ gió quét đóng cửa lại.

Tiểu Điệp lúc này mới chậm rãi nhìn người phía dưới, bất giác mặt nàng cũng đỏ bừng cảm giác như bị lửa thiêu đốt. Nàng chợt hiểu ra vì sao thái độ của những người kia lúc nãy lại khác thường như vậy.

Hoắc Dĩnh nằm yên bất động dưới đất, nè lại nằm đè lên người hắn, hơn nữa một tay còn nắm cổ áo hắn kéo lên. Khụ... tư thế này hình như muốn có bao nhiêu mờ ám liền có bấy nhiêu mờ ám. Khụ... nhìn như thế nào cũng thấy nàng chính là chuẩn bị cường bạo vị vương gia ngốc này.

Tiểu Điệp như có một cái lò xò dưới mông, nàng vội bật dậy lao tới chỗ cái ghế gần đó, mặt u ám gục xuống bàn, trong lòng gào thét: Trời ạ, nàng muốn chết.

Hoắc Dĩnh nằm dưới đất lúc này thong thả đứng dậy, hắn nở nụ cười toe toét lao về phía Tiểu Điệp. Nàng bất động thanh sắc liền giơ chân lên một cước khiến Hoắc Dĩnh bật lùi lại, hắn xoa cái bụng đau của mình rưng rưng nước mắt.


Tiểu Điệp nhìn Hoắc Dĩnh lộ vẻ chán ghét nói: "Nín!"

Hoắc Dĩnh lập tức nghe lời, nước mắt nước mũi chực chảy ra không biết hắn làm cách nào liền cho chạy ngược vào, vẻ mặt đáng thương như một nàng dâu nhỏ rụt rè nhìn Tiểu Điệp.

"Huynh là cái tên vương gia ném trúng tú cầu ta?"

Nhìn sắc mặt đằng đằng sát khí của Tiểu Điệp hắn sợ hãi vội gật đầu.

Nàng quét ánh mắt sắc lạnh lại tiếp: "Thế có biết nghĩa là gì không?"

Hoắc Dĩnh lại tiếp tục gật đầu, hắn nói: "Chính là tìm người ở bên ta chơi cùng ta suốt đời."

Lập tức Tiểu Điệp không khách khí giáng một cú vào đầu hắn: "Chơi cái đầu huynh."

Hoắc Dĩnh ôm cái đầu giọng đầy ủy khuất: "Nhưng lão công công bảo ta vậy mà."

"Hừ."

Tiểu Điệp sắc mặt hầm hầm, chân bắt chéo ngang một bên, mắt tràn đầy sát khí không khác gì một lão đại. Nếu nàng có công lực thâm hậu một địch một ngàn, nàng nhất định lật tung hết chỗ này lên, sau đó túm cái lão công công gì đó hỏi cho ra lẽ.

Thành thân, chuyện đại sự cả đời của tiểu ngốc tử mà lão công côn đó lại dám xúi hắn ném bừa để mang đại một cô nương về chơi với hắn, nàng càng nghĩ càng thấy tức.

Lỡ như hắn ném một bà cô độc ác nào đó thì sao?

Không khéo lợi dụng nửa đêm một nhát cắt cổ hắn, sau đó thư thả cuỗm tiền đem cho tình nhân.

Nghĩ đến cảnh tiểu ngốc tử tự dưng chêt ở xó nào đó nàng lại càng bực.

Xung quanh nàng không khí bất chợt hạ xuống vài độ, bất giác có bức tường mang tên là 'đừng đụng đến ta'. Hoắc Dĩnh cầm hai ly rượu trong tay, mắt liên tục nhìn nàng như muốn nói gì đó sau đó lại im lặng.

Tiểu Điệp thấy Hoắc Dĩnh bồn chồn không yên thì lạnh giọng hỏi: "Làm gì đó?"

"Chúng ta còn chưa uống rượu giao bôi."


"Tiểu Dĩnh biết uống sao?"

Hoắc Dĩnh thật thà lắc đầu.

"Thế còn cầm hai ly rượu đó làm gì?"

Hoắc Dĩnh lập tức bỏ hai ly rượu lên bàn.

Một lát sau Hoắc Dĩnh lại nhìn lên giường bồn chồn.

Tiểu Điệp lại hỏi: "Lại muốn làm gì?"

"Chúng ta vẫn chưa động phòng."

Hoắc Dĩnh chớp chớp mắt, còn Tiểu Điệp trực tiếp phun ngụm trà trong miệng vào mặt hắn. Nàng lấy tay áo đưa lên miệng lau tứ tung, trợn trắng mắt hỏi: "Huynh biết động phòng?"

Hoắc Dĩnh nghiêm túc gật đầu. Nàng tùy ý để cho hắn lôi kéo lên giường, cảm thấy thú vị muốn xem thử hắn động phòng thế nào.

Hoắc Dĩnh vậy mà trực tiếp giơ trảo định cởi áo nàng, Tiểu Điệp bị dọa thất kinh, vội kinh hô lên: "Khoan đã!"

Động tác của hắn dừng lại, mặt thộn ra ngơ ngác nhìn nàng.

Tiểu Điệp tay cầm chặt áo của mình, mắt híp lại quan sát Hắc Dĩnh, nghi hoặc hỏi: "Huynh thật sự ngu ngốc?"

"Ta đã bảo ta không có ngốc!"

"Khụ, ta nghĩ lại rồi, ta không muốn động phòng nữa." Nói rồi nàng trực tiếp nằm xuống giường kéo chăn qua đầu giả chết.

Hoắc Dĩnh không ngờ nàng lại lâm trận bỏ chạy nên không phục, mạnh bạo giật cái che đầu nàng ra uất ức nói: "Nhưng ta muốn động phòng."

Lão công công từng nói với hắn, phải động phòng thì nương tử mới không bỏ rơi hắn. Hắn nhất định phải động phòng.

Tiểu Điệp mặc Hoắc Dĩnh muốn nói gì nàng tiếp tục nhắm mắt giả chết. Mặc kệ Hoắc Dĩnh có thật sự ngốc hay không, mặc kệ hắn có thật sự biết động phòng hay không. Về phương diện chăn gối, khụ, thật ra nàng chưa chuẩn bị tâm lý.

Hoắc Dĩnh thấy nàng giả chết thì bất ngờ nổi điên lao vào nàng, trực tiếp nắm lấy áo nàng mạnh bạo xé đi. Tiểu Điệp bị hành động của Hoắc Dĩnh làm cho kinh sợ, nàng vội lùi ra sau tung một cước vào người hắn. Hoắc Dĩnh mặc kệ để cho nàng đá, tiếp tục công việc xé áo của mình, hắn xé cho đến khi trên người nàng chỉ còn áo lót màu trắng thì quay sang xé áo hắn.

Tiểu Điệp nhìn hành động điên cuồng của Hoắc Dĩnh thì giơ tay lên định một chưởng đánh chết tên sắc lang trước mặt này, khí lực đã dồn ở tay nhưng khi giơ lên nàng lại không thể nào ra tay. Nàng bất động mở mắt trân trân nhìn Hoắc Dĩnh.

Hoắc Dĩnh gục mặt, bàn tay cởi áo bất giác dừng lại, nước mắt cư nhiên vậy mà từng giọt từng giọt rơi trên mu bàn tay màu nâu đồng của hắn.

Chuyện gì đây? Hắn cường bạo nàng, nàng chưa khóc hắn quái gì lại khóc?

Hai vai Hoắc Dĩnh không ngừng run lên, thật lâu sau Hoắc Dĩnh mới từ từ mở miệng: "Ta thật sự rất thích Nhạc tỷ."


Hắn thật sự rất thích nàng.

"Ừ hử?" Tiểu Điệp không hiểu gì chỉ có thể đưa ra thán từ.

"Ta thật sự rất muốn động phòng."

Hắn không muốn một ngày nào đó nàng bỗng dưng bỏ đi, không quan tâm đến hắn, lúc đó hắn sẽ rất đau.

Đau ở đâu? Hắn không biết, có lẽ là ở tim.

Tiểu Điệp ngồi bất động, sau đó nàng nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, ôn nhu hỏi: "Huynh sẽ không bỏ rơi ta?"

Hoắc Dĩnh yếu ớt gật đầu.

Nàng thở dài, sau đó mỉm cười nói: "Vậy thì động phòng." Không phải chỉ là động phòng thôi sao, không có gì đáng phải sợ.

Từ khi gặp tiểu ngốc tử, nàng cũng không biết từ bao giờ bản thân đã quên mất bản thân đang tìm kiếm một bóng người. Nhìn hắn ngây ngô cười, nhìn hắn ngây ngô khóc, sau đó lại ngây ngô chăm sóc cho nàng, nhiều lúc nàng tự cảm thấy việc bản thân bị mất trí nhớ cũng không còn quan trọng nữa.

Hoắc Dĩnh được Tiểu Điệp chấp thuận thì kinh hỉ, hắn ngước mặt tèm lem nước mắt lên nhìn nàng. Tiểu Điệp nhìn hắn, phì cười một tiếng, nàng đau lòng lau nước mắt cho hắn.

"Ngốc!"

Tiểu Điệp nở nụ cười, hắn cũng ngây ngốc cười.

Nàng ngồi yên đợi Hoắc Dĩnh lột xong áo của mình. Mỗi động tác của hắn nàng đều quan sát thật cẩn thận, thật chăm chú.

Hắn nhẹ kéo nàng nằm xuống giường, bản thân cũng nằm xuống giường. Hắn ôn nhu cẩn thận kéo chăn lên che ngang hai người nhìn nàng ngây ngốc cười.

Sau đó?

Sau đó?

Chính là không có sau đó!

Nhìn Hoắc Dĩnh ngây ngốc cười sau đó ngủ say nàng toàn thân cứng đờ, không khỏi ngửa mặt lên trời cười bi ai.

Nàng quả nhiên là suy nghĩ quá nhiều rồi. Tiểu ngốc tử quả nhiên vẫn là tiểu ngốc tử.

Dưới lớp chăn che ngang giữa hai người, Hoắc Dĩnh chìm vào giấc ngủ sâu vô cùng thỏa mãn.

Hắn cùng Nhạc tỷ động phòng rồi, sau này Nhạc tỷ nhất định sẽ không bỏ rơi hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận