Đột nhiên được tỏ tình bất ngờ thế này khiến cậu cảm thấy có chút không chịu đựng nổi.
Cậu hướng Vương Lăng Phong, gượng cười hai tiếng: “Ha ha, anh đừng nói đùa trêu tôi nữa.”
Bọn họ vừa mới gặp nhau được bao lâu chứ.
Cho dù anh ta có thật sự coi cậu là thế thân đi chăng nữa thì cũng không thể đột nhiên bày ra dáng vẻ nghiêm túc tỏ tình với cậu thế này đâu.
Biết cậu không tin mình, Vương Lăng Phong bày ra dáng vẻ chân thành nhất của mình, mắt nhìn cậu: “Anh cực kì nghiêm túc.”
Thiên Nhật tiếp tục cười ha ha: “Sao có thể chứ, anh đừng lừa tôi nữa…”
Thiên Nhật: “...”
Đối diện với gương mặt nghiêm túc của anh, Thiên Nhật muốn tiếp tục cười cũng không dám.
Gương mặt đẹp trai này, thái độ chân thành này, động tác dịu dàng này, tất cả mọi thứ đều phù hợp với mơ mộng tuổi trẻ của cậu.
Con người mà, ai chẳng có lúc mơ mộng.
Cho dù là một người lớn lên trong cô độc tại thành phố Ám tinh đi chăng nữa cũng sẽ có ước mơ của riêng mình.
Nhớ khi đó, cậu cũng mang theo tâm tình mộng mơ, mong muốn sẽ được một hoàng tử nhìn trúng một bước lên tiên.
Bây giờ điều ước đột nhiên thành hiện thực, mặc dù chỉ là thế thân cho người khác nhưng chỉ cần được ăn cơm mềm, cậu vẫn có thể chấp nhận.
“Thiên Nhật, có muốn không?”
Thiên Nhật: “...”
Muốn muốn muốn.
Đương nhiên là chỉ muốn hét lên thật to rằng cậu muốn rồi.
Nhưng mà, làm như thế thì mất giá quá.
Cho dù có thèm đến nhỏ dãi, cậu cũng không thể đánh mất giá trị của bản thân.
“Chuyện này quá đột ngột, anh có thể cho tôi thời gian suy nghĩ không?”
Vương Lăng Phong kéo khoé miệng, nở nụ cười thật tươi: “Đương nhiên là được.”
Việc cậu không lập tức từ chối lời tỏ tình của anh ngày hôm nay đã là thu thập ngoài mong đợi của anh rồi.
“Thời gian của chúng ta còn rất dài, anh sẽ dùng thời gian để chứng minh.”
Thiên Nhật: “...”
Chứng minh anh có thể đối tốt với thế thân như tôi giống hệt với người trong lòng anh ư?
Đương nhiên, loại lời có thể khiến cậu mất đi cơm ăn này, Thiên Nhật chắc chắn sẽ không nói ra.
“Phó chỉ huy, phi thuyền sắp hạ cánh rồi, ngài chuẩn bị đi ạ.”
Thiên Nhật đang làm chuyện mờ ám lập tức chột dạ: “Cái đó…”
“Một lúc nữa phi thuyền hạ cánh có thể sẽ khiến em cảm thấy khó chịu.
Em cố chịu đựng một lát nhé!”
“Anh yên tâm, tôi sẽ không sao đâu.”
Thiên Nhật tự tin vô ngực.
Mặc dù chưa đi phi thuyền bao giờ nhưng khi trải nghiệm một quãng đường dài vừa rồi, cậu không cảm thấy chỗ nào không khoẻ.
Chỉ là hạ cánh trong một khoảng thời gian ngắn, chắc là cậu không bị làm sao đâu ha.
Rất nhanh, Thiên Nhật lại được trải nghiệm cảm giác tự tin thái quá thì ăn gì…
Thời điểm phi thuyền tiến vào địa phận thiên hà Lam Hoàng, nhiễu động trong không gian phi thuyền xuất hiện.
Cảm giác này đối với đi tàu gặp sóng lớn còn kinh khủng hơn.
Thiên Nhật chưa từng đi phi thuyền bao giờ, đã đánh giá quá thấp cảm giác mà nó có thể tạo ra.
Thiên Nhật không kịp đề phòng, bị nhiễu động không gian đánh úp, không khác gì cá chết, cơ thể vô lực.
Nếu không phải có Vương Lăng Phong ôm cậu vào lòng, thì cậu đã lập tức ngã khỏi ghế rồi.
Đám người vừa rồi không tin mấy lời ba hoa của Phó Tự Xuyên: “...”
Bạch Lộ vừa rồi còn mắng thầm hắn ta ở trong lòng: “...”
Phó Tự Xuyên ngẩng cao đầu, hết nhìn phó chỉ huy chim chuột với người mới lại quay sang dùng ánh mắt khinh thường mà nhìn những người đồng đội phía sau.
Cái tội không thèm tin lời hắn nói nè!
Xin lỗi vì nghi ngờ mạch não của Phó Tự Xuyên, thứ bọn họ nên nghi ngờ là thế giới này.
Đệt mẹ, phó chỉ huy băng lãnh của bọn họ, không phải bị đoạt xá rồi chứ.
Hóa ra, phó chỉ huy không phải là không có tình cảm, chỉ là bọn họ không xứng nhận được tình cảm của ngài ấy.
Đám người liếc mắt nhìn nhau, bên trong coi ngươi đen đặc chứa đầy phức tạp khó nói.
Nếu như phó chỉ huy đối với người này chỉ là hứng thú qua đường thì dễ rồi… chỉ là bọn họ nghi ngờ người như phó chỉ huy sẽ không thể nào xuất hiện thứ gọi là hứng thú qua đường này.
Thế nhưng phó chỉ huy không phải là có hôn ước với nhà chỉ huy hay sao? Đột nhiên mang người về thế này…
Được rồi, mặc dù phó chỉ huy từ đầu đến cuối đều bày tỏ thái độ không đồng ý với mối hôn sự kia, cơ mà cũng không thể đột nhiên kiếm một người không rõ nguồn gốc từ Ám tinh về để đối phó thế này chứ?
Bạch Lộ dùng ánh mắt sắc lẹm quét một lượt, đe dọa đám người đang có suy nghĩ quá phận như bọn họ.
Đám người: “...”
Bọn họ là người thức thời, chuyện cá nhân của phó chỉ huy, không đến lượt bọn họ phán xét.
Có phán xét cũng là phán trong âm thầm, không thể để người thứ hai biết.
Thiên Nhật ở bên kia không biết mình trong mắt người khác đã trở thành tồn tại đặc biệt.
Tinh thần của cậu bị quá trình hạ cánh của phi thuyền đá kích quá nghiêm trọng.
Dạ dày khó khăn lắm mới được ăn no, khó chịu đến mức muốn tống tất cả mọi thứ ra ngoài.
Thiên Nhật tiếc rẻ nuốt ngược trở lại.
Khó khăn lắm mới được ăn no, không thể lãng phí đồ ăn.
Vương Lăng Phong ôm cậu vào trong lồng ngực vững vàng của mình, dùng toàn bộ khả năng mình có để che chở cho cậu.
Trái tim anh không ngừng co rút đau đớn, nhìn cậu không khỏe, anh còn khó chịu hơn.
Bàn tay to lớn phủ sau gáy cậu, nhẹ nhàng vuốt ve an ủi: “Cố chịu một chút, sắp không sao rồi.”
“Bạch Lộ, điều khiển phi thuyền chắc chắn, đừng để nó rung lắc nữa.”
Bạch Lộ: “...”
Bà đây đã giữ chắc lắm rồi.
Lúc hạ cánh xuất hiện nhiễu động không phải việc mà bà đây có thể xử lý, anh có biết chưa hả?
Đường đường là phi hành gia số một thiên hà Lam Hoàng, câu nói này của anh khiến bà đây tổn thương đó!
[Hạ cánh thành công!]
Hệ thống phát ra âm thanh lạnh lẽo, thông báo quá trình hạ cánh đã kết thúc.
Nhiễu động không gian biến mất, mang theo sự khó chịu trong bụng của Thiên Nhật rời đi theo.
Cậu đem sức nặng toàn thân dồn hết vào trong ngực Vương Lăng Phong, xụi lơ trong vòng ôm của hắn.
Từ khi có kí ức đến giờ, cậu mới được trải nghiệm cảm giác được ỷ lại vào người khác lần đầu tiên.
Ỷ lại vào người khác, cảm giác không tệ như cậu nghĩ.
Ngược lại, cậu còn hưởng thụ nó trong vô thức.
Thật lâu rồi mới được ôm cậu trong lồng ngực mình, Vương Lăng Phong không nỡ rời đi.
Hai người bọn họ cứ như vậy người ôm ta ấp, hơn mười phút vẫn không thấy động tĩnh gì.
Nhóm người Phó Tự Xuyên: “...”
Nhóm người dàn hàng chào mừng phía dưới: “...”
Phó chỉ huy, người muốn ôm ấp cũng nên trở về nhà mà ôm ấp chứ nhỉ?
Phó chỉ huy, chúng tôi muốn tan ca.
Thấy nhà mà không thể về, phó chỉ huy quả nhiên là ác ma.
Phó chỉ huy chỉ đối xử tốt với cậu trai kia, bọn họ không xứng nhận được sự quan tâm của ngài ấy.
Muốn về nhà quá đi!
Trong đầu đám người không ngừng gáo thét, trong lòng nổi đầy giông bão.
Có điều, vì kiêng kị Vương Lăng Phong nên không có ai dám lên tiếng phá vỡ bầu không khí lắng đọng này.
*Hắt xì!*
Âm thanh vang vọng phá tan bầu không khí yên tĩnh.
Phó Tự Xuyên đột nhiên ngứa mũi: “...”
Chết rồi, liệu hắn ta có bị phó chỉ huy mang ra ngoài xử bắn luôn không?
Phong tình mật ý bị tiếng hắt xì vô duyên của Phó Tự Xuyên phá hỏng.
Âm thanh này chẳng khác gì tiếng sấm từ trên trời, đem Thiên Nhật đang chìm trong thế giới của mình đánh trở về thực tại.
Cậu phát hiện mình tự nhiên coi người ta là đệm thịt, không khỏi xấu hổ cúi đầu.
Không thể vì người ta đối tốt với mình mà kiêu ngạo được.
Dù sao cũng chỉ là thế thân, mình nên diễn tốt vai thế thân ngoan ngoãn thì hơn.
Không thể để cái kho gạo khó khăn lắm mới từ trên trời rơi xuống rời đi mất được.
“Xin lỗi, tôi có đè đau anh không?”
Vương Lăng Phong xoa nhẹ đầu cậu, khẽ cười: “Không sao, anh đỡ em đứng lên.”
Thiên Nhật nhanh nhẹn đứng bật dậy: “Không cần đâu, chuyện nhỏ này tôi có thể tự làm được.”
Mặc dù chân vẫn còn hơi mềm, nhưng cũng không thể để anh ta cảm thấy mình quá vô dụng được.
Cho dù có làm thế thân thì cũng phải làm một thế thân có dụng.
Nghĩ đến việc sắp phải đối diện phía sau, Vương Lăng Phong không gấp, cẩn trọng thu tay lại.
“Tự Xuyên, một lát nữa lo chỗ nghỉ cho cậu ấy giúp tôi.”
Phó Tự Xuyên: “...”
Phó chỉ huy đại nhân, anh còn nhớ người bạn này của anh là tướng lĩnh không vậy? Anh dám để một tướng lĩnh làm công việc sắp xếp phòng nghỉ cho tiểu bạch kiểm của anh à?
Phó Tự Xuyên bằng mặt không bằng lòng, hào sảng đồng ý: “Được thôi, chuyện của cậu ấy cứ để tôi lo, cậu cứ yên tâm lo chuyện của cậu đi.”
Chỉ là sắp xếp một chỗ nghỉ ngơi thôi mà, sao có thể làm khó một tướng lĩnh tài ba như hắn chứ.
Mặc dù Vương Lăng Phong không yên tâm về cậu cho lắm nhưng không thể không rời xa cậu một khoảng thời gian.
Trở về, anh còn phải lên tổng cục báo cáo hiệu quả của nhiệm vụ lần này.
Việc không thể bỏ.
Vương Lăng Phong có chút miễn cưỡng nhìn Thiên Nhật: “Ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp của Tự Xuyên, chờ anh trở về.”
“Anh yên tâm, tôi sẽ cực kì ngoan ngoãn.”
Vương Lăng Phong đương nhiên sẽ không yên tâm, dù sao thì cậu cũng đã từng nuốt lời một lần rồi.
“Tin em thêm một lần.”
Thiên Nhật: “...”
Giề, ông đây chưa từng hứa gì với anh mà! Thêm một lần này ý là gì?.