Độc Sủng Y Phi


"Các ngươi ở đây từ khi nào?"
__
Phượng Mặc Lẫm dựa vào tường, tay ôm trước ngực, mắt nhìn về vị trí vẫn đang bị ám khí phóng đến đằng trước: "Bọn ta vừa phát hiện ra thôi, bây giờ phải nghĩ cách rời khỏi đây." Nói đoạn, Phượng Mặc Lẫm nhìn lên bức tường đã có dấu hiệu muốn sập xuống.

"Chỗ này có vẻ sắp sập rồi."
Một khắc sau, ám khí cũng đã dừng phóng ra, đám người thấy vậy liền bắt đầu bước nhanh về phía trước.

Nhưng nới này cứ giống như là một mê trận vậy, đám người có cảm giác bản thân đang đi lòng vòng rồi trở về vị trí cũ.

Phượng Mặc Lẫm ra hiệu cho Mạc Ảnh đi đánh dấu lên trên bức tường gần đó rồi tiếp tục đi về phía trước.

Quả nhiên, đám người đi được một lát lại bắt gặp bức tường được đánh dấu trước đó.
"Vương gia, bây giờ phải làm sao?"
Mạc Ảnh nhìn cái dấu hiệu mình để lại trước đó lo lắng quay về phía Phượng Mặc Lẫm hỏi.

Hiện tại thời gian của bọn họ không nhiều nữa, nơi đây đã sắp sập xuống nếu không mau chóng ra khỏi, chắc chắn sẽ phải chôn thây tại đây.

Đang trầm tư suy nghĩ Hứa Tiểu Lan đột nhiên cảm thấy có cảm giác nhồn nhột trơn trượt dưới chân, theo mắt cá chân mà càng chặt càng trượt vào.

Hứa Tiểu Lan mặc dù không tỏ ra khiếp sợ nhưng trong lòng bỗng sinh ra cảm giác sợ hãi, tay khẽ giơ nên nắm lấy tay Phượng Mặc Lẫm,  tiếp theo liền đem viên dạ minh châu chiếu xuống dưới chân mình.

Phượng Mặc Lẫm quay đầu mắt nhìn theo ngọn đèn, rõ ràng phát hiện một con rắn đang bám chặt lên mắt cá chân của Hứa Tiểu Lan, nó chậm rãi vòng vòng, càng siết càng chặt.

Phượng Mặc Lẫm mặt không cảm xúc cầm đầu con rắn đó lên.

Kì lạ là con rắn khi thấy Phượng Mặc Lẫm đưa tay đến lại không chút phản kháng mà trườn lên tay Phượng Mặc Lẫm.

Lúc này Hứa Tiểu Lan mới nhận ra con rắn nhỏ này chính là vật cưng Tiểu Hắc của nàng.

Hứa Tiểu Lan đưa tay ra cầm lấy Tiểu Hắc đặt vào trong lòng bàn tay, nói: "Rắn thối, ngươi đi đâu vậy?"
Tiểu Hắc hé đôi mắt nhỏ xíu nhìn Hứa Tiểu Lan sau đó quay ngoắt cái đầu làm như đang giận dỗi cuộn tròn mình lại.

Vốn định nói thêm đột nhiên một tiếng ầm vang lên, sau đó mặt đất dưới chân đám người rung chuyển.

Đám người theo phản xạ liền quay đầu lại thấy dãy hành lang phía xa bắt đầu sụp xuống, đất đá, bụi bặm bay khắp không trung.

Ý thức muốn sống mãnh liệt kiến cho mấy người mau chóng lấy lại ý thức chạy như bay về phía trước.
"Chết tiệt, sao lại sập vào lúc này chứ?" Sái Cổ Phong không nhịn được vừa nhìn lại đống đổ nát phía sau vừa nói.

Trên đầu bọn họ, là vết nứt do từng đợt chấn động gây ra khiến cho ngôi đền sập xuống nhanh hơn.

"Phượng Mặc Lẫm ngươi có cách nào để thoát ra khỏi đây không? Ta vẫn con trẻ ta chưa muốn chết."
"Ngươi im miệng đi."
Đột nhiên,  Hứa Tiểu Lan cảm giác được Tiểu Hắc trong tay mình đang cựa quậy, lúc nhìn xuống thì thấy nó đang dựng thẳng đầu dậy.


Hứa Tiểu Lan nhíu mày, nhìn về hướng mà Tiểu Hắc đang nhìn tới, nhưng ở đó chỉ là một bức tường liền không để tâm.

Lúc đám người sắp đi qua đó thì Tiểu Hắc ở trên tay siết chặt cái thân nhỏ lại, nó đem đôi mắt bé xíu của mình nhìn về phía Hứa Tiểu Lan như muốn nói nàng dừng lại.

Hứa Tiểu Lan trầm tư một lúc sau đó cũng dừng lại chỗ bức tường đó, Phượng Mặc Lẫm thấy Hứa Tiểu Lan dừng lại cũng dừng théo sau đó ra hiệu cho đám người Mạc Ảnh đi theo sau.

"Tiểu Lan, sao vậy?"
Hứa Tiểu Lan chỉ vào bức tường trước mặt nói.

"Phá nó."
Phượng Mặc Lẫm rất nhanh đã hiểu ý Hứa Tiểu Lan, hắn liền vận nội lực rồi đánh lên bức tường.

Trên bức tường liền xuất hiện những vết nứt dài rồi sụp xuống, đằng sau là dãy hành lang tối om.

Đám người thấy có đường đi liền mừng rỡ chạy vào trong, đi được không xa thì chỗ đám người đứng lại sụp xuống.

Theo chỉ dẫn của Tiểu Hắc, một canh giờ sau, đám người đi đến một hang động khá rộng, trước mặt họ chính là hồ nước không biết là sâu bao nhiêu.

"Hết đường rồi.


Đúng là không thể tin tưởng con rắn thối này được."
Sái Cổ Phong đứng bên cạnh hồ nước nói, lời vừa ra khỏi miệng liền bị Tiểu Hắc ở trên tay Hứa Tiểu Lan lao đến, nó há cái miệng nhỏ xíu để lộ cặp răng nanh nhọn hoắt của mình.

Sái Cổ Phong nhìn con rắn nhỏ bất ngờ nhảy lên người mình thì lùi lại mấy bước không ngờ lại rơi trúng hồ nước.
"Ngươi không tin vậy đi theo bọn ta làm gì?"
"Ta… Là ta thấy các ngươi đi thì ta đi theo thôi, dù sao đi đông cũng an toàn hơn." Sái Cổ Phong bị Hứa Tiểu Lan phản bác mặt không đỏ, hơi thở không gấp, chật vật leo lên trên bờ nói.
"Ngụy biện." Hứa Tiểu Lan cũng không giữ cho Sái Cổ Phong chút mặt mũi nào ngay lập tức nói.

"Còn không phải là do ngươi không biết đường ra sao?"
"Ta… Ta không có." Sái Cổ Phong bị nói trúng tim đen, tay giũ bộ y phục đã ướt nhẹp, quay mặt đi chỗ khác.
Lúc này, Tiểu Hắc ở dưới hồ ngoi cái đầu lên, nó há to miệng phát ra tiếng xì xì rất nhỏ, cái lưỡi bé xíu màu hồng thỉnh thoảng lại thè ra phía trước.

Hứa Tiểu Lan để mắt thấy Tiểu Hắc cứ ngoi lên lại lặn xuống ở dưới hồ, nàng không nghĩ nhiều liền nhảy xuống bơi về phía Tiểu Hắc đem nó vào trong ống áo.

Khi Hứa Tiểu Lan lặn xuống dưới phát hiện dưới đáy hồ có một cái động, nàng liền trồi lên trên mặt nước nói: "Dưới đây có một cái động, rất có thể là động dẫn ra ngoài.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận