Độc Sủng Y Phi


Ngay thời điểm Phượng Mặc Lẫm tỉnh lại một lần nữa, hắn nghe loáng thoáng tiếng cãi cọ ở bên ngoài của hai đại nam nhân.

Nằm yên một lúc xác định Hứa Tiểu Lan không có mặt ở đây, Phượng Mặc Lẫm mới phát ra tiếng ho khan khe khẽ.

Lúc này, tiếng cãi cọ cũng dứt, Phượng Mặc Lẫm đột nhiên cảm nhận được lực đạo6 tác động lên thân thể hắn.
"Hu hu...!Tiểu Phượng à...!huynh làm ta lo muốn chết đi được."
Tư Đằng nhảy bổ vào ôm lấy Phượng Mặc Lẫm khóc lóc, kêu gào khiến cho Phượng Mặc Lẫm phát cáu.

Phượng Mặc Lẫm muốn đẩy Tư Đằng ra nhưng mà với sức lực hiện tại của hắn căn bản không làm gì được Tư Đằng.
"Ta đi ra ngoài canh Hứa nha đầu." Sái Cổ Phong nói rồi rời đi.
Sau khi nghe thấy tiếng của phòng đóng lại, Tư Đằng mới thả Phượng Mặc Lẫm ra, gương mặt thoáng chốc trở lên nghiêm túc, nói: "Tiểu Phượng ngươi bị sao vậy?"
"Đừng gọi ta là Tiểu Phượng." Phượng Mặc Lẫm nói, toàn thân tỏa ra áp lực kinh người, mặc dù hắn bị thương nặng nhưng lại không thế che giấu được khí chất vương giả của hắn.
"Hay là ngươi trở về Ngạo Vân Quốc đi.


Ở đấy có nhiều y sư giỏi chắc chắn bọn họ sẽ chữa khỏi cho ngươi."
"Huynh không cần phải lo lắng cho ta, ta tự có chừng mực." Gương mặt Phượng Mặc Lẫm âm trầm đến cùng cực, trong đáy mắt hắn chứa tơ máu nồng đậm.

Hắn lúc này, rõ ràng không còn một chút nội lực hay khí lực gì, nhưng toàn thân lại toát lên vẻ lãnh khốc tàn nhẫn.
Lúc này, Tư Đằng mới để ý đến đôi mắt đen sâu thẳm của Phượng Mặc Lẫm giờ đây đã không còn tiêu cự, Tư Đằng liền bổ tới nắm cổ áo Phượng Mặc Lẫm gấp gáp nói: "Mặc Lẫm, mắt của huynh bị sao vậy?" Tư Đằng huơ huơ tay trước mặt Phượng Mặc Lẫm nhưng hắn lại không có phản ứng gì.
"Mù tạm thời do chấn thương." Phượng Mặc Lẫm chậm rãi nói, vừa nói hắn lại nhớ đến ngày hôm đó ở trong rừng.
Phượng Mặc Lẫm sau khi lắp xong thuốc pháo liền bò ra xa chỗ đất đá đó ra, nhưng không ngờ mới đến nửa đường thuốc pháo đã phát nổ.

Áp lực do vụ nổ gây ra đã hất văng Phượng Mặc Lẫm về đống đất đá chặn đám trùng độc.

Đất đá đâm vào da thịt hắn khiến cho máu chảy ra thấm xuống dưới đất, khóe miệng phun ra một ngụm máu đen.

Phượng Mặc Lẫm cảm giác trời đất như dần tối lại, hình bóng trước mặt mờ mờ ảo ảo.

Cho đến khi Hứa Tiểu Lan ôm hắn từ lúc nào mà hắn lại không phái giác ra, cơ thể vìw bị thương nặng, lại bị trúng độc không chịu được mà khiến hắn rơi vào hôn mê.
Phượng Mặc Lẫm tỉnh lại khi mới về đến vương phủ, khi ấy, hắn nghe loáng thoáng tiếng Hứa Tiểu Lan đang nói chuyện với Sái Cổ Phong, nàng nói bản thân về nhà giải quyết chút chuyện rồi sẽ đến.

