“Hồ điệp tinh linh nói rất đúng, sủng nhi a nhìn thấy ngươi thương tâm rơi lệ, chúng ta có bao nhiêu đau lòngTừ nhỏ đến lớn, chúng ta sợ ngươi bị thương dù là một chút, sợ ngươi đau, chính là cái tên nhân loại đê tiện kia vậy mà vì thân phận của ngươi lại không để ý ngươi, hại ngươi thương tâm khổ sở, hắn tuyệt không đáng để ngươi yêu!” Mân côi nhìn thấy vẻ mặt sủng nhi vẫn như cũ không dao động, càng nói càng tức, nếu là nó có thể đến gần Lôi Duẫn Hạo, sợ là hắn đã chết không ít hơn trăm lần!
“Ta không biết, ta không biết.” Nghe Mân côi lên án sủng nhi liên tục lắc đầu, nói như vậy, khiến y thật khổ sở.
Nhìn thấy bộ dáng của sủng nhi, Mân côi còn muốn nói gì đó, Hồ điệp tinh linh giữ tay nàng lại, khe khẽ lắc đầu. Sủng nhi cần chính là thời gian, các nàng áp bức sủng nhi trái lại sẽ làm sủng nhi càng thêm thương tâm.
Lôi Duẫn Hạo từ Ngự thư phòng lao tới, xung quanh tìm không thấy thân ảnh sủng nhi, nghĩ sủng nhi có lẽ sẽ rời khỏi hắn, gấp đến độ toàn thân đều là mồ hôi, lại nghe thấy lời này, lửa giận xông đầu, gầm to:”Sủng nhi không nên nghe lời của nàng! Các ngươi là ai, cút ngay cho trẫm!”
“A!” Còn chưa chờ hắn đi vào, tinh linh hét thảm một tiếng, bị văng đến một gốc hoa, vẻ mặt thống khổ.
“Các ngươi, các ngươi làm sao vậy!” Nghe được thanh âm của Lôi Duẫn Hạo, sủng nhi không khỏi một hồi tâm hỉ. Chính là không đợi y nhìn thấy thân ảnh của Duẫn Hạo, thì các tinh linh mỗi người té trên mặt đất, mới hiểu đã xảy ra chuyện gì, vội vàng hướng về phía Duẫn Hạo kêu to, “Đừng tới đây, đừng tới đây!”
Quả nhiên, sủng nhi là hận hắn, ngay cả gặp cũng không nguyện nhìn hắn một cái.
Tinh linh bị thương, kết giới bị phá, hộ vệ bên người sủng nhi đều di chuyển, họ nhìn nhau, đã xảy ra chuyện gì, vì cái gì trong đầu bọn họ đều trống rỗng. Nhất thời thất thần, phát hiện Hoàng Thượng đã đến, lại vội vã quỳ xuống,:”Hoàng Thượng vạn tuế!”
“Cút, các ngươi cút ngay cho trẫm!” Lôi Duẫn Hạo đảo mắt qua, liền đem hết thảy chung quanh nhìn đến nhất thanh nhị sở, nguyên lại chỉ có hắn thấy được bốn tiểu đông tây có cánh kia.
Không biết đã xảy ra chuyện gì, nhìn Hoàng Thượng nổi giận đùng đùng lại mang theo vài tia bi thương, nhóm hộ vệ nào dám ngốc lâu, vội vã lui xuống.
“Duẫn Hạo, đừng tới đây!” Sủng nhi đứng dậy, hướng phía tinh linh đi tới.
“Ngươi kêu ta đừng tới Vì cái gì, ngươi nghĩ muốn rời khỏi ta Ta yêu ngươi, ngươi có biết hay không, từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta chỉ biết thân phận của ngươi không phải nhân loại đơn giản như vậy, ta hoàn toàn không để ý. Toàn tâm toàn ý yêu ngươi, chẳng lẽ ngươi một chút cũng không cảm nhận được sao Vậy mà vẫn muốn rời ta mà đi!” Lôi Duẫn Hạo hiện tại làm sao còn giống như cái tên đế vương lãnh khốc uy vũ, vô tình tàn nhẫn, hoàn toàn là một người bình thường yêu say đắm đối phương, lại không biết nói như thế nào mà thôi.
Nhìn vẻ mặt sủng nhi khiếp sợ, Lôi Duẫn Hạo ngửa mặt lên trời cười to, nhưng hắn lại không cảm thấy vui mừng, chỉ có vô tận bi thương. Gió đêm nhẹ nhàng thôi, hắc phát tung bay, khiến tiếng cười kia vang vọng trong không khí, từng chút từng chút ăn mòn trái tim sủng nhi.
Chậm rãi, trên mặt Lôi Duẫn Hạo chỉ còn lại vẻ cười khó coi, hắn ngồi xổm xuống, không cho sủng nhi nhìn thấy lệ trong mắt hắn. Hồi lâu ngẩng đầu lên như là một đứa nhỏ vậy dùng ánh mắt cầu xin nhìn sủng nhi. “Ngươi sẽ không rời khỏi ta, đúng không Sủng nhi ngươi yêu ta, ngươi sẽ không rời khỏi ta, ngươi muốn ta làm như thế nào, ngươi mới không rời đi, ngươi nói ra, ta đều làm được.”
“Không, không phải.” Sủng nhi chưa từng nhìn thấy Duẫn Hạo như vậy, trong lúc nhất thời thần tình luống cuống không biết nói cái gì cho phải. Nghe được Duẫn Hạo không ngại thân phận của y, trong lòng y là vô cùng cao hứng! Chính là nhớ tới lời Thục phi lý trí nói cho y, nhất định phải rời đi! Y hiện tại hẳn nên thấy thỏa mãn, mặc kệ y là cái gì, Duẫn Hạo vẫn thương y. Mang theo hồi ức tốt đẹp này, cũng đủ y sống cả đời. Tinh linh như thế nào có thể cùng nhân loại một chỗ, cho dù Duẫn Hạo không ngại, cũng sẽ có kẻ để ý. Có y ở đây, trái lại sẽ mang đến phiền toái cho Duẫn Hạo.
“Duẫn Hạo, ta, ta cũng yêu ngươi, thật sự! Ta yêu ngươi.” Một giọt lệ trong suốt theo hai má sủng nhi trượt xuống, khác với những ngàn ngàn vạn vạn vũ thủy bất đồng, đây là ái lệ. “Chính là, ta phải rời đi, ta là tinh linh, không thể sống ở nhân gian, có lẽ còn có thể mang đến cho ngươi nhiều phiền toái.”
“Sủng nhi.” Lôi Duẫn Hạo hít một hơi, nghe vài câu trước, tâm hắn tràn đầy vui mừng, chính là hiện tại, sủng nhi nói càng làm hắn như rơi vào địa phủ! “Vì cái gì vì cái gì, ngươi yêu ta, vì cái gì còn muốn đi. Ngươi không tin ta sao Ta sẽ bảo vệ ngươi, sẽ hảo hảo yêu ngươi, không cho bất luận kẻ nào làm bị thương ngươi, vì cái gì phải ly khai, vì cái gì!” Một trận rống giận, ánh mắt đen của Lôi Duẫn Hạo biến thành lửa đỏ, nhìn thẳng vào những tinh linh phía sau sủng nhi đang liều mạng đứng lên, nổi giận đùng đùng nói: “Có phải hay không là bọn chúng, có phải bọn chúng không cho ngươi cùng ta một chỗ! Nhất định là vậy, ta giết bọn chúng, sủng nhi ngươi sẽ không ly khai!”
“Đúng, đúng, chỉ cần ta giết bọn chúng, sủng nhi sẽ không rời khỏi ta. Ta sẽ đốt hết toàn bộ rừng rậm, sủng nhi không có chỗ để đi, cũng chỉ có thể ở lại bên cạnh ta, cũng sẽ không muốn rời khỏi ta.” Lời nói lẩm bẩm, hai mắt đỏ như lửa, vẻ mặt tà khí, từng bước hướng tinh linh đi tới.
Gió đêm mùa hạ sẽ lại lạnh như thế. Sủng nhi trợn mắt nhìn nam nhân trước mặt, không suy nghĩ lắc đầu, này không phải Duẫn Hạo, không phải!
Lôi Duẫn Hạo hung hăng nhìn chằm chằm đám tinh linh trên mặt đất, ánh mắt băng lãnh thị huyết khiến bọn chúng nhịn không được rùng mình, khóe miệng cũng quỷ dị hướng về phía bọn họ cười, Mân côi vừa thấy liền kêu to: “Hắn điên rồi, sủng nhi mau rời khỏi hắn, hắn điên rồi!” “Không, sẽ không.” Sủng nhi kinh hãi, vội vàng tiến lên ôm lấy Duẫn Hạo, không cho hắn tiến thêm bước nữa. Hắn là đế vương nhân loại a, các tinh linh quỷ thần, đều e ngại tử vi quang của hắn. Y không thể để cho những tinh linh chiếu cố y từ nhỏ đến lớn bị Duẫn Hạo giết, cũng không thể nhìn Duẫn Hạo mất đi lý trí. “Duẫn Hạo, ngươi nhìn nhìn ta, ngươi nhìn, ta là sủng nhi, ta là sủng nhi, ta không ly
khai ngươi, thật sự, ta phát thệ, ta thật sự không ly khai, ngươi dừng lại, ngươi tỉnh tỉnh a!”
“Duẫn Hạo! Tỉnh tỉnh, ngươi tỉnh tỉnh......” Sủng nhi lớn tiếng kêu, dùng sức ôm cái tên Duẫn Hạo thay đổi hình dạng kia.
“Ngươi dám ngăn cản ta, ta giết ngươi.....” Một phe đẩy thân mình sủng nhi, thấy sủng nhi lại ôm hắn, Lôi Duẫn Hạo lại càng tức giận dùng dao thẳng tắp hướng sủng nhi bổ tới.
“Dừng tay! Ngươi này.....”
“Sủng nhi tránh mau! Hắn điên rồi!”
Mắt thấy con dao sẽ đánh vào sủng nhi, các tinh linh không thể dùng pháp lực, cả người không thể nhúc nhích đành phải hung tợn trừng mắt nhìn Lôi Duẫn Hạo đang phát điên kia.
“Duẫn Hạo..... Là ta a, ta là sủng nhi.....” Tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy
“Sủng nhi.” Lôi Duẫn Hạo ngây ngẩn cả người, nhìn nhìn người đang ôm hắn, tâm hung hăng chấn động, con dao cách sủng nhi không đến một phân liền ngừng lại. Cẩn thận nhìn người trong lòng, đúng là sủng nhi, là sủng nhi của hắn. Ấn ký hắc sắc giữa trán biến mất, hai mắt đỏ như lửa chậm rãi biến sắc, “Ngươi vừa mới nói cái gì, ta vừa rồi nghe ngươi nói sẽ không rời khỏi ta, là thật sao”
“Đúng, ta sẽ không rời khỏi ngươi, Duẫn Hạo, ngươi rốt cục cũng tỉnh rồi, làm ta sợ muốn chết!” Sủng nhi nhìn thấy hắn biến trở về bộ dáng ban đầu, trong lòng bình tĩnh lại, ôm Duẫn Hạo lớn tiếng khóc.
“Thực xin lỗi thực xin lỗi, ta vừa rồi cũng không biết bản thân làm sao nữa. Chỉ cảm thấy một trận tức giận xông lên.....”Áy náy ôm sát sủng nhi, vừa rồi hắn dọa hỏng sủng nhi. Hắn cũng không biết làm sao nữa, bản thân giống như mất đi khống chế vậy.
