Độc Tâm Độc Thân Độc Nhất Mình Em


Lúc phi thuyền hạ cánh, Thiên Nhật đã mềm như con chi chi tựa vào ngực anh.
Cậu ai oán: “Tại, tại sao lúc hạ cánh lại khó chịu như vậy chứ?”
“Em không quen nên bị vậy là thường tình, không sao, anh đỡ em.” Vương Lăng Phong dịu dàng vòng tay ôm lấy eo cậu.
“Toàn đội chú ý, sau khi cửa phi thuyền mở, lập tức hành động.

Chú ý thực vật ở nơi này, đội trinh sát đi trước, những người còn lại theo sát phía sau.

Mọi hành động đều phải cẩn thận, đã rõ chưa?”
“Rõ.”
Nhóm người lập tức tập chung vào phần việc của mình, không ai còn tâm trí rảnh rỗi để quan tâm đến hai người nữa.

Thiên Nhật cũng dùng tốc độ nhanh nhất của mình để theo sát Vương Lăng Phong, mặc dù chân vẫn còn chưa hồi sức nhưng cậu không thể khiến mọi người cảm thấy mình là gánh nặng được.

Dù sao trước đây cậu cũng đã lăn lộn ở Ám tinh một mình, nếu không phải một người có thực lực, cậu cũng đã không thể sống đến tận bây giờ.
Nhiệm vụ của bọn họ đại khái là ở trên hành tinh này tìm kiếm một thứ gì đó.

Nhưng bởi vì hành tinh này nằm ngoài sự hiểu biết của thiên hà cho nên nhiệm vụ này vẫn luôn được giao cho những kẻ bị nghi ngờ là phản bội.

Chính là loại mong muốn được lập thành tích để củng cố niềm tin nhưng đối với quân đội của thiên hà lại chẳng đáng được bảo vệ.
Và đương nhiên, không một ai thật sự có thực lực để mang theo tin tức trở về.
Lần này, chỉ huy sử dụng điều kiện hoàn thành nhiệm vụ này mới đồng ý hủy bỏ hôn ước không chỉ khiến Vương Lăng Phong phẫn nộ mà còn khiến những người từng kề vai sát cánh với anh cảm thấy bất bình.

Tuy nhiên, quân lệnh khó cãi, trong khi đó Vương Lăng Phong cũng đã đồng ý, bọn họ không thể làm gì.
Vốn dĩ anh chỉ định đơn độc thực hiện nhiệm vụ nhưng bọn họ sống chết đòi đi theo, anh không còn cách nào đành phải đáp ứng.

Dù sao cũng là những đồng đội đã cùng kề vai sát chiến với nhau, đối với bọn họ mà nói, anh mới là người xứng đáng nhất ngồi trên cái ghế chỉ huy kia.
Nếu không phải đám người quốc hội lấy lý do anh trẻ tuổi không đủ uy tín thì có lẽ anh đã ngồi trên cái ghế đó từ rất lâu rồi.
Nếu Ám tinh là một hành tinh không có mặt trời, cả ngày chìm trong ánh sáng mờ ảo của ánh trăng thì Hắc tinh này còn tồi tệ hơn gấp bội.

Không gian của Hắc tinh bị một tầng hắc khí dày đặc bao bọc, không ai biết nguồn gốc của đám khí đen này, thế nhưng nó có thể dễ dàng thâu tóm tất cả các loại ánh sáng, bao gồm cả ánh sáng mặt trời.
Đám khí đen này cũng là nguyên nhân khiến cho tàu thăm dò của quân đội không thể tới tra xét.
“Mọi người đứng sát vào với nhau, chú ý dưới chân!”
Vương Lăng Phong vòng tay qua nắm chặt eo Thiên Nhật, sau đó nói với mọi người xung quanh.
“Rõ.”
Tầm nhìn hạn hẹp gây ra rất nhiều khó khăn cho đội của Vương Lăng Phong.

May ra bọn họ chỉ có mười người, khoảng cách của bọn họ vẫn có thể nhìn rõ được đối phương.
Nhóm người đi được một đoạn thì người đi ở vị trí đầu tiên đột ngột la lên: “Báo cáo, phát hiện mảnh vỡ kim loại.”
Rất nhanh, bọn họ đã chuyển mảnh vỡ đó tới trước mặt Vương Lăng Phong.

Anh nhìn mảnh kim loại, chậm rãi đưa ra đánh giá.
“Là mảnh vỡ phi thuyền?” Phó Tự Xuyên đứng bên cạnh đưa ra phán đoán.

Vật này cũng rất dễ để nhận biết, hầu như toàn bộ người ở đây đều có thể đoán ra được thứ chất liệu đặc biệt dành riêng cho việc chế tạo phi thuyền.

Thứ Vương Lăng Phong càng muốn biết hơn là tại sao mảnh vỡ của một chiếc phi thuyền lại có thể vỡ rời thảm thương đến vậy.

Phải biết rằng, chất liệu để làm phi thuyền là loại chất liệu vô cùng cứng rắn, rất khó để đánh xuyên qua nó.
Để có thể cắt phi thuyền ra mảnh nhỏ thế này, lực tác động chắc chắn phải rất lớn.

Hoặc không thì cũng phải có thiết bị cắt vô cùng tân tiến.

Một hành tinh như thế này, thật sự sẽ có loại công nghệ như thế ư?
*Loạt soạt*
Từ xa truyền đến âm thanh lá cây va vào nhau.
Dưới một chiều không gian quỷ dị, tiếng lá cây va vào nhau rõ ràng càng khiến nó trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết.

Ngay cả những chiến binh dũng cảm nhất, từng vào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần cũng phải cảm thấy da đầu tê dại.
“Mọi người mau nâng cao cảnh giác.”
Anh ôm cậu vào lòng, nhẹ giọng an ủi: “Đừng sợ.”
“Em không sợ.” Thiên Nhật cứng rắn rời khỏi vòng ôm của anh.

Từ đầu đến cuối đều không tỏ ra bất kì biểu cảm nào.

Cậu không thể để anh nhìn thấy được sự hoảng sợ của mình.
Đoàn người đi thêm được khoảng mười năm phút thì nhóm trinh sát đã phát hiện ra một cánh rừng.

Ở một nơi không có ánh sáng mặt trời chiếu đến mà còn có thể có rừng là điều không tưởng.

Mặc dù khu rừng này chỉ là những cây lá kim không cần quá nhiều ánh sáng nhưng vẫn cực kì kì lạ.
“Rừng thông này rất nhiều điểm kì quái, cẩn thận dưới… a!”
*Loạt soạt*
Mặt đất không một điềm báo đổ sụp xuống cuốn theo Vương Lăng Phong cùng với Thiên Nhật xuống dưới lòng đất dưới con mắt của mọi người.

Mặt đất vừa rung chuyển chỉ trong một cái chớp mắt đã trở lại nguyên dạng, ngay cả cây thông vẫn sừng sững đứng thẳng, không một chút sứt đổ.
Phó Tự Xuyên bất ngờ chạy tới vị trí hai người biến mất, mặt đất cũng trở nên vô cùng cứng rắn.

Nếu như không phải bọn họ vừa mới tận mắt chứng kiến hai người vừa biến mất trước mặt mình thì cũng không thể tưởng tượng ra được khu đất ở dưới chân có thể động đậy.
“Phó chỉ huy…”
“Phó chỉ huy…”
Nhóm người không ngừng thăm dò mặt đất nhưng không thể nào xuyên thủng được nó.

“Tổ A, lập tức lên kế hoạch tác chiến!”
Nhóm người mặc dù mất đi Vương Lăng Phong là chỉ huy chính thế nhưng cũng chỉ hoảng loạn trong một thời gian ngắn.

Chưa đầy một phút, dựa vào kinh nghiệm ứng chiến của mình, bọn họ đã có thể lấy lại được bình tĩnh vốn có.
*Bịch*
Tiếng rơi nặng nề phát ra, Thiên Nhật đau ê ẩm cả người, khó khăn chống tay ngồi dậy.
“Lăng Phong?”
Bóng tối sâu hun hút bao trùm toàn bộ không gian, xoe tay ra còn không nhìn thấy đủ năm ngón khiến cậu cảm thấy sợ hãi theo bản năng.

Cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng tự trấn tĩnh bản thân, nhỏ giọng gọi anh một lần nữa.
“Lăng Phong, anh ở đâu?”
Vừa rồi cậu với anh ở ngay sát gần nhau, nếu như cậu bị rơi xuống dưới này thì anh cũng phải ở dưới này chứ nhỉ?
“Lăng Phong, anh ở đâu? Sao không trả lời em?”
Chẳng lẽ chỉ một khoảnh khắc như vậy mà hai người đã bị tách ra khỏi nhau? Rốt cuộc đây là nơi quái quỷ gì thế này?
“Khụ… em… đứng dậy…”
Vương Lăng Phong dùng sức lực toàn thân, khó khăn thều thào hai hơi.

Thiên Nhật: “...”
Mọe, bảo sao rơi từ trên cao như vậy mà cậu chỉ cảm thấy hơn đau ê ẩm, hóa ra do có anh làm đệm thịt giúp mình.

“Xin lỗi, đè vào anh rồi.” Thiên Nhật mò mẫm trong bóng tối, cố gắng để không dẫm vào người anh.
Lục phủ ngũ tạng của Vương Lăng Phong đau đến mức gần như vỡ tan.

“Anh… anh có ngồi dậy được không? Để em đỡ anh dậy.”
Thiên Nhật vòng tay đỡ ngang vai anh, dùng sức lực toàn thân để kéo anh dậy.

Thế nhưng, cơ thể vừa động, đau đớn lập tức lan rộng ra toàn thân.

Vương Lăng Phong nén tiếng rên rỉ, mượn sức của Thiên Nhật để đứng dậy.
“Ưm…” Vương Lăng Phong nhăn mày, mồ hôi lạnh túa ra toàn thân.

Anh tựa cả người lên người Thiên Nhật, hơi thở nặng nề.
Thiên Nhật lập tức vòng tay ôm lấy anh, tránh để anh bị ngã: “Sao thế, chân anh bị đau à?”
Vương Lăng Phong mím môi, hít một hơi thật sâu: “Hình như là gãy mất rồi.”
“Gãy? Là chân nào? Mau… mau ngồi xuống đây.” Thiên Nhật đỡ người ngồi xuống, cố gắng không động đến chân của anh.
“Chân phải.” Vương Lăng Phong tựa cả người lên vách tường, mồ hôi lạnh vẫn túa ra như suối.

Đau đớn trong ngũ tạng cùng với đau đớn ở chân không ngừng truyền đến đại não khiến anh muốn ngất đi cũng chẳng thể ngất được.
“Anh đợi… đợi một chút.” Giọng của Thiên Nhật gần như lạc đi.

Đây là lần đầu tiên mà tim cậu đau đớn đến vậy.

Cứ nghĩ đến việc Vương Lăng Phong vì đỡ cho cậu mà bị gãy chân là trái tim cậu lại không kìm được mà run rẩy.
Cậu mò mẫm trong bóng tối, không ngừng cầu nguyện việc có thể tìm được một vài thứ hữu dụng.
“Thiên Nhật, đừng đi xa quá!”
“Biết rồi.”
“...”
“A!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui