Sắc trời dần dần biến tối, bỗng nhiên phòng trong truyền đến tiếng khóc, thiên cư lão nhân xoa xoa mồ hôi trêи trán, Ly Yên nhìn hài tử trong tay lão, chậm rãi nở nụ cười.
Bỗng nhiên, trận đau đớn lại tới, khiến cho nàng không khỏi kêu lên.
"Còn có một đứa, nhanh, dùng sức." Thiên cư lão nhân vội vàng nói.
Rốt cục sau một canh giờ, lại một tiếng khóc nữa vang lên.
Thiên cư lão nhân vui mừng cười nói, "Nha đầu, Long Phượng Thai a!"
Ly Yên nở nụ cười, gương mặt trắng bệch nhất thời trở nên sáng rọi.
"Đến đây, đặt cho đứa nhỏ cái tên đi!" Thiên cư lão nhân ý cười đầy mặt nói với Ly Yên, nhưng mà đáy mắt cất giấu một chút cảm xúc phức tạp, giống như không nỡ.
"Sư phó, người đặt đi!"
Thiên cư lão nhân nhìn cảnh tượng tuyết bay tán loạn bên ngoài, trầm tư một chút, nói: "Sinh ra tại đáy vực Tuyệt Mệnh, ca ca thì gọi là Lăng Tuyệt, bây giờ tuyết sương đầy trời, muội muội liền gọi là Lăng Sương đi!"
"Được, nghe theo sư phụ." Ly Yên cười nhìn về phía hai đứa nhỏ trong ngực lão, ánh mắt tràn đầy yêu thương.
Sau khi Thiên cư lão nhân đem hai đứa nhỏ đi tắm rửa sạch sẽ xong, đưa bọn nó đến bên người Ly Yên, lập tức nói với nàng: "Con gắng nghỉ ngơi một chút"
Ly Yên nhẹ nhàng gật đầu một cái, nhìn bóng dáng lão rời khỏi, không khỏi đau buồn, cảm giác ưu thương cùng bi thương nói không nên lời.
Thiên cư lão nhân bước phù phiếm đi ra ngoài, bỗng dâng trong họng lên mùi máu, hộc ra một ngụm máu tươi, nhuộm đỏ trêи mặt tuyết, giống như hoa mai huyết lệ nở rộ.
*phù phiếm: không có thực
Nha đầu, vi sư chỉ có thể giúp con đến đây thôi......
Ly Yên vốn phải chết, nhưng mà lão Nghịch Thiên Cải Mệnh, đem độc trong cơ thể Ly Yên chuyển dời toàn bộ lên trêи người mình, nội lực của lão thâm hậu mới có thể áp chế độc tố lâu như vậy, hiện giờ, khí tức của lão đang dần dần trở nên mỏng manh, lão sớm đã chuẩn bị rời xa nhân thế.
Bông tuyết bay xuống, nhìn ra phía xa xa, một mảnh trắng xoá, gió lạnh gào rít, lạnh lùng xẹt qua khuôn mặt.
Ly Yên quỳ gối trước một toà mộ, trong lòng ôm hai đứa nhỏ, vẻ mặt ngưng trọng, con ngươi dày sương mù, "Sư phụ, ân tình người giành cho đồ nhi, đồ nhi không gì báo đáp."
Sau khi nàng tỉnh dậy phát hiện không thấy thiên cư lão nhân đâu nữa, vì thế liền ra ngoài tìm kiếm, không nghĩ tới lại thấy lão nằm trêи đất tuyết, sau khi bắt mạch mới hiểu được toàn bộ.
Lão đối với nàng như con gái ruột, ơn nghĩa ân trọng như núi, nhưng mà nàng lại chưa bao giờ làm cái gì cho lão cả.
Thời gian thấm thoát, trong nháy mắt, sáu năm đã trôi qua.
Đầu mùa xuân vừa đến, một mảnh xuân ý dạt dào, thác nước vẫn tráng lệ như cũ, các loài hoa đang nở rộ, hương thơm xông vào mũi, thấm vào lòng người.
Vùng nước suối yên ả bỗng dấy lên một trận sóng, bọt nước văng khắp nơi, một nữ tử tuyệt mỹ xoay tròn bay lên, kiếm trong tay vung lên, nước suối như lợi kiếm xẹt qua khu rừng, nhất thời cây rừng ngã nghiêng một mảng lớn.
"Mẫu thân thành công rồi, thật là lợi hại."
Một giọng trẻ con non nớt thét chói tai, chỉ thấy một nữ hài phấn điêu ngọc trác đang vỗ tay hô.
Đứng bên cạnh nó là một nam hài có ngũ quan giống nó như đúc, trêи mặt hơn vài phần lãnh khốc, nói: "Ngạc nhiên."
"Lăng Tuyệt, huynh không hắt nước lạnh vào muội sẽ chết a?" Nữ hài bĩu môi mắng, ca ca này của nàng luôn lãnh khốc, một chút cũng không đùa vui, cùng huynh ấy sống ở trong này nhiều như vậy năm, nàng sắp nhàm chán chết rồi.
Nhưng Lăng Tuyệt chỉ thản nhiên liếc nàng một cái, miệng nhỏ khẽ mở nói: "Ngây thơ."
"Huynh......".
Lăng Sương tức đến nghẹn lời, vừa định phát tác.
"Được rồi, đừng ầm ĩ, các con không nghĩ muốn ra ngoài a?" Ly Yên cầm kiếm trong tay dở khóc dở cười đã đi tới, rõ ràng là Long Phượng Thai, nhưng tính cách hai đứa lại bất đồng như thế.
Sáu năm đã qua, khuôn mặt Ly Yên vẫn tinh xảo tuyệt mỹ như cũ, cùng sáu năm trước không có khác biệt, vẫn là bộ dáng mười sáu tuổi, chỉ là giữa lông mày tăng thêm chút ý nhị.
Nàng cẩn thận suy nghĩ, có lẽ là do tác dụng của thất thải liên tâm mà nàng đã nếm thử đi!
"Muốn, muốn, con muốn đi tìm phụ thân." Lăng Sương hưng phấn mà chạy về hướng trận pháp.
Nghe vậy, ánh mắt Lăng Tuyệt hiện lên một đạo quang mang, khoé miệng Ly Yên cong lên, Vũ, rốt cục ta cũng có thể đến tìm chàng rồi.
Ở dưới đáy vực Tuyệt Mệnh,
nàng không có cách nào liên lạc cùng lăng Dạ Vũ, không biết bây giờ hắn ra sao?
Dẫn hai đứa nhỏ đi vào sâu trong rừng, cảm giác được khí rét lạnh rót vào, càng đi vào càng tối, đi vào trong sơn động âm u ẩm ướt.
"Tuyệt nhi, Sương nhi, tránh ra." Ly Yên nhìn hai đứa nói.
"Dạ."
Lăng Sương nhu thuận đáp lại một câu, Lăng Tuyệt không có đáp lại, nhưng bước chân cũng lui ra phía sau vài bước.
Ly Yên Lăng Không nhảy lên, thân thể vũ động xoay tròn tạo vòng xoáy, đánh về phía trung tâm sơn động, trong phút chốc, sơn động ở trước mắt biến mắt, trở thành mà một mảnh rừng rậm, nhưng mà vẻ mặt Ly Yên lại kϊƈɦ động.
"Mẫu thân, vì sao vẫn lại là rừng rậm?" Lăng Sương chớp chớp đôi mắt mê mang hỏi.
Nhưng Ly Yên lại cười cười, "Cái này khác với rừng rậm, chúng ta đi từ nơi này là có thể đi ra ngoài."
Nàng nhận ra nơi này, đây là khu rừng ở Cung Dương Quốc, tuy là nguy hiểm, nhưng hiện giờ với võ công của nàng đã không cần kiêng kị thứ gì nữa rồi.
Lăng Sương chu môi, một đầu mờ mịt, rừng rậm có cái gì không giống nhau vậy? Nhưng mà nàng vẫn ngoan ngoãn theo sát Ly Yên đi ra ngoài.
Đôi mắt nhạt nhẽo của Lăng Tuyệt hiện lên chút gợn sóng.
Hiện giờ trêи võ lâm sợ là không ai có thể địch nổi võ công của LY Yên nàng, toàn thân khí tức lãnh khốc đi ở trong rừng, không có độc vật nào dám đến gần.
Đi khá lâu, rốt cục cũng đi ra khỏi khu rừng, tiến vào kinh thành Cung Dương Quốc, Lăng Sương vui sướиɠ nhìn đồ chơi trêи đường, từ lúc nàng ở đáy Tuyệt Mệnh sinh ra cho tới bây giờ, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều như thứ đồ chơi như thế.
Nhìn đường cái nhốn nha nhốn nháo, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều người như vậy.
Lòng hiếu kỳ của Lăng Sương khá là nghiêm trọng nhìn thấy cái đồ chơi gì cũng phải đứng xem một phen, Ly Yên đi theo ở phía sau, bất đắc dĩ nở nụ cười.
Lăng Tuyệt thì khinh thường nhìn nàng, giống như khinh thường nàng chưa thấy qua quen mặt.
"Đi, chúng ta đi trước khách điếm đi, ăn một chút gì đó có được hay không?"
Ly Yên dịu dàng nói với hai đứa, tuy khăn che mặt che đi ngũ quan ʍôиɠ lung, nhưng mọi người trêи đường vẫn có thể thấy được nữ tử này là một mỹ nhân.
Khuôn mặt tuyệt sắc quá nổi bật, vì không để xảy ra chuyện, nàng đeo cái khăn che mặt.
Ly Yên đi đến một khách điếm xa hoa quen thuộc, mặt trêи viết Lưu Ly tửu lâu, khóe môi không dấu vết gợi lên, nàng không có ở đây vài năm nay, xem ra Nhược Phong Nhược Vũ các nàng cũng không có lười biếng, vẫn đem Lưu Ly tửu lâu quản lý rất khá.
Nắm tay nhỏ nhắn của hai người Lăng Sương hai người đi vào Lưu Ly tửu lâu, một tiểu nhị đã đi tới, lúc thấy Ly Yên, mâu trung hiện lên một đạo kinh diễm, mặc dù nhìn không thấy mặt nữ tử này, nhưng khí chất này cũng không phải người bình thường có thể có được, nhưng mà hắn rất nhanh che dấu đi sự kinh diễm kia, lập tức không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Cô nương, xin hỏi có thể giúp gì cho người?"
Ly Yên thoả mãn cười cười, quả nhiên quản lý có phong cách a!
"Muốn một gian phòng hảo hạng, tùy ý bưng đồ ăn tới, sau đó bảo Nhược Phong, Nhược Vũ tới gặp ta."
Thản nhiên nói mấy câu, khiến cho tiểu nhị nổi lên vẻ cảnh giác, nữ tử này sao lại có thể biết tên hai hộ pháp?
Thấy hắn nổi lên lòng cảnh giác, Ly Yên không chút hoang mang lấy ra một cái lệnh bài, tiểu nhị vừa thấy, đôi mắt tràn đầy kϊƈɦ động.
Đó là lệnh bài của Lưu Ly công tử, chủ tử tửu lâu Lưu Ly mới có lệnh bài.
Vào sáu năm trước, nghe nói chủ tử ngã xuống dốc núi, bọn hắn không ai không đau lòng, nhưng mà hai vị hộ pháp muốn bọn hắn tỉnh lại, quản lý cho tốt sản nghiệp của chủ tử, như vậy mới không làm cho chủ tử thất vọng.
Bọn hắn vẫn vì chuyện này mà thương tâm, đó là chủ tử bọn hắn sùng bái a! Là ân nhân làm cho bọn họ có cuộc sống tốt nhất, sao lại có thể bỏ bọn họ mà đi a? Cho nên hiện giờ nhìn thấy lệnh bài chủ tử tái hiện, hắn mới có thể kϊƈɦ động như vậy, chủ tử không chết, hắn muốn nói cho hai hộ pháp cùng Ngũ sát Đại Nhân Môn.
Cố hết sức đè nén ánh mắt xúc động, cung kính dẫn đường cho Ly yên: "Cô nương lên lầu trước, tiểu nhân lập tức đi làm ngay."
"Đi thôi!" Ly Yên tràn đầy nhu tình nói với hai người Lăng Sương.
Lúc này tiểu nhị mới chú ý tới Lăng Sương cùng Lăng Tuyệt.
Đây chính là tiểu chủ tử a? Tuy bộ dáng nhỏ nhắn, thế nhưng khí chất quý tộc bẩm sinh cũng không thể bỏ qua, không hổ là con của chủ tử.
Sáu năm trước chuyện ở tuyệt mệnh nhai đã tuyền khắp đại lục, người người điều biết Vũ Vương phi không chỉ là Lưu Ly công tử, còn là Cung chủ của Ngưng Yên Cung, môn chủ chân chính của Huyễn Môn, sư phụ của Vân Mặc thần y.
Một nữ nhân có thể tạo ra sự nghiệp như vậy, quả là khăn trùm không thua tu mi, chuyện tình của nàng cùng Vũ Vương gia được tán dương, càng là chuyện xưa đáng được ngưỡng mộ.
"Lão Đại."
Sau khi Ly Yên tiến vào phòng, ngồi xuống không lâu, liền nghe thấy âm thanh kϊƈɦ động vui mừng, Nhược Phong, Nhược Vũ đứng ở trước cửa, hai người lệ rơi đầy mặt nhìn nàng, hết sức nhớ nhung, cuối cùng vui mừng mà khóc.