“Thân xử nam của sủng nhi, sợ ít nhất có ba phần pháp lực chuyển lên trên người hắn rồi......” Mân côi hơi thở mong manh, Lôi Duẫn Hạo tới gần bọn chúng quá mức!
“Hắn như vậy, không phải là người cũng không phải yêu!” Phong tinh linh cố gắng động đậy, liều mạng muốn ngồi xuống, chính là không có khí lực a.
“Không, không phải. Pháp lực ở trong cơ thể hắn, ba phần này đối với nhân loại mà nói quá mức cường đại, không thể khống chế hơn nữa thống khổ khi mất đi sủng nhi, muốn giết chúng ta, trái lại rút hết pháp lực khiến hắn thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma. Không nghĩ tới hắn đối với sủng nhi dục chiếm giữ cường liệt như vậy.” Nhìn ra hắn là thiệt tình yêu sủng nhi. Câu này hắn cũng không dám nói ra, bằng không Mân côi nhất định sẽ rất lâu không để ý hắn.
“Lục Thụ đại ca nói không sai, xem ra tình cảm hắn đối với sủng nhi không giống như những phàm phu tục tử kia.” Hồ điệp tinh linh cũng ai một hơi, không biết là tốt hay không tốt, nhìn thấy bộ dáng sủng nhi như vậy, cũng là yêu chết tên hoàng đế nhân loại kia đi.
Rất nhanh, các tinh linh đã không còn tiếng động, đều té xỉu trên mặt đất.
“Duẫn Hạo.....” Sủng nhi dâng môi đỏ mọng của mình, bị Lôi Duẫn Hạo hung hắn ôm sát trong ngực tinh tế nhấm nháp, hai người năm ngày không nói gì, thời gian qua lâu như cả đời vậy, hiện tại lại hòa hảo, như thế nào lại không hảo hảo thân thiết một phen. Nhìn thấy sủng nhi thở hổn hển, kiều mỵ động lòng người, như là không thể tin được vậy, Duẫn Hạo lại nhẹ nhàng hỏi: “Sủng nhi chính là nói thật, không rời khỏi ta. Nhưng lời này không phải gạt ta chứ.”
“Ngươi nói cái gì a, ta mới không lừa người ” Sủng nhi đô đô miệng, vành mắt sưng đỏ được người hôn hôn, quay người lại liền hoảng sợ kêu lên: “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ”
“Sủng nhi ngươi đừng hoảng.” Vừa nhìn thấy gì đó trên mặt đất, Lôi Duẫn Hạo nhíu nhíu đầu mày, bọn họ như thế nào còn ở nơi này.
Vội vàng nhảy từ trong lòng Duẫn Hạo xuống, sủng nhi vội vàng chạy tới nâng dậy bốn tiểu tinh linh ở trong tay, “Mân côi tỷ tỷ, Mân côi tỷ tỷ! Mọi người, làm sao vậy Ô ô, đều là ngươi sai, đều là lỗi của ngươi!”
“Sủng nhi không khóc, ta sai rồi ta sai rồi, bọn chúng..... Không có việc gì đi.”Nhìn sủng nhi thương tâm như vậy, nếu là đã chết, vậy không phải hận chết hắn sao.
“Trên người ngươi có Tử Vi tinh hộ thể, cho nên bọn chúng không thể tới gần ngươi, như bây giờ, làm sao bây giờ” Sủng nhi gấp đến độ xoay vòng vòng, một phen đẩy Duẫn Hạo ra. Y có nói không ly khai hắn, cũng không có nói không thể phớt lờ hắn.
“Sủng nhi......” Lôi Duẫn Hạo biết mình gây đại họa, vội vàng lấy lòng sủng nhi, “Ta gọi Ngự y đến được không”
“Không được, không được!”