Vì hành động phá hoại của mình, Thiên Nhật chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi trên giường, nhìn Vương Lăng Phong chuyên tâm thu dọn đống đổ nát do cậu gây ra.
Trong lòng cậu tràn đầy hối lỗi, chỉ vì cậu phản ứng thái quá nên lại gây ra rắc rối.
Nhưng cũng không thể hoàn toàn trách cậu được, ai bảo người này cứ cứng đầu thế làm gì.
"Em nghỉ ngơi đi, anh ra ngoài một lát." Vương Lăng Phong dịu dàng nhìn cậu, thấy cậu ngoan ngoãn nằm lên giường rồi mới yên tâm mang đống đổ vỡ ra ngoài.
"Á!" Phó Tự Xuyên mất thăng bằng ngã dúi về phía trước, khó khăn lắm mới không ngã vào người Vương Lăng Phong.
Thiên Nhật nằm trên giường khó khăn phóng mắt nhìn ra ngoài.
Nhưng dáng của Vương Lăng Phong quá to lớn, che mất toàn bộ người của Phó Tự Xuyên khiến cậu muốn nhiều chuyện cũng không thể nhiều chuyện được.
"Phó chỉ...!A a, đừng đẩy tôi..."
*Rầm*
Cửa phòng nặng nề đóng lại, bởi vì cách âm quá tốt nên Thiên Nhật ở trong phòng không thể nghe thấy gì.
Có điều cậu có thể đoán ra được kết cục của việc nghe lén này.
Hài, chẳng biết là đứng ngoài đó có nghe được gì không nhưng chắc chắn cái người đó sẽ phải trả giá.
Tình hình ở bên ngoài cũng không khác trong tưởng tượng của Thiên Nhật là bao.
Phó Tự Xuyên đối diện với ánh mắt chết chóc của Vương Lăng Phong, hận không thể lập tức lăn ra đất giả ngất.
Hắn sai rồi, hắn ta không nên bị ma lực của cánh cửa này hấp dẫn.
Phó Tự Xuyên khó khăn gãi gãi đầu: “Phó chỉ huy, cái đó, bên phía Bạch Lộ có chuyện cần tìm, muốn gọi cậu tới.”
Vương Lăng Phong dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Phó Tự Xuyên từ đầu đến cuối, giống như không tin lời hắn.
“Thật đó, Bạch Lộc nói có chuyện cần tìm cậu, gấp lắm.
Tôi chỉ vừa mới tới đây thôi, cũng định gõ cửa.” Phó Tự Xuyên cố gắng gỡ gạc lại mặt mũi.
Làm đồng đội của nhau bao nhiêu năm, Vương Lăng Phong sao có thể không hiểu tính tình của hắn.
Thế nhưng, anh cũng không muốn truy cứu trách nhiệm, chỉ có thể tin lời hắn.
“Ừ.”
Vương Lăng Phong đi ngang qua người hắn, lúc này Phó Tự Xuyên mới yên tâm thở hắt ra.
Hắn đưa tay ôm lấy trái tim sắp nhảy ra ngoài của mình, hít sâu hai hơi.
Suýt chút nữa thì tiêu.
Phó Tự Xuyên liếc mắt nhìn cánh cửa đóng chặt, không khỏi cảm thấy tiếc nuối.
Vẫn là không thu thập được gì, tốn công vô ích.
Phó Tự Xuyên theo chân Vương Lăng Phong đi tớiphòng điều khiển.
“Bạch Lộ, có vấn đề gì sao?”
Nhóm người Bạch Lộ đang chuyên tâm điều khiển phi hành: “...”
Cô liếc mắt nhìn cái tên Phó Tự Xuyên ở phía sau, hắn ta đang chắp hai tay lại, nhìn cô bằng ánh mắt cầu khẩn.
Không cần dùng não cô cũng đoán ra được mong muốn của anh ta.
Chắc chắn là làm chuyện xấu rồi bị phát hiện!
Ai bảo cô là bạn với cái tên ngốc này chứ, ngoài giúp hắn ra cũng không còn lựa chọn nào khác.
Cô hướng Vương Lăng Phong gật nhẹ đầu: “Đúng là có chuyện cần tìm anh.
Đây là tin nhắn từ chỉ huy gửi tới, anh mau đọc đi.”
Vương Lăng Phong nhận lấy thư thông qua tinh não, tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn: “Lần sau cứ trực tiếp chuyển sang cho tôi là được, không cần gọi tới.”
Lãng phí thời gian của anh dành cho bảo bối.
“Biết rồi.”
Thiên Nhật ở trong phòng một mình, lúc Vương Lăng Phong vừa mới đi, cậu còn không kìm được lo lắng mà lăn lộn trên giường.
Ý định chờ thử xem bao giờ người đàn ông kì lạ kia trở về, cậu phải quan sát anh thật kỹ, xem thử mục đích thật sự của anh ta đối với cậu là gì.
Tuy nhiên, ý định còn chưa thực hiện được thì Thiên Nhật đã mơ màng ở trên giường ngủ mất.
Suốt một quãng thời gian dài lăn lộn trên lề phố của Ám Tinh, dù cậu không nhận ra nhưng cả tinh thần và thể xác của cậu đều đã rơi vào trạng thái mệt mỏi đến cực hạn.
Hiện tại được nằm trên một chiếc giường mềm mại, sống trong một không gian an toàn, cậu chẳng thể nhịn nổi cơn buồn ngủ kéo đến.
Cứ như vậy, Thiên Nhật chìm sâu vào trong giấc ngủ từ lúc nào không hay.
Ánh sáng trong phòng không biết từ lúc nào mà trở nên dịu dàng.
Thiên Nhật ngủ một giấc tỉnh dậy, mắt cũng không bị ánh sáng làm khó chịu.
“Em tỉnh rồi?”
Bên tai vang lên âm thanh quen thuộc của nam nhân.
Thiên Nhật không hiểu vì sao lại cảm thấy ỷ lại, lười biếng nhìn qua.
Vương Lăng Phong đã không còn mặc bộ quân phục cứng nhắc kia nữa, thay vào đó là thường phục vô cùng thoải mái.
Anh chỉ mặc trên người một cái áo phông cùng một chiếc quần rộng.
Đồ trên người thì tầm thường, nhưng khí chất thì không hề tầm thường chút nào.
Thiên Nhật dường như bị gương mặt điển trai kia hút hồn, nhìn đến mức quên cả chớp mắt.
Thấy cậu cứ nhìn mình chằm chằm như vậy, Vương Lăng Phong không khỏi lo lắng trong lòng: “Trên mặt anh có dính gì sao?”
Thiên Nhật nghiêm túc gật đầu: “Đúng là có dính…”
Vương Lăng Phong đưa tay lau nhẹ hai bên má của mình: “Chỗ nào vậy?”
Hỏng rồi hỏng rồi, không phải trước khi ra khỏi phòng tắm anh đã xác nhận lại thật kỹ rồi hay sao? Để mặt bị bẩm trước mặt em ấy, liệu em ấy có nghĩ rằng anh đang không coi trọng em ấy không?
Phản ứng của nam nhân này cũng đáng yêu quá đi.
Thiên Nhật nhịn tiếng cười trong lòng: “Dính sự đẹp trai.”
Vương Lăng Phong: “...”
“Sao, tôi nói thật đó, dáng vẻ này của anh đẹp lắm.
Mặc dù mặc quân phục cũng rất đẹp, nhưng tôi cảm thấy dáng vẻ này càng đẹp hơn.”
Đẹp trai thế này, chắc chắn là đã có người yêu rồi nhỉ.
Không hiểu vì sao mà khi nghĩ tới vấn đề này, trái tim nhỏ bé của cậu lại cảm thấy khó chịu.
Vương Lăng Phong thật lâu rồi mới trải nghiệm lại cảm giác được bảo bối khen, cảm giác đúng thật là vẫn vui vẻ như ngày nào.
Anh khẽ nở nụ cười, dịu dàng gật đầu chấp nhận lời khen của cậu: “Ừ, sau này sẽ mặc như vậy nhiều hơn.”
Vương Lăng Phong âm thầm gửi tin nhắn yêu cầu may thêm mấy bộ giống vậy.
Thiên Nhật nhận được câu trả lời khó đỡ không khỏi cảm thấy ngại ngùng.
Cậu hơi dịch người vào sâu trong chăn: “Cái đó…”
Người này nói như vậy có phải ý là muốn mặc nhiều hơn cho mình xem không?
Không được, không được, không thể tự bổ não mình.
Thái độ của Lăng Phong đối với cậu vẫn giữ vững dịu dàng: “Chuyện gì?”
“À thì, không biết anh có bạn gái chưa?”
Đột nhiên hỏi câu này liệu anh ta có nghĩ mình vô duyên không nhỉ?
Ánh mắt Lăng Phong nhiều thêm tia vui vẻ, anh ôn nhu đáp lại: "Thiên Nhật để ý sao?"
"Anh đừng hiểu nhầm, tôi không có ý gì đâu.
Chỉ là thấy anh đẹp trai như vậy, chưa có bạn gái thì thật phí."
"Anh lại mong em có ý."
Thiên Nhật: "..."
Ý gì đây!
"Anh không có bạn gái."
"Bạn trai thì sao?" Thiên Nhật buột miệng hỏi tiếp.
Ngay sau đó cậu liền cảm thấy hối hận rồi.
Vô duyên một lần còn có thể bỏ qua, cậu còn cố tình hỏi thêm lần nữa, liệu có sao không nhỉ?
Vương Lăng Phong cực kì phối hợp trả lời: "Hiện tại không có bạn trai."
Tức là đã từng có?
Tại sao câu trả lời này lại khiến cậu cảm thấy đau lòng vậy chứ?
“Anh chưa có đối tượng ư, đẹp trai như vậy mà không có đối tượng, lãng phí thật đấy.”
“Em cảm thấy lãng phí à?”
Thiên Nhật nghiêm túc gật đầu.
Mặc dù không hiểu vì sao mình muốn tìm hiểu chuyện này nhưng khi biết anh hiện tại chưa có chủ cậu liền cảm thấy vui vẻ.
Đối tượng trong quá khứ của anh chắc là cái người mà giúp cậu được hưởng đãi ngộ tốt từ trên trời rơi xuống này đấy nhỉ.
“Đương nhiên là lãng phí, người có tài có sắc như anh mà không yêu ai thì đúng là hoang đường.”
“Vậy em có muốn tận dụng nguồn tài nguyên này không?”
Thiên Nhật: “...”
Ý của anh ta có phải là ý mà cậu đang nghĩ không?.