Độc Sủng Y Phi


"Hộ giá hay là tạo phản?"
Phượng Mặc Lẫm từ trong đám đông đi đến, bảo kiếm trên tay hắn ma sát với nền nhà phát ra âm thanh quỷ dị, rợn người.

Thấy Phượng Mặc Lẫm đi đến, Minh Vương đột nhiên cười lớn.
"Ta chỉ làm theo ý trời mà thôi.

Phượng Mặc Lẫm, ngươi tốt nhất không nên cản trở chuyện tốt của ta, nếu không ngươi sẽ phải hối hận." Nói rồi, Minh Vương ra hiệu cho đám thích khách tấn công Phượng Mặc Lẫm.

Nhưng đám thích khách chưa kịp hành động đã bị người của Phượng Mặc Lẫm trấn áp.
"Ngươi định làm ta hối hận như thế nào?"
Minh Vương lấy trong tay áo ra một cái lệnh bài bằng bạch ngọc cùng với một bức thư.

Hắn đưa bức thư đó cho cận vệ rồi để cận vệ đem đến cho Phượng Mặc Lẫm.

Phượng Mặc Lẫm nhận lấy lệnh bài liền nhận ra đó là biểu tượng của Tuyết quốc.


Nhưng hắn lại không biết tại sao Tuyết quốc lại tham gia vào chuyện này?
"Truyền thừa ngàn năm." Đông hoàng vừa nhìn thấy, gương mặt già nua thoáng biến sắc.

Bản thân hắn vốn chưa từng được thấy đất nước tồn tại ngàn năm như Tuyết quốc cùng Ngạo Vân quốc tròn méo ra sao.

Nhưng trong cổ thư được bao đời hoàng thất truyền lại lại có ghi chép về hai nước này, mặc dù chỉ là một chút thông tin ít ỏi nhưng cũng đủ hiểu hai nước đó hùng mạnh ra sao.

Những hoàng đến còn lại chỉ biết hít một ngụm khí lạnh, bọn hắn cũng không ngờ đằng sau Minh Vương lại có một thế lực lớn như vậy chống lưng.
Châu Thừa Vũ khinh thường nhìn đám người đang sợ đến mặt mày xám ngoét ra nói.

"Truyền thừa ngàn năm? Có gì đang sợ? Hoàng đế Đông quốc, ông đúng là nhát gan mà."
U Minh Thượng chậm rãi tiếp lời: "Ta cũng muốn thử sức mạnh của đất nước ngàn năm."
Lời vừa dứt thì một đạo âm thanh từ ngoài truyền vào theo đó là một cỗ uy áp khiến người ta ngạt thở.

Một khắc sau, hai nam nhân trạc tuổi tứ tuần từ trên không nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt Minh Vương.

Bọn hắn dùng khinh công đi trên không khí giống như đi trên mặt đất vậy, chứng tỏ trình độ võ thuật của những người mới đến đều rất cao.

"Lão hủ là trưởng lão thứ mười ba trong mười tám vị trưởng lão của Tuyết quốc.

U đế hãy cho ta xem thử sức mạnh của ngươi."
Gương mặt tuấn lãng của U Minh Thượng hơi nhăn lại nhưng rất nhanh đã dãn ra, hắn cảm giác được những người vừa đến đây chắc chắn không đơn guản như vẻ bề ngoài.

Lại còn cỗ sát khí nồng đậm tỏa ra từ bọn họ cũng khiến cho hắn có cảm giác lạnh lẽo nơi sống lưng.

Nhưng U Minh Thượng hắn là hoàng đế của đất nước mạnh nhất trong thập quốc hắn đương nhiên sẽ không dễ dàng chịu thua chỉ vì khí thế của đối thủ.
"Ta sẽ đánh hết sức.

Tiền bối, xin chỉ giáo." U Minh Thượng tiến lên phía trước hai tay chắp lại rồi bắt đầy thủ thế rồi cẩn thận quan sát địch.
"Không dám, không dám."

___
Cùng lúc đó, Hứa Tiểu Lan nhàn chán nhìn đám người đang canh giữ cửa phòng mình, trong đầu tính toán cách để trốn khỏi nơi này.
"Cô nương." Không biết từ khi nào Xuân Lan đã đứng bên cạnh Hứa Tiểu Lan nói nhỏ.

"Ta có thể giúp ngươi trốn khỏi đây."
Hứa Tiểu Lan nghe thấy Xuân Lan nói muốn giúp mình trốn đi ngay lập tức quay đầu nhìn chằm chằm nàng ta.

Bị nàng nhìn không chớp mắt, Xuân Lan có chút lúng túng cúi đầu môi mỏng mím lại.
"Ngươi thực sự muốn giúp ta trốn khỏi đây? Ngươi không sợ chủ nhân của ngươi sao?"
"Chuyện này ngươi không cần lo lắng, chuyện ngươi nên quan tâm hiện tại là sự sống còn của Hứa gia.

Theo nguồn tin ta nhận được thì phản quân đã chiếm được hoàng cung rồi."
Gương mặt Hứa Tiểu Lan thoáng chốc biến sắc, trong đầu nàng đột nhiên xuất hiện hình ảnh cả nhà họ Hứa hơn trăm người, từ nha hoàn đến chủ tử, từ già đến trẻ sau một đêm liền bị giết chết.

Nàng không hiểu tại sao chuyện đó lại xảy ra với Hứa gia nhưng chắc chắn Mẫu Đơn hội lần này sẽ cho nàng câu trả lời mang nàng muốn.

Xuân Lan đi ra ngoài trước giúp Hứa Tiểu Lan đáng lạc hướng hai tên canh cửa để nàng có thể thuận lợi trốn ra sau đó còn tận tâm chỉ đường ra cho Hứa Tiểu Lan.

Khi thoát khỏi nơi này, Hứa Tiểu Lan chợt nhận ra nơi này chính là phủ địa của Dương Huyền đến cách bài trí cũng giống y hệt như kí ức của nguyên chủ.

Điều này khiến cho Hứa Tiểu Lan dấy lên nghi ngờ, liệu Dương Huyền có liên quan đến chuyện lần này hay không?

Khi Hứa Tiểu Lan đến nơi phát hiện hoàng cung đã bị quân đội của Minh Vương khống chế, còn ở nơi tổ chức yến tiệc thì thấy hai nam nhân khác đang đánh nhau với một nam nhân khoảng ba mươi tuổi.

Mặc dù phải đấu với hai người nhưng nam nhân kia lại không những không có chút biểu hiện chật vật nào mà còn chiếm thế thượng phong.
"Phốc...!khụ..." U Minh Thượng bị thập tam trưởng lão đánh trúng một trưởng khiến cho kinh mạch bị tổn thương.

Cũng may lúc ra tay, thập tam trưởng lão có hạ thủ lưu tình nếu không con đường võ đạo của U Minh Thượng cứ thế mà chấm dứt.

Mà đúng lúc này, Phượng Mặc Lẫm cũng bắt đầu gia nhập cuộc chiến.

Nhưng khi hắn gần tiếp cận được thập tam trưởng lão thì bị hai vị trưởng lão khác chặn lại, ba người cứ vậy mà bắt đầu hỗn chiến.
Hứa Tiểu Lan cẩn thận che giấu hơi thở, chậm rãi trốn vào trong đám đông nhưng nàng không biết Phượng Mặc Lẫm trong khi đang giao đấu với Đại trưởng lão Tuyết quốc vô tình nhìn thấy nàng.

Đúng lúc ấy, Đại trưởng lão cũng nhận ra Phượng Mặc Lẫm phân tâm liền cùng thập ngũ trưởng lão đánh trọng thương Phượng Mặc Lẫm.

Thấy hắn bị thương, Hứa Tiểu Lan không suy nghĩ gì nhiều liền từ trong đám đông lao ra, trên tay nàng xuất hiện hai viên bom khói nhỏ do nàng chế tạo trong lúc rảnh rỗi rồi ném về phía hai vị trưởng lão Tuyết quốc.
"Phượng Mặc Lẫm, không sao chứ?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận