Nàng đưa tay ra bấm vào tay nhỏ của Quyển Quyển, không hề quan tâm đối phương vẫn là một tiểu nữ hài da thịt mỏng manh.
Nhưng Quyển Quyển vẫn không buông tay, dù tay nhỏ bị móng tay của Tô Minh Liên cắm vào thịt.
“A!” Lâm thị hét lên: “Đại tẩu mau buông ra, tay Quyển Quyển chảy máu rồi kìa!”
Nàng vội vàng kéo tay Tô Minh Liên ra, không phòng bị nên bị Tô Minh Liên húc cùi chỏ ngã xuống đất.
Tô Minh Liên tức giận đỏ mắt, độc ác quay đầu lại: “Đừng tưởng ta không biết, đứa nhỏ này giành ngọc bội chắc chắn là do ngươi xúi giục! Ngươi đã gả ra ngoài rồi, còn muốn giành đồ của ta hả!”
Lão phu nhân vội vàng đỡ nữ nhi của mình, lão Hầu gia bế Quyển Quyển, mặt đen lại tát Tô Minh Liên một cái, quát: “Câm miệng!”
Lâm thị ngồi bệt dưới đất, không tin nhìn Tô Minh Liên, như là lần đầu tiên nhận ra vị đại tẩu này vậy.
Đến khi lão phu nhân đến đỡ nàng, nàng mới như hoàn hồn mà nhìn Quyển Quyển.
Nhìn một cái làm nàng đau lòng khóc ngay lập tức, bịt miệng nước mắt tuôn rơi.
Tay nhỏ hồng hồng mũm mĩm của Quyển Quyển bị cào đến chảy máu đầm đìa, trong móng tay của Tô Minh Liên còn dính máu thịt của Quyển Quyển, dù vậy, Quyển Quyển vẫn nắm chặt ngọc bội.
[Mẫu thân đừng khóc, người phụ nữ xấu xa muốn giành ngọc bội của ngoại tổ mẫu, Quyển Quyển không để nàng ta đắc ý đâu.
]
Lâm thị cầm tay Quyển Quyển khóc không thành tiếng, nghẹn ngào gọi: “Đại phu, mẹ, mau gọi đại phu đi!”
Người hầu trong nhà vội vàng đi gọi đại phu, Lâm thị bế Quyển Quyển khóc, lão phu nhân ở bên cạnh an ủi nữ nhi của mình, lão Hầu gia tức giận muốn dùng gia pháp.
SAu khi Tô Minh Liên bị tát một cái mới nhận ra mình đã làm gì, nàng ta ôm mặt, trong lòng hơi hoảng loạn.
Nàng ta biết với sự cưng chiều của hai lão đối với Lâm Kinh Nguyệt thì hôm nay nàng ta khó thoát khỏi một trận gia pháp.
Đầu nàng ta nhanh chóng nghĩ ra một cái cớ.
Nàng ta ôm mặt khóc yếu ớt: “Ta! ta không cố ý, ngọc bội đó là vật gia truyền, ta lo là Quyển Quyển cầm trong tay sẽ làm rơi, muốn lấy lại để cất giữ, ai ngờ nàng luôn cố chấp không buông tay, nên ta mới dùng chút sức, đã mấy năm ta không đụng vào trẻ con rồi, nên mới quên mất da trẻ con mềm mỏng, ta không cố ý mà! ”
Nói xong, nàng ta nhào tới trước Quyển Quyển, khóc thảm thiết: “Quyển Quyển, thẩm thẩm không cố ý làm con đau, ngọc bội đó là vật gia truyền, quá quý giá, nếu con hiểu chuyện một chút thì thẩm đã không phải mạnh tay rồi.
”
Lâm thị bị lời của nàng ta làm tức đến mắt tối sầm, giọng khàn khàn nói:
“Tô Minh Liên, Quyển Quyển không hiểu chuyện gì chứ, nàng mới một tháng tuổi thôi! Ngươi làm sai còn muốn Quyển Quyển chịu tội sao?!”
Lão phu nhân cũng đen mặt, lời nói tràn đầy sự trách móc.
“Một miếng ngọc bội thôi, Quyển Quyển thích thì hôm nay ta tặng Quyển Quyển, dù nàng có đập bể ra chơi ta cũng không nói gì!”
Nghe lão phu nhân nói, trong lòng Tô Minh Liên hận đến nhỏ máu.
Nhưng mặt nàng ta vẫn khóc thảm thiết vô cùng.
Khi người hầu mang cây gia pháp vào, nàng ta vừa lo lắng vừa tức giận.
Không phải chỉ chảy chút máu thôi sao, bà già này thật sự muốn đánh chết nàng ta à!
Khi còn trẻ, Lão Hầu gia từng ra chiến trường, dù giờ đã già, nhưng một gậy giáng xuống thì nàng ta vẫn mất nửa cái mạng.