"Nước tương đâu?"
Tâm Tô Yểu rơi lộp bộp, mượn việc cởi áo khoác che dấu sự chột dạ, "Đột nhiên nghĩ đến trong nhà có rồi nên con không mua."
Mộc Vi thảnh thơi ngồi trên sô pha, không vội không chậm, lại hỏi: "Vậy sao lại lâu như vậy?"
"Có lâu sao ạ?" Tô Yểu giả ngu.
"Sao mẹ nhớ lúc con đi xuống không mang khăn quàng cổ cơ mà? Vừa mới mua? Hay là..." Mộc Vi kéo dài giọng, "Người khác đưa?"
"Đây là khăn quàng cổ của con."
"Được, mẹ hiểu rồi," Mộc Vi vỗ tay một cái, "Đây là con để quên ở chỗ người ta, sau đó người ta mang đến trả."
Tô Yểu: "..."
"Đúng hay không?"
Tô Yểu âm thầm cắn răng, năm đó cô không yêu sớm chính là bởi vì có bà mẹ có khả năng trinh thám như vậy.
"Đúng ạ."
"Nam?"
"Nam." Đem khăn quàng cổ cởi ra, Tô Yểu thành thật khai báo, "Ngày hôm qua con cùng đón giao thừa với anh ấy, có uống chút rượu, đau đầu, liền không trở về ngủ.
Nhưng mà mẹ ngàn vạn lần đừng suy nghĩ nhiều, chuyện gì cũng không phát sinh."
Cũng không biết Mộc Vi tin hay không tin, bà liên tục gật đầu: "Không tồi, không tồi, người này không tồi.
Mẹ thấy cậu ta rất cao, còn đẹp trai, nhìn rất đáng tin cậy, tuổi của con so với cậu ta cũng không sai biệt lắm đi?"
"Nhỏ hơn con mấy tháng," Tô Yểu hơi dừng, "Mẹ xuống lầu?"
"..." Mộc Vi mếu máo, "Không phải mẹ giúp con kiểm duyệt sao."
Tô Yểu tự nhiên không muốn Mộc Vi biết tiến triển của cô cùng Lương Sở Uyên, "Bát tự con còn chưa biết đâu, mẹ nói cái gì vậy?"
"Còn chưa ở bên nhau? Mẹ không tin."
Tô Yểu lầu bầu: "Tin hay không tùy mẹ thôi."
Mộc Vi kéo cô ngồi xuống, "Con nói cho mẹ biết đi, cậu ta họ gì, làm việc gì, trong nhà có ai nữa, là con một..."
"Mẹ, đây là mẹ muốn tra hộ khẩu sao?"
"Mẹ an bài cho con mấy đối tượng xem mắt có ai là không biết gốc rễ đâu chứ? Hiện tại trước tiên mẹ giúp con làm cái đánh giá, còn không phải sợ con bị lừa sao?"
Tô Yểu bực bội mà lau mặt, rối rắm một lát, cô nghiêm túc mà nhìn về phía Mộc Vi: "Nếu, con nói là nếu, anh ấy không thể nói chuyện, mẹ cảm thấy sao?"
Mộc Vi gục mặt xuống, "Có ý gì?"
"Ý nghĩa trên mặt chữ."
Mộc Vi im lặng hồi lâu, lâu đến mức Tô Yểu cho rằng bà đã quên vấn đề lúc nãy cô nói: "Kỳ thật mẹ cảm thấy, điều kiện bên ngoài cũng không quá quan trọng, vẫn nên chọn người khỏe mạnh, thích hợp mới được.
Mẹ thấy Tiểu Tằng kia cũng rất được..."
Nhìn hình ảnh mẹ mình biến sắc mặt ngay tại chỗ, Tô Yểu nhất thời khó chịu đến mức mũi đều chua xót.
Cô quay mặt đi, lãnh đạm nói: "Lừa mẹ thôi."
Anh có thể nói chuyện, chỉ là các người đều không nghe được mà thôi.
*
Mộc Vi ở Ôn thành một ngày liền trở về Gia Thành.
Trước khi đi, bà còn cường điệu với Tô Yểu: "Con chỉ được làm bạn với cậu trai kia thôi, có nghe được không?"
Nghe được không?
Nghe được.
Nhưng Tô Yểu căn bản không để trong lòng.
Chân trước tiễn Mộc Vi, sau lưng liền nhắn tin cho Lương Sở Uyên: Bên này em vội xong rồi.
Lương Sở Uyên: Để anh qua đó đón em.
Tô Yểu: Được.
Bọn họ đã hẹn nhau cùng ăn cơm chiều.
Sau khi phát định vị gửi qua, Tô Yểu tìm một cửa hàng thức ăn nhanh ngồi xuống, mới chờ được mười phút, Lương Sở Uyên liền đến.
"Vừa rồi anh ở gần đây sao?"
[Mới vừa rồi anh ở chỗ anh trai, công ty anh ấy ở ngay đường Nhất Dương bên kia."
"Chính là rất gần," Tô Yểu đem điện thoại bỏ vào trong túi, đứng lên, "Lát nữa chúng ta đi ăn cái gì?"
Tự nhiên mà nhận lấy túi của cô, Lương Sở Uyên dắt tay cô, [Đi ăn món Ý đi, anh trai có đề cử một nhà hàng, nói là hương vị rất ngon.]
"Được, em không kén chọn." Nói xong Tô Yểu nhìn tay mình và tay Lương Sở Uyên nắm cùng một chỗ, bỗng dưng cười ra tiếng.
Lương Sở Uyên nhìn cô, [cười cái gì?]
Tô Yểu tiến đến bên tai anh, nói: "Cười phúc lợi của bạn gái cũng thật nhiều."
Thời điểm chưa ở bên nhau, là thân sĩ phong độ; sau khi ở bên nhau, liền thành bạn trai săn sóc.
Tô Yểu còn tưởng rằng bọn họ cần một khoảng thời gian mới thích ứng được với sự thay đổi quan hệ, không ngờ nhanh như vậy, mọi việc liền đi vào quỹ đạo.
Lương Sở Uyên sờ sờ lỗ tai, suy nghĩ lại ông nói gà bà nói vịt: [em thơm quá.]
Tô Yểu ngây người một chút, khó có khi gò má nóng lên, cô kéo ra khoảng cách giữa hai người, "Lương Sở Uyên, anh, anh này..."
Là bởi vì xác định quan hệ bên nhau sao? Cư nhiên ngay cả suy nghĩ cũng thả lỏng, không hề câu nệ, không hề khắc chế, nghĩ đến cái gì đều dùng ánh mắt biểu đạt ra ngoài, trắng trợn đến mức làm người ta ngượng ngùng.
Lương Sở Uyên cảm thấy oan uổng: [nếu anh có thể nói chuyện, anh khẳng định sẽ không trực tiếp như vậy.]
"Đáng tiếc chính là em có thể nghe được suy nghĩ trong lòng anh."
Tô Yểu có chút đắc ý, "Cho nên anh đừng hòng lừa được em."
Lương Sở Uyên nhìn cô cười, [đúng vậy, anh sẽ không lừa em.]
Anh sẽ cho em biết trong lòng anh nghĩ gì, không hề giữ lại..