Độc Tâm Độc Thân Độc Nhất Mình Em


“Tình hình của anh ấy thế nào? Có nặng lắm không?” Thiên Nhật nhìn Vương Lăng Phong sắc mặt trắng bệch đã mất đi ý thức nằm trên giường bệnh, trái tim không ngừng đau nhói.
Phó Tự Xuyên đứng bên cạnh cậu, nhỏ giọng an ủi: “Phó chỉ huy khỏe lắm, sẽ không sao đâu.”
Hắn ta cũng đâu phải y sĩ, làm sao hắn biết tình trạng của anh được.

Việc làm tốt nhất bây giờ là chờ đợi.
“Cậu cũng đang bị thương, mau qua bên kia tôi xem qua cho cậu.”
Thiên Nhật lập tức xua tay: “Không, không cần đâu.

Tôi muốn ở đây với anh ấy.”
Nhỡ anh ấy tỉnh lại mà không nhìn thấy cậu ở bên cạnh thì phải làm sao?
“Cậu ở lại cũng không giúp được gì.

Cậu nghĩ xem, phó chỉ huy tỉnh lại mà thấy cậu bị thương sẽ chặt đầu tôi mất.

Xem như là cậu thương tôi, đi xử lý vết thương đi.”
“Chuyện này…”
“Đi, qua đây, không tốn nhiều thời gian đâu.” Phó Tự Xuyên lập tức nắm cổ tay cậu kéo đi.
Áo bị hắn kéo xuống, một mảng xanh tím chạy dọc từ bả vai xuống ngang lưng.

Phó Tự Xuyên đã từng chứng kiến nhiều vết thương còn nặng hơn nhiều, hắn không thèm chớp mắt lấy một cái, dùng thuốc bôi lên toàn bộ phần da bị bầm tím.
Động tác của hắn không biết nặng nhẹ, khiến Thiên Nhật đau đến nhe răng.
Đợi cơn tra tấn qua đi, Thiên Nhật mới được thả về chỗ của Vương Lăng Phong.

Lúc này y sĩ cũng đã hoàn thành việc chữa trị cho anh, mệt mỏi tháo khẩu trang.
Thiên Nhật thấy vậy lập tức chạy tới bên cạnh y sĩ, hỏi thăm: “Tình hình của Lăng Phong thế nào rồi?”
Y sĩ nhìn thấy người đến là cậu cũng không hề bài xích.

Dù sao thì cô cũng đã biết rõ thái độ của Vương Lăng Phong đối với người này là gì.

“Trạng thái của phó chỉ huy khá ổn, chân chỉ bị gãy một đoạn, nội tạng chỉ bị động một chút, tĩnh dưỡng vài ngày là ổn rồi.” Đối với trình độ y tế hiện tại, gãy chân có thể chữa lành trong vòng vài ngày là chuyện thường.
Y sĩ nói rồi rời đi, để lại không gian riêng tư cho hai người.
Thiên Nhật không hiểu rõ về y thuật, nhìn Vương Lăng Phong sắc mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh, trái tim vẫn luôn không ngừng đau đớn.

Cậu tiến tới bên cạnh giường, chậm rãi ngồi xuống.
Cậu nắm lấy bàn tay to lớn đang đặt ngang người của anh, nhẹ nhàng đan mười ngón tay vào với nhau.
“Lăng Phong, anh mau tỉnh lại đi.” Thiên Nhật mím môi, hơi nước phủ kín tầm nhìn, dường như chỉ cần chớp mắt một cái là có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

Cậu gục đầu xuống giường, dùng ga đệm trắng muốt lau đi nước mắt.

Lỡ như anh bất ngờ tỉnh lại, cậu không thể để anh nhìn thấy được.
Rõ ràng đã tự hứa với lòng sẽ yên phận làm một kẻ thế thân, ăn ngon ngủ ngon, không để ý đến những thứ mình không nên để ý.

Vậy mà chẳng biết từ khi nào, cậu lại đặt anh vào trong lòng mình, chân trọng từng chút một.

Có lẽ chính cậu cũng không biết chắc trọng lượng của anh đối với bản thân mình nặng bao nhiêu.
Bóng tối bao trùm, không gian yên tĩnh đến đáng sợ.
Thiên Nhật quơ loạn tay ra bốn phía, chẳng thể chạm vào bất cứ thứ gì.
Cậu dùng hết sức lực của bản thân, hét thật lớn: “Lăng Phong, Lăng Phong… anh ở đâu?”
Bóng tối đen đặc nuốt chửng toàn bộ âm thanh, ngay cả tiếng vọng lời nói của chính cậu cũng không thể nghe thấy.

Điều này càng khiến cậu cảm thấy khủng hoảng.

Cậu sợ hãi chạy nhanh trong bóng tối, mong muốn chạy thoát khỏi bóng tối vô tận thế nhưng chạy đến khi cơ thể mệt lả, bóng tối vẫn bao trùm xung quanh cậu.
Đại não gào thét nói rằng không thể từ bỏ tuy nhiên cơ thể cậu đã mất hết sức lực, ngã khuỵu xuống mặt đất cứng rắn cũng chỉ toàn một màu đen.

Cậu hoảng sợ nắm chặt tay bàn tay: “Lăng Phong, rốt cuộc anh đang ở đâu?”
“Lăng Phong… Lăng Phong!”
“Rốt cuộc em ấy bị làm sao? Không phải cô bảo em ấy chỉ bị thương nhẹ thôi à?”
“Cậu ấy đúng là không có gì đáng ngại.

Điều tôi nói là sự thật.”
“Không có gì đáng ngại? Không có gì đáng ngại tại sao em ấy lại cứ hôn mê không chịu tỉnh?”
“Lăng Phong, tôi biết cậu lo lắng cho cậu ấy, thế nhưng cậu cũng nên bình tĩnh lại.” Phó Tự Xuyên đứng bên cạnh lên tiếng hòa giải.
“Rốt cuộc cậu đã bôi cái gì cho em ấy? Chết tiệt!” Dáng vẻ của Vương Lăng Phong không khác gì thú dữ, tức giận đập mạnh tay xuống tay vịn của xe lăn khiến nó phát ra âm thanh nặng nề.

“Phó chỉ huy, tôi hiểu tâm trạng của cậu, tuy nhiên, đây cũng không thể là lý do để cậu chút giận lên đầu chúng tôi.

Chúng tôi không có nghĩa vụ phải làm việc này cho cậu.

Cậu biết chứ?”
Vương Lăng Phong dùng sắc mặt đen sì để đáp lại Kim Vân, anh hiểu những lời cô nói, nhưng anh lại không thể kiểm soát được hành động của mình.

Tỉnh lại nhìn thấy Thiên Nhật bị thương, còn lâm vào hôn mê, bảo anh làm sao mà chịu được.
Anh hừ lạnh một tiếng, dùng toàn bộ nhẫn nhịn của bản thân, buông tha cho Phó Tự Xuyên cùng Kim Vân, quay trở về bên cạnh Thiên Nhật.
Mồ hôi lạnh chảy ra không ngừng, cơ thể nặng như đeo chì.

Khó khăn lắm cậu mới có thể mở mí mắt lên, lập tức nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Vương Lăng Phong ngồi trên xe lăn, một tay nắm chặt tay cậu, một tay chống cằm, nhắm mắt dường như đang ngủ.
“Lăng… Lăng Phong?” Giọng nói của cậu khàn đặc giống như cổ họng đã phải chịu sự tra tấn nặng nề.
Ngay cả cậu cũng cảm thấy bất ngờ vì giọng nói của mình, cậu ôm cổ họng, khẽ nhíu mày.

Vương Lăng Phong vốn dĩ không ngủ sâu, Thiên Nhật vừa có động tĩnh là anh lập tức mở mắt.

Thấy cậu đã tỉnh, anh lập tức vui vẻ siết chặt tay cậu.
“Em tỉnh rồi?”
Cảm xúc hoảng loạn vẫn còn đọng lại khiến tâm trạng của cậu không thể tốt lên được.

Cậu không muốn Vương Lăng Phong chịu ảnh hưởng bởi sự tiêu cực này, chỉ đành gắng gượng nở một nụ cười tươi sau đó vươn hai tay về phía anh.
Hành đồng đòi ôm này của cậu thành công khiến trái tim căng thẳng của anh dịu lại.

Anh dựa vào động tác của cậu, vòng tay ôm cậu vào lòng.

Đem sự hoảng loạn trong lòng cậu chầm chậm trấn áp.
“Xin lỗi vì đã không bảo vệ được em thật tốt.” Vương Lăng Phong đau lòng ôm cậu thật chặt.
Thiên Nhật dùng giọng mũi đáp lại: “Em không sao.

Anh đừng lo.”
Hai người ôm nhau thật chặt, bầu không khí dần nóng lên.

Hai trái tim ấm nóng vừa chịu tra tấn kề sát vào nhau, Thiên Nhật có thể nghe rõ âm thanh thuộc về anh.
Trong đầu cậu bỗng nhiên lóe lên một ý nghĩ táo bạo.

Mặt lập tức đỏ lên.
Vương Lăng Phong lại không nghĩ nhiều đến thế, việc có thể một lần nữa ôm cậu khỏe mạnh vào trong lòng đã là quá đủ đối với anh rồi.

Thiên Nhật: “...”
Có nên nói ra hay không?
“Cái… cái đó… anh…” Cậu ngập ngừng không biết phải mở miệng như thế nào.

Đột nhiên đề nghị như vậy thì có quá tùy tiện không?
Anh cưng chiều xoa đầu cậu: “Sao thế? Có chuyện gì thì cứ nói, anh không phải người ngoài.”
“Em biết anh không phải người ngoài.”
Cậu mà coi anh là người ngoài thì đã không bao giờ nảy ra suy nghĩ đó với anh.
Thôi kệ đi, liều ăn nhiều.
Thiên Nhật lấy hết can đảm, đề nghị: “Em có thể hôn anh không?”
Vương Lăng Phong kinh ngạc đến mất đứng hình, anh nhìn chằm chằm cậu, một chút cũng không có phản ứng.
Lời cũng đã nói rồi, giờ mà không hôn được thì lại càng mất mặt, Thiên Nhật lấy hết can đảm, chủ động tiến tới.
Kệ đi, đâm lao thì phải theo lao.
Môi ấm nóng chạm vào nhau, tựa như ấn vào công tắc khai mở, đem người bất động đối diện quay trở lại.
Vương Lăng Phong đảo khách thành chủ, vòng tay siết chặt lấy cậu, đầu lưỡi tiến quân thần tốc len lỏi vào từng ngóc ngách trong khoang miệng, cuốn lấy chiếc lưỡi mềm mại của cậu.
*Kịch.*
Cửa bị đẩy mở.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui