Độc Sủng Y Phi


Đại sảnh...
Hứa lão gia ngồi trên ghế cao, vẻ mặt tức giận nhìn hai người Hứa Thanh Thanh và Trần Lạc Dương đang quỳ dưới đất, đập bàn quát.
"Nghịch tử, tại sao các ngươi lại làm ra những điều đáng xấu hổ như vậy?"
Hứa Thanh Thanh bị Hứa lão gia quát thì khóc như mưa, nàng ta quay về phía Trần Thị ngồi gần đấy cầu cứu.

Hứa Thanh Thanh thực sự không hiểu tại sao chuyện này lại xảy ra với nàng ta.

Rõ ràng đêm qua, nàng ta đã nhìn thấy Trần Lạc Dương đi vào trong phòng của Hứa Tiểu Lan, nhưng sáng nay, khi nàng ta tỉnh dậy liền thấy Trần Lạc Dương nằm cạnh mình.
"Mẫu thân...!hu hu..."
Trần Thị gấp gáp muốn xỉu, nàng ta muốn cầu tình cho con gái cưng nhưng mà nàng ta cũng biết Hứa lão gia sẽ không nghe lời bà ta nói.
Lúc này, Hứa Tiểu Lan từ bên ngoài chầm chậm đi vào, ánh mắt lạnh lẽo nhìn hai mẹ con Trần Thị, trong lòng có chút vui vẻ khi người gặp họa.


Hai mẹ con Trần Thị nhìn thấy Hứa Tiểu Lan đi vào, ánh mắt không giấu nổi tia căm tức hận không thể ngay lập tức lao đến xé Hứa Tiểu Lan ra thành trăm mảnh.

Hứa Thanh Thanh thức sự không hiểu, nàng và Hứa Tiểu Lan đều giống nhau nhưng tại sao Hứa Tiểu Lan lại có được sự chú ý của nhiều người như vậy.
Còn có, Hứa Tiểu Lan đã dùng rất nhiều bạc mà hai mẹ con nàng ta đã lấy được từ của hồi môn của mẫu thân Hứa Tiểu Lan, cùng với việc vơ vét của cải của hạ nhân gần mười năm để có thể thuê sát thủ của Quỷ Sát giúp nàng ta giết chết Hứa Tiểu Lan.

Tuy nhiên, Hứa Thanh Thanh thật sự không thể ngờ rằng, Quỷ Sát mặc dù nhận ủy thác của nàng ta nhưng sau khi nhận tiền, Quỷ Sát liền khoing ra tay ám sát Hứa Tiểu Lan.

Chuyện này khiến cho hai mẹ con họ thực sự rất tức giận muốn Quỷ Sát bồi thường lại số ngân lượng mà hai người đã trả.
Nhưng mà, Quỷ Sát há có phải nơi mà mấy con người nhỏ bé như hai người có thể làm loạn, Hứa Thanh Thanh liền bị Quỷ Sát phái sát thủ đến tận phòng để răn de, mặc cho nàng ta có gào lớn như thế nào gia nhân trong phủ lại không một ai có thể nghe thấy tiếng của nàng ta.

Vậy là, để bảo toàn tính mạng, Hứa Thanh Thanh đành phải bỏ số tiền đó đi, không nhưng thế Hứa Thanh Thanh lại còn phải bỏ thêm một khoản tiền để làm phí tổn thất cho Quỷ Sát.
Khi ấy, Hứa Thanh Thanh lòng đau như cắt, tức giận đến mức muốn nổ đom đóm mắt, miệng phải cố nở nụ cười trao ngân lượng cho sát thủ kia nàng mới được buông tha.
Mặc dù số tiền đó lớn nhưng đối với Hứa gia nó chỉ là cát trong sa mạc, bởi vì Hứa gia chính là gia tộc thương gia giàu có bậc nhất Đông quốc.

So với hoàng cung, tài lực của Hứa gia còn lớn hơn nhiều, có khi tiền tài của Hứa gia so với ngân khố của Nhị Đẳng quốc - Nam Triều Quốc chỉ có hơn chứ không kém.

Mạng lưới các khu làng nghề, công xưởng, lò rèn, thương hội...!do Hứa gia sở hữu phân bố ở khắp các nơi ở các quốc gia.

Những sản phẩm, trang sức, gấm vóc,...!của hoàng gia hầu hết là do Hứa gia bán vào trong cung.
"Phụ thân...!Chuyện đã xảy ra rồi cũng không thể trở lại được.

Nếu như muội muội đã thất thân chi bằng để Trần Lạc Dương thành thân với muội muội.


Như vậy, cũng sẽ không mang tiếng xấu cho Hứa gia ta."
Hứa Tiểu Lan vừa nói dứt lời Hứa Thanh Thanh liền hét lớn: "Phụ thân, con không muốn thành thân với biểu ca đâu, phu thân đừng gả con cho hắn mà." Nói rồi, Hứa Thanh Thanh chạy đến ôm chân Hứa lão gia, nước mắt cứ lã chã tuôn ra.

Hứa lão gia thấy nữ nhi khóc trong lòng có chút thương xót, nhưng hắn lại không có cách nào ổn thỏa hơn cách này.

Hắn chỉ đành đẩy Hứa Thanh Thanh ra nghiêm giọng nói:
"Người đâu, mau chuẩn bị lễ thành hôn cho nhị tiểu thư cùng với Trần công tử."
Sau đó Hứa lão gia quay về phía Trần Lạc Dương vẫn đang im lặng quỳ dưới đất không nhúc nhích, hỏi lại nhưng giọng điệu lại giống như ra lệnh: "Trần công tử, ngươi có ý kiến gì không?"
"Lạc Dương không có ý kiến gì.

Lạc Dương là người gây ra chuyện này nên Lạc Dương sẽ chịu trách nhiệm."
"Tốt nhất là như vậy."
"Cha...!đừng mà...." Hứa Thanh Thanh ôm chân Hứa lão gia khóc lóch thảm thiết, nàng ta không cam tâm, tại sao nàng ta phải thành thân với tên vô dụng Trần Lạc Dương kia? Tại sao Hứa Tiểu Lan lại không bị làm sao chứ? Tất cả mọi chuyện đều là tại Hứa Tiểu Lan mà ra.

Là do Hứa Tiểu Lan....
Hứa Thanh Thanh hận ý trong mắt càng nồng đậm, bàn tay nắm chặt lại, móng tay đâm vào da thịt đến mức bật máu nhưng Hứa Thanh Thanh không thấy đau.


Hứa Thanh Thanh thầm thề trong lòng nhất định phải kéo Hứa Tiểu Lan xuống vũng bùn lầy, khiến cho Hứa Tiểu Lan không thể ngóc đầu lên được.
Hứa lão gia sau khi thông báo với hạ nhân chuẩn bị lễ thành hôn cho Hứa Thanh Thanh cùng Trần Lạc Dương xong liền rời đi.

Vào thời điểm này, hắn thực sự rất bận rộn, nhiều việc xảy ra khiến cho hắn rất đau đầu cần một không gian yên tĩnh để nghỉ ngơi, cũng như để lấy lại bình tĩnh.
Sau khi Hứa lão gia đi khỏi đại sảnh, Hứa Thanh Thanh ngồi thụp xuống như một người vô hồn, sau đó nàng ta lại như phát điên lao thẳng về phía Hứa Tiểu Lan đang ngồi.

Đưa tay ra kéo y phục của Hứa Tiểu Lan, Hứa Thanh Thanh gằn giọng, nói:
"Hứa Tiểu Lan, tất cả là tại ngươi, ngươi cứ chờ đó ta sẽ khiến cho ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong."
Hứa Tiểu Lan đặt ly trà trên ray xuông, một tay gỡ ray Hứa Thanh Thanh ra khỏi cổ áo mình, khóe miệng cong lên.

"Ta sẽ chờ xem, ngươi có thể làm gì được ta.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận