Phu nhân Tần gia vừa ra đã nghe thấy lời dỗ ngọt của phu quân, mặt đã đen lại.
“Tần Thủ Võ, chàng làm gì thế! Quyển Quyển chưa đầy một tuổi nữa, cái tên mãng phu này, làm ơn đợi lớn hơn chút rồi hẵng lừa được không! À đúng rồi, Kinh Nguyệt đâu?”
Tần tướng quân cười ngây ngô: “Vẫn là phu nhân thông minh, đệ muội ở phía sau, ta bế Quyển Quyển tới trước thôi.
”
Phu nhân Tần gia ôm Quyển Quyển vào lòng, nghe vậy trừng mắt nhìn hắn một cái, “Thôi được rồi, mau vào đi, Kinh Nguyệt nói với chàng rồi chứ?”
Tần tướng quân thả Quyển Quyển ra, hoạt động tay chân.
Vừa rồi chạy lâu như vậy, lúc này hắn vẫn còn tinh thần sảng khoái, là thời điểm tốt nhất để đánh người.
“Nói rồi, Ngụy Hoài Ba phải không, hôm nay ta sẽ đánh hắn không tìm được đường về luôn!”
Tần Thủ Võ vừa bước vào đã nghe thấy một trận lộn xộn trong phủ, tiếng binh khí va chạm, lẫn trong đó là tiếng kêu thảm thiết của nam nhân và tiếng hô hoán của mọi người.
“Tần tướng quân, ngài hãy bình tĩnh lại đi!”
“Mau gọi Tần phu nhân đi! ”
“! ”
Tần phu nhân lặng lẽ bế Quyển Quyển rời đi một đoạn.
Lâm thị nhanh chóng đến quan phủ, sau khi nói chuyện với Tần phu nhân một lúc, cả hai chờ đợi động tĩnh trong quan phủ yên ắng rồi mới tách ra.
Khi Tần phu nhân quay lại quan phủ, xe ngựa của Vương phủ Huyền Vương cũng đến, nhưng việc tiếp theo Quyển Quyển không biết, vì nàng đang cùng mẫu thân đi về nhà ngoại tổ mẫu.
Lâm gia từ thời tiên đế đã theo đuổi giang sơn, có công lao lớn, sau này được phong làm Tuyên Bình Hầu, rất được kính trọng.
Phủ Tuyên Bình Hầu, người gác cổng tinh mắt thấy Lâm thị từ trên xe ngựa xuống, lập tức chạy vào trong cửa lớn tiếng hô.
“Tiểu thư về rồi! Tiểu thư bế theo tiểu tiểu thư về rồi!”
Lâm thị nế Quyển Quyển vào trong, người hầu trong phủ thấy nàng đều thân thiết gọi một tiếng “tiểu thư,” như thể nàng vẫn còn ở trong khuê phòng ngày trước.
Lần trước nàng về nhà là khi mới mang thai Quyển Quyển, bây giờ đã một năm trôi qua, tóc phụ mẫu của nàng đã bạc hơn trước nhiều rồi.
Lão Hầu gia và lão phu nhân đang nhìn về phía cửa lớn, thấy người đã nở nụ cười hiền từ đầy an ủi.
Mắt Lâm thị đỏ hoe, mũi cay cay muốn rơi lệ.
“Phụ thân, mẫu thân, Nguyệt Nhi về thăm hai người rồi đây.
”
Lão phu nhân nắm lấy tay nàng, trong mắt chứa lệ: “Mau ngồi xuống đi con, đi đường chắc mệt lắm.
”
Lâm thị thường về nhà, chỉ là lần này mang thai dưỡng thai ở trang viên cách một năm rồi nên người già ở nhà không khỏi nhớ nhung.
Lão Hầu gia trầm mặc ít nói, không nói lời quan tâm, chỉ nhìn Lâm thị một lúc lâu rồi thấp giọng nói một câu: “Trông lại gầy hơn trước rồi.
”
Trong lòng Lâm thị chua xót, lần trước nàng về là đang mang thai Quyển Quyển, bây giờ sinh xong tự nhiên nhìn gầy đi nhiều.
Nhìn thấy mọi người trong phòng đều rơi nước mắt, Quyển Quyển giơ tay nhỏ lên vẫy vẫy, kêu lên một tiếng, thu hút sự chú ý của mọi người.
Lão phu nhân nhìn Quyển Quyển, hơi kinh ngạc một chút, không có gì khác ngoài việc đứa trẻ này sinh ra quá đáng yêu.
“Đây là Quyển Quyển hả, nhìn thật có phúc khí.
” Lão phu nhân đích thân bế Quyển Quyển.
Quyển Quyển giơ cánh tay nhỏ như đốt sen chạm vào má lão phu nhân, sau đó cười khúc khích, trông thật đáng yêu như một tác phẩm điêu khắc tinh xảo vậy.
Lão phu nhân bị nàng chọc cười, không ngừng đong đưa nàng để chơi đùa.
Quyển Quyển rất hợp tác cười khúc khích.