Nghe vậy trong lòng Phượng Mặc Lẫm có chút ấm áp, hắn liền chậm rãi mở mắt định gọi nàng lại nhưng lúc này hắn chợt phát hiện mọi thứ trước mắt hắn tối sầm.

Phượng Mặc Lẫm liền đoán được lý do tại sao bản thân lại không nhìn tấy gì, hắn liền giả vờ hôn mê chờ khi trở về phòng của mình mới từ từ ngồi dậy.
"Sái Cổ Phong, mắt của ta tại sao lại không nhìn thấy? Khụ...!khụ..."
Sái Cổ Phong nhìn đôi mắt không chút sức sống nào của Phượng Mặc Lẫm thở dài: "Có lẽ là do ngươi bị đập mạnh vào đất đá dẫn đến việc bị mù tạm thời, cũng có thể là vĩnh viễn không thể nhìn thấy gì."
"Đừng để cho nàng ấy biết.


Khụ...!khụ..." Phượng Mặc Lẫm bình tĩnh nói rồi ho khan, khóe miệng chảy ra máu đen, trên tay xuất hiện đường gân màu đen trông rất đáng sợ.

Chất độc phát tác khiến cho Phượng Mặc Lẫm đau đớn không thôi, hắn cắn răng chịu đựng cơn đau đang hành hạ thân thể mình.

Lúc này, Sái Cổ Phong luống cuống lấy ra bình thuốc cho Phượng Mặc Lẫm uống vào, ngay lập tức cơn đau liền thuyên giảm nhưng Phượng Mặc Lẫm lại ngã xuống rơi vào hôn mê.
****
"Mặc Lẫm..

Mặc Lẫm...!Tiểu Phượng à..." Phượng Mặc Lẫm đang chìm trong hồi tưởng liền nghe tiếng gọi của Tư Đằng.

Hắn liền thở dài chậm rãi trả lời.
"Nếu như là chuyện trở về Ngạo Vân thì không được, ta muốn ở lại đây giúp đỡ nàng ấy."
"Ngươi như thế này sẽ càng làm nàng ta lo lắng hơn.

Bây giờ nàng ta không biết chuyện, ngươi mau mau đi chữa trị, đến khi trở về các ngươi có thể...."
"Ta đã quyết định vậy rồi."
Tư Đằng nhìn nam nhân cứng đầu trước mặt liền thở dài một hơi, biết không thể thuyết phục được Phượng Mặc Lẫm, Tư Đằng cũng không tiếp tục dây dưa ở chuyện này liền bắt đầu báo cáo về nhiệm vụ mà Phượng Mặc Lẫm đã giao phó cho hắn trước đó.


Sau đó, Tư Đằng còn không quên nhắc nhở:
"Minh Vương lần này cũng muốn nhắm vào huynh nữa đấy, huynh phải cẩn thận, đừng để chuyện huynh bị thương nặng truyền ra bên ngoài, nếu không...!"
"Ta sẽ cẩn thận, cảm ơn huynh, Tư Đằng."
Lời vừa dứt, Tư Đằng liền trở về cái dáng cẻ cà lơ phất phơ bắt đầu trêu chọc Phượng Mặc Lẫm, nhưng mà hắn lại không ngờ độc tố trong thân thể Phượng Mặc Lẫm phát tác vào ngay lúc ấy, chỉ thấy Phượng Mặc Lẫm phun ra một ngụm máu đen rồi lại rơi vào bất tỉnh.
***
Hầu phủ....
Hứa Thanh Thanh tỉnh lại sau giấc mộng dài, trong mộng nàng ta mơ thấy bản thân cùng biểu ca cùng nhau mây mưa cả đêm.

Nhưng khi nhìn sang bên cạnh, Hứa Thanh Thanh liền nhìn thấy bên giường lại là biểu ca của mình, hạ thân lại truyền đến cơn đau nhức.

Hứa Thanh Thanh phát hiện cả hai người đang không mặc y phục liền không nhịn được mà hét lớn.
Lúc này, hạ nhân nghe thấy tiếng hét từ ngoài liền phá cửa xông vào liền nhìn thấy dưới sàn là y phục vứt ngổn ngang, còn tiểu thư nhà mình thì trên giường không một mảnh vải che thân..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận