Từ sau ngày hôm đó, hai người bắt đầu chiến tranh lanh.
Đã nói mỗi ngày sẽ học phụ đạo nhưng cũng bởi vì cửa phòng Lương Mặc đóng chặt mà dừng lại.
Lương Mặc là thật sự tức giận, ngay cả diễn cũng không muốn diễn nữa.
Cô không rõ tâm tình của Lương Sở Thương như thế nào.
Bởi vì đối với việc cô phản kháng không tiếng động, anh không có phản ứng gì, từ đầu đến cuối đều bình tĩnh cùng đạm mạc.
Làm cho cô thấy thất bại, làm cho cô uể oải, người cũng theo đó mà kiên cường lên, cố gắng chịu đựng không cúi đầu trước, ước chừng hai tháng.
Mùa đông khắc nghiệt, hai người cứ giằng co như vậy, Tết Âm Lịch đúng hạn tới.
Theo đó còn có sinh nhật Lương Sở Thương.
Đêm 30 tết, nhà cũ vô cùng náo nhiệt.
Lương Mặc ở bên trên nhìn xuống, thấy Lương Sở Cùng đã 20 tuổi đang được quan khách trêu đùa mà cười khanh khách, ôm phụ nữ của cậu ta tươi cười ấm áp lại kiêu ngạo, là biểu tình cô hiếm có thể nhìn thấy lại khát vọng nhìn thấy.
Hình ảnh cô thấy luôn là lạnh lùng cứng ngắc, khắc nghiệt, còn có thất vọng.
Không có cô, người một nhà vẫn hòa thuận vui vẻ.
"Sao không đi xuống?"
Âm thanh đã lâu không nghe thấy vang lên bên tai, Lương Mặc phục hồi lại tinh thần, im lặng siết chặt nắm tay, cô không nói một lời, xoay người rời đi.
Lương Sở Thương thầm than một tiếng, duỗi tay ngăn cô lại, "Còn muốn tức giận bao lâu nữa?"
"...Em không tức giận."
"Vậy vì sao nhìn thấy anh liền đi?"
Lương Mặc cắn răng, mạnh mẽ nở nụ cười bình thản: "Bởi vì chúng ta là anh em."
Bị đáp trả bằng câu nói của chính mình, Lương Sở Thương cũng không có một chút ý tứ hổ thẹn nào, mặt anh trầm xuống: "Lương Mặc, em biết anh không có ý này."
"Vậy thì là ý gì?" Lương Mặc cũng không muốn nghe anh giải thích, chỉ đẩy tay anh đang chắn phía trước người cô, "Bên dưới mọi người đang chờ anh đó, anh trai vẫn là nhanh xuống đi."
Vẫn là âm thanh "anh trai" như cũ, Lương Sở Thương lại rõ ràng phát hiện ra sự khác biệt trong đó.
Nhưng anh còn muốn nói gì đó, Lương Mặc đã bước nhanh đi xa.
Không quay đầu lại.
...!
Lời chúc mừng năm mới cùng chúc mừng sinh nhật hết đợt này đến đợt khác trên bàn cơm, miễn cưỡng ăn xong bữa cơm tất niên giống như nhai sáp, Lương Mặc buông đũa xuống.
Bỏ qua ánh mắt liên tục nhìn về phía cô của Lương Sở Thương, cô xin phép Lương lão gia tử, nói choáng váng đầu muốn về phòng trước.
Cả một đêm cô đều không đi quấy rầy người nhà kia.
Cô nghĩ, bọn họ hẳn là phiền chán cô đi.
Trước khi dọn ra khỏi nhà kia, cô lớn tiếng chất vấn rốt cuộc lại để lại trong lòng một miệng vết thương không thể khỏi hẳn.
Cũng với cảnh thái bình giả tạo, chi bằng làm bộ làm người xa lạ, phận ai người nấy lo, cũng khá tốt.
Trở về phòng nằm xuống, một lúc sau thấy điện thoại kêu, Lương Mặc bỗng nhiên bừng tỉnh.
Bánh sinh nhật cô đặt cho Lương Sở Thương tới rồi.
Sao có thể quên mất vụ này chứ!
"Anh...Anh giúp tôi mang đến cửa sau đi