Độc Sủng Y Phi


Một khắc sau, Hứa Tiểu Lan ngẩng đầu nhìn vào đám khói trước mặt, chính xác hơn thì đó là một bầy côn trùng chỉ to bằng con bọ rùa.

Trên cơ thể chúng được bôi lên những loại kịch độc, người nào không cẩn thận chạm phải sẽ lập tức bị trúng độc mà chết.
Lấy trong người ra một lọ sứ nhỏ, đổ loại bột trắng trong lọ ra tay rồi hất về phía đám côn trùng trước mặt.

Bột trắng vừa chạm vào, đám côn trùng liền rơi xuống đầy mặt đất.

Những con côn trùng khác khi thấy đồng loại của mình rơi xuống liền cảm nhận được nguy hiểm.

Bọn chúng từ từ bay lùi lại rồi bất động chờ xem hai con người trước mặt định làm gì.
Một lúc sau, đám côn trùng thấy hai người không có động tĩnh gì liền bắt đầu tiếp cận hai người, một đám côn trùng lao đến trước mặt Hứa Tiểu Lan liền bị Hứa Tiểu Lan hạ độc mà chết.

Bọn chúng thấy vậy, càng trở lên nóng vội, cả một bầy hơn ngàn con côn trùng nhằm vào phía hai người, Phượng Mặc Lẫm cùng với Hứa Tiểu Lan mà tấn công.

Hứa Tiểu Lan ném cho Phượng Mặc Lẫm cái bình sứ, chân điểm trên mà nhảy lên cái cây gần chỗ nàng đứng.


Phượng Mặc Lẫm một tay bắt lấy cái bình, tay kia vận một chưởng đánh vào đám côn trùng bay gần đến chỗ hắn.

Phượng Mặc Lẫm một thân trường bào vân sắc xứng với vóc người thon dài của hắn, mái tóc đen dài cố định một phần sau gáy, một tay vận noiị lực đánh vào không trung, tay còn lại cầm cái bình sứ ném về phía đám côn trùng.

Bình sứ bay vào giữa đám côn trùng đột nhiên phát nổ, hàng trăm con côn trùng rơi xuống mặt đất.

Đám côn trùng càng hăng liền nhắm thẳng Phượng Mặc Lẫm mà tấn công.

Lúc này ở phía khác, Hứa Tiểu Lan vung tay ném bột thuốc về phía đám côn trùng, khiến cho nhiều con hơn rơi xuống.

Phượng Mặc Lẫm nhón chân nhẹ nhàng đến bên cạnh Hứa Tiểu Lan, gương mặt ôn nhu nhìn nàng, cánh tay rắn chắc không yên phận mà vòng qua eo nhỏ của Hứa Tiểu Lan.

Hứa Tiểu Lan nhíu mày, gỡ tay hắn ra khỏi cơ thể mình, lạnh lùng nói: "Đừng đụng vào ta."
"Nếu như ta cứ muốn đụng thì sao?" Phượng Mặc Lẫm nhếch môi, vô lại nói, vẻ mặt không chút cảm xúc nhưng Hứa Tiểu Lan có thể nhìn ra ở đáy mắt hắn có một tia trêu chọc.

Phượng Mặc Lẫm ôm nàng tránh từng đợt tấn công của đám côn trùng đang nổi điên, tay giật lấy bình sứ trong tay Hứa Tiểu Lan, truyền vào đấy chút nội lực rồi ném về phía đám côn trùng.

Hứa Tiểu Lan biết mình không làm gì được Phượng Mặc Lẫm cũng mặc kệ cho hắn tùy tiện để hắn ôm mình nhảy nhót khắp nơi để tránh đám côn trùng.

Mặc dù cả hai người Phượng Mặc Lẫm và Hứa Tiểu Lan đều là cao thủ trong cao thủ nhưng khi đối mặt với đám côn trùng đông nghịt kia, hai người lại có chút chật vật.

Bởi vì cứ đánh rơi hết bầy bày thì một bầy khác lại xôbg tới đánh.
Khi hai người tưởng chừng như bị đán côn trùng cắn thì từ xa truyền đến tiếng địch trầm bổng, đám côn trùng nghe tgất liền bắt đầu tản đi, từ dưới vực, một nam nhân thân mặc hồng y, thắt lưng màu nổi nhảy lên, áo của hắn được nới lỏng để lộ ra phần ngực rắn chắc, dáng vẻ của hắn không chút gì gọi là đứng đắn.

