Thiên Nhật nghe thấy tiếng mở cửa, giật bắn mình đẩy người đối diện ra.
Vương Lăng Phong đang ngồi trên xe đẩy, chỉ bằng một động tác nhỏ của cậu, xe đẩy đã mang theo anh chạy tới tận bờ tường bên kia.
Phó Tự Xuyên cầm theo túi đồ, âm thầm chửi Kim Vân.
Cuối cùng hắn ta cũng biết tại sao Kim Vân nhất quyết bắt hắn phải tới nơi này đưa đồ rồi.
Cô chắc chắn đã đoán được cảnh tượng xảy ra ở trong phòng, cô gài hắn.
Phó Tự Xuyên luôn tự hào với khả năng của mình, duy chỉ khi đối diện với Kim Vân này, hắn mới bị yếu thế.
Lần trước khi cô gài anh dùng nhầm thuốc đến mức nổi mẩn khắp người đã tự dặn lòng mình phải đề phòng cô nhiều hơn, kết quả ngày hôm nay vẫn bị cô gài vào bẫy.
Cay thật sự!
Vương Lăng Phong bị quấy rối, tâm trạng cực kì tệ, lạnh nhạt hướng về phía hắn nói: “Có chuyện gì sao?”
“Kim Vân nói với tôi có thể Thiên Nhật đã tỉnh lại cho nên kêu tôi mang thuốc tới cho cậu ấy.
Trong đây có thuốc bôi, thuốc uống và dịch dinh dưỡng, tôi để ở đây nha!”
Phó Tự Xuyên mang đồ đặt lên bàn, sau đó ba chân bốn cẳng chạy đi.
Mặc dù hắn ta đúng là rất tò mò về chuyện tình cảm giữa hai người nhưng hắn cũng là một kẻ thức thời.
Hắn biết lựa chọn thời điểm lúc nào nên nhiều chuyện lúc nào không nên.
Những lúc như thế này, chỉ có chạy mới là thượng sách.
Kim Vân, cô đợi đấy, sẽ có ngày tôi đòi cả gốc lẫn lãi.
Phó Tự Xuyên đến và đi như một cơn gió, nhưng hành động của hắn đủ để đem can đảm cả đời Thiên Nhật bị dọa cho chạy hết.
Cậu nằm trên giường bệnh, mặt đỏ au cúi thật thấp, không dám ngẩng đầu nhìn anh.
Cậu ngại ngùng, không biết phải đối diện với anh thế nào.
Vương Lăng Phong lấy thùng đồ mà Phó Tự Xuyên mang tới, quay trở lại vị trí bên cạnh giường bệnh: “Để anh bôi giúp em.”
Thiên Nhật nhận lấy hộp thuốc: “Không cần đâu, chân của anh không tiện, em có thể tự làm.”
“Em tự bôi cho lưng mình được?”
“Cái này…” đúng là không được.
Cậu chỉ có thể ngoan ngoãn nằm xuống giường cho Vương Lăng Phong tùy ý hành động.
Áo được cởi xuống, một mảng xanh tím hiện ra.
Mặc dù nó đã không còn quá đáng sợ như hôm trước, nhưng chỉ như vậy thôi đã đủ để khiến cho anh lòng đau như cắt.
Vương Lăng Phong lấy một chút thuốc, dịu dàng bôi lên vết thương của cậu.
So với Phó Tự Xuyên bôi thuốc không biết nặng nhẹ, trình độ bôi thuốc của anh khiến cậu vừa ý hơn rất nhiều.
Vết thương không còn quá đau, cảm giác mềm mềm ngứa ngứa khi được đụng chạm sau lưng lại vô cùng thoải mái.
Thiên Nhật nhịn không được tiếng than nhẹ.
Động tác của Vương Lăng Phong lập tức dừng lại.
Anh vô tình dùng lực, ấn mạnh lên sống lưng: “Đừng câu dẫn anh!”
Thiên Nhật bị ấn đau đến nhe răng, bất bình cãi: “Em không có, anh nhẹ tay thôi.”
Cầm thú, chân đã gãy rồi mà còn nghĩ đến mấy chuyện đó.
Cậu mới không câu dẫn anh.
Thiên Nhật gần như đã quên mất rằng ai mới là người chủ động đề nghị thân mật trước tiên.
“Nhiệm vụ thế nào rồi anh?”
Hình như phải hoàn thành nhiệm vụ thì mọi người mới có thể trở về hành tinh hiện đại kia.
Sự cố của hai người đã khiến nhiệm vụ bị dừng lại, tốc độ hoàn thành nhiệm vụ chậm đi, thời điểm trở về của họ cũng sẽ chậm đi.
Cậu muốn trở về, cậu không muốn mọi người phải ở cái nơi quỷ quái không biết gì này, càng không muốn thấy Vương Lăng Phong vì bảo vệ mình mà bị thương lần nữa.
“Em không cần để ý việc này, chỉ cần mau mau khỏe lại là được.”
“Anh cũng vậy nha.”
Trình độ y học thật sự vượt ngoài hiểu biết của cậu.
Lúc ở Ám tinh, dù chỉ bị một vết đổ máu cũng phải mất mấy ngày mới có thể lành đừng nói đến tổn thương gân cốt.
Thế mà lúc này chưa đến ba ngày, cậu đã có thể nhìn thấy Vương Lăng Phong chạy nhảy trước mặt cậu mà không cần xe lăn.
Sức khỏe hồi phục, Vương Lăng Phong muốn tiếp tục nhiệm vụ còn dang dở, thế nhưng lần này, bên trong đội ngũ sẽ không có Thiên Nhật.
Thiên Nhật không cho là đúng, cứng đầu cãi lại: “Em muốn đi cùng với anh.”
Vương Lăng Phong lần này đã không còn quá nuông chiều cậu nữa, lắc đầu: “Không được, anh không thể để em chịu thêm thương tổn bất kì lần nào nữa.”
“Nhưng mà…”
“Ý anh đã quyết, em ở lại phi thuyền với mọi người sẽ an toàn hơn.
Tin tưởng anh, anh sẽ trở về sớm thôi.”
Nơi bọn họ rơi xuống rất khả nghi, chỉ cần tiến hành điều tra từ nơi đó, anh tin bọn họ sẽ sớm hoàn thành nhiệm vụ.
Vương Lăng Phong quả thật là một người tính cách vô cùng cứng rắn, anh sẽ không bởi vì nuông chiều cậu mà thay đổi quyết định.
Mặc cho cậu có làm loạn thế nào đi nữa, cũng không thể được anh gật đầu đồng ý.
Anh là người chỉ huy nhiệm vụ lần này, anh không đồng ý, không ai dám cho cậu tham gia.
Kết quả, cậu chỉ có thể ngoan ngoãn gia nhập đội ngũ ở lại trên phi thuyền.
Thời điểm anh rời đi, cậu không khác gì một oán phụ, giận dỗi nhìn anh chằm chằm.
Vậy mà đến một cái liếc mắt anh cũng không thèm dành cho cậu.
Thiên Nhật lại càng tức giận, oán trách với Kim Vân: “Tôi chỉ là muốn giúp anh ấy thôi mà.”
Kim Vân là người tiếp nhận điều trị cho cậu nên số lần tiếp xúc gần với cậu khá nhiều.
Ngoài Phó Tự Xuyên đã đi cùng với Vương Lăng Phong ra, cô là người duy nhất còn lại trên phi thuyền mà cậu biết.
Cô dùng đôi mắt của một người mẹ mà nhìn cậu, an ủi: “Phó chỉ huy cũng vì muốn tốt cho cậu, anh ấy chỉ là không muốn thấy cậu tiếp tục bị thương mà thôi.”
“Hừ, nói muốn tốt cho tôi mà không chiều theo mong muốn của tôi.”
Cậu biết cậu chỉ là một thế thân, mà đã là thế thân thì không thể đòi hỏi quá đáng.
Lần trước cậu đã gây rắc rối lớn, anh không cho cậu đi cùng cũng phải.
Nhưng cậu vẫn rất lo lắng cho anh, sợ anh lại rơi vào tình cảnh kia, sợ anh không có ai bảo vệ.
Lỡ như anh ấy gặp nguy hiểm một mình thì phải làm sao đây?
Cậu không thể nào ngăn mình ngừng nghĩ đến nó.
“Nếu như cậu không có việc gì làm, vậy có muốn học chút y thuật không.
Phó chỉ huy ra ngoài làm nhiệm vụ thường xuyên bị thương, cậu biết y thuật, đối với cả cậu lẫn anh ấy đều là chuyện tốt.”
Kim Vân không biết rốt cuộc tình cảm mà vị phó chỉ huy băng sơn nghìn năm kia dành cho cậu là gì, liệu nó có lâu dài hay không.
Nhưng chỉ cần là điều có lợi với anh, cô cũng sẽ góp sức hết mình.
Thiên Nhật lập tức gật đầu đồng ý: “Muốn.”
Cậu muốn học y từ rất lâu rồi, ngay từ khi vẫn còn lang thang ở Ám tinh, cậu đối với việc làm bác sĩ đã rất có hứng thú.
Cậu muốn trải nghiệm cảm giác nắm giữ sinh mạng của người khác trong tay, càng muốn dùng loại tài năng này để bảo vệ những người mà cậu yêu quý.
Vương Lăng Phong cảm thấy quyết định để Thiên Nhật ở nhà là vô cùng đúng đắn.
Ngay khi đặt chân xuống dưới hang động tối tăm kia, ngay khi soi những ánh đèn đầu tiên lên bề mặt hang, ngay cả da đầu của những chiến binh dũng cảm nhất cũng phải cảm thấy chết lặng.
May là, không đem theo em ấy.
Bên trên vách động, vô số xương trắng bại lộ trong không khí, chúng bị bùn đất che lấp, cũng bị rễ cây cuốn lấy.
Một số vẫn còn gắn trên vách động, chìa ra ngoài như đang cầu cứu, một số đã rơi xuống mặt đất, hòa lẫn cùng những nhánh cây xung quanh.
Nghĩ đến việc Thiên Nhật vì tìm vật cố định chân cho mình mà mò mẫn trong đống đồ này, Vương Lăng Phong không biết nên cảm thấy đau lòng hay may mắn.
May là cậu không chọn trúng đám xương ấy, nếu cậu biết được, chắc chắn sẽ bị dọa sợ mất.
“Phó chỉ huy, bên này… mau qua bên này.”