Thải Xuân nói những tin tức nghe được từ hạ nhân: “Biểu tiểu thư trên đường về viện gặp Triệu thị, về viện xong đã sai nha hoàn đi mua sữa dê tươi đem đến cho Triệu thị.
”
Lâm thị không nói gì, không biết đang nghĩ gì.
Biểu tiểu thư? Ngư Quyển Quyển nghĩ mãi cuối cùng cũng nhớ ra về chuyện của biểu tiểu thư này.
[Nhớ rồi, là tiểu cô thánh mẫu đó mà, trên đường thấy con chó bị thương cũng sẽ xuống giúp chó băng bó, kiếp trước còn có quan hệ rất tốt với thiên kim giả, đến chết cũng không tin là thiên kim giả hại mình.
]
Lâm thị ngẩn ra, sau đó cúi đầu, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn như điêu khắc của đứa bé.
[Ái chà, mẫu thân phát hiện ra ta rồi~]
Quyển Quyển vung vẫy đôi tay nhỏ, miệng ê a.
[Ngủ một giấc tỉnh dậy thấy mẫu thân đẹp hơn nhiều, hê hê.
]
Lâm thị bị tiếng lòng của nàng làm cho bật cười, bế nàng lên áp mặt cọ cọ: “Ngủ đã đời rồi phải không, con đói không?”
Vừa nói xong nàng mới tự ngẩn ra, luôn nghe được tiếng lòng của Quyển Quyển, nàng giờ đã bắt đầu vô thức giao tiếp với Quyển Quyển rồi.
[Đói rồi, muốn uống sữa~]
Lâm thị bảo Thải Xuân đi lấy sữa dê, còn nàng dùng tay đùa với Quyển Quyển.
“Mẫu thân! Cuối cùng Muội muội cũng tỉnh rồi!”
Ngư Nam Tinh nằm cạnh suýt ngủ, thấy muội muội tỉnh thì cực kỳ kích động: “Muội muội, ta là tứ ca, mau gọi tứ ca ca đi nào.
”
Nói xong, Lâm thị và các nha hoàn trong phòng đều bật cười, Thải Xuân nhịn cười: “Tứ thiếu gia, tiểu thư vừa mới sinh nên vẫn chưa biết nói đâu ạ.
”
Lúc này Ngư Nam Tinh mới nhận ra mình làm trò cười, ngượng ngùng gãi đầu.
Vừa định nói gì đó, đột nhiên nghe thấy một giọng nói non nớt.
[Đây là tứ ca sao, trông ngốc nghếch thật ấy.
]
Ngư Nam Tinh chưa kịp nghĩ là ai phát ra giọng này, bản thân đã gấp gáp: “Ta có ngốc nghếch đâu!”
Lâm thị hơi ngạc nhiên liếc nhìn hắn, không ngờ tứ tử cũng nghe được tiếng lòng của Quyển Quyển, như vậy xem ra hôm nay tam tử ở bên giường Quyển Quyển khóc lúc ấy hẳn cũng là nghe được tiếng lòng của Quyển Quyển bị kết cục của mình làm cho sợ hãi.
Ngư Quyển Quyển nghi hoặc nhìn tứ ca.
[Hử? Sao tứ ca biết ta nói hắn ngốc nghếch nhỉ?]
Lâm thị mím môi, bình thản đỡ lời, xoa đầu tứ tử: “Được rồi, không ai nói con ngốc nghếch cả.
”
Ngư Nam Tinh gãi đầu, cảm thấy có chút kỳ lạ nhìn một vòng, cuối cùng nhìn về phía Ngư Quyển Quyển trong tã lót.
Vừa rồi giọng nói đó… không phải là tiểu muội nói đấy chứ.
Ừ… không chắc, nghe thêm đã.
[Tam ca và tứ ca là song sinh, trông giống nhau thật.
]
[Đúng rồi, cũng không biết khi nào mới được gặp đại ca nhỉ, nghe nói đại ca đẹp trai lắm, hê hê.
]
Ngư Nam Tinh không phục mà bĩu môi, hắn lớn lên nhất định sẽ đẹp trai hơn đại ca!
Lâm thị nghĩ, đại nhi tử của nàng làm bạn đọc cho thái tử trong cung, nhị nhi tử theo Tần tướng quân trong quân doanh, bình thường không hay về nhà, nếu Quyển Quyển muốn gặp thì có lẽ phải đợi mấy ngày nữa mới được.
Thời gian một tháng thoáng cái đã trôi qua.
Trong một tháng này xảy ra một chuyện lớn, đương kim hoàng hậu sinh một cặp long phượng thai, đây là điềm lành ở Giang quốc, hoàng đế vô cùng vui mừng.
Nghe nói tiểu công chúa băng tuyết đáng yêu, khiến hoàng đế tháng này thường xuyên lui tới Khôn Ninh cung.
Ngư Quyển Quyển nghe phụ thân kể lại chuyện này thì nghiêng đầu nghi hoặc.
Trong câu chuyện nội tổ mẫu kể cho nàng nghe, không phải hoàng hậu nương nương chỉ sinh được một bát hoàng tử thôi sao?
Chẳng lẽ nàng nhớ nhầm hả?
Thôi không nghĩ nữa, hôm nay là tiệc đầy tháng của nàng mà, phải góp vui thôi~