Hắn nhìn vào xác những con côn trùng nhỏ rơi đầy trên mặt đất, gương mặt anh tuấn lộ ra tia phẫn nộ.
"Các ngươi sao lại dám giết vật nuôi của ta?"
"Đám bọ này là vật nuôi của ngươi? Ngươi biết vật nuôi của ngươi đang cản đường ta không?" Hứa Tiểu Lan bực bội nói, nàng một thân võ công nhưng lại bị yếu thế hơn đám côn trùng nhỏ bé.
Nam nhân hồng y nhìn Hứa Tiểu Lan chằm chằm, đôi đồng tử thoáng chốc mơ rộng, đáy mắt thoáng qua tia kinh ngạc.

Tuy chỉ trong chốclát nhưng tất cả biểu tình của hắn đều bị Phượng Mặc Lẫm nhìn thấy hết.


Toàn thân bỗng phát ra khí lạnh, ánh mắt sắc bén tựa chim ưng ghim vào người nam nhân hồng y trước mặt, tay đặt trên eo Hứa Tiểu Lan càng siết chặt.
Hứa Tiểu Lan cảm nhận lực được vòng tay của Phượng Mặc Lẫm siết chặt lại, nang nhắn mặt, nhéo tay hắn: "Mau thả ta ra."
Phượng Mặc Lẫm làm như không nghe thấy mắt nhìn vào nam nhân hồng y đang nhìn chằm chằm vào Hứa Tiểu Lan, nhưng tay đặt trên eo Hứa Tiểu Lan đã giảm bớt.
Âm thầm thở hắt ra một hơi, trong lòng Hứa Tiểu Lan khóc thét.
Tên Phượng Mặc Lẫm này trước kia chỉ vì nàng nhắc đến nam nhân khác trước mặt hắn mà hắn đã định giết chết bàng rồi.

Nay tên nam nhân ẻo lả này lại đang nhìn nàng chằm chằm như vậy… Hứa Tiểu Lan không nhịn được mà trừng mắt nhìn nam nhân hồng y.

Nam nhân hồng y biết mình có chút không phải phép liền ngượng ngùng tránh ánh mắt của Hứa Tiểu Lan.
"Cho hỏi các hạ là ai? Tại sao lại ở nơi này?"
Giọng nói lạnh lẽo của Phượng Mặc Lẫm vang lên phá đi không khí căng thẳng.

Nam nhân hồng y lúc này cũng nhớ đến đám vật nuôi của mình bị hai người trước mặt đánh chết không nhắm mắt kia liền tức giận.

Hắn trừng mắt nhìn hai người.
"Câu này ta phải hỏi các ngươi mới đúng, ta chưa hỏi các ngươi dựa vào cái gì mà hỏi ta."
Phượng Mặc Lẫm không nhanh không chậm nhả ra từng chữ.

"Dựa vào đây là đất của ta, đủ thuyết phục chưa?"
Không khí ngay lập tức trở nên im lặng, nam nhân hồng y nghe Phượng Mặc Lẫm trả lời, miệng há lớn tưởng chừng như nhét vừa một quả táo vào trong.


Hứa Tiểu Lan trong lòng hắn âm thầm dựng ngón tay cái.
[Phượng Mặc Lẫm, ngươi được lắm.]
Nam nhân hồng y thuaị dáng vẻ vô lại của mình, nhìn Phượng Mặc Lẫm lại nhìn Hứa Tiểu Lan cảnh giác, hắn lùi về sau hai bước.

Lúc này, đám thuộc hạ mà Phượng Mặc Lẫm mang đi cùng từ nhiều hướng đi đến.

Mạc Ảnh dẫn đầu đám người, hai tay nắm thành quyền, hô.
"Vương gia, bên sườn núi phía đông xuất hiện khói độc, rất nhiều binh sĩ trúng độc chết tại chỗ."
Phượng Mặc Lẫm trừng mắt nhìn nam nhân hồng y, ánh nhìn mang theo uy hiếp cùng sự nguy hiểm.

Nam nhân hồng y cũng không phải không nhận ra, hắn không có cách nào đánh lại nam nhân sâu không lường được trước mặt này.

Hắn tráng né ánh nhìn của Phượng Mặc Lẫm quay mặt nhìn sang chỗ khác, nói: "Ta không biết gì hết đâu, khi ta đến đây cả khu vực bày đều bao trùm trong khói độc, vì thế ra mới thả đám trùng này ra để tiêu trừ khói độc, nhưng bây giờ bị các ngươi giết gần hết rồi."
"Lời hắn nói có phải là thật không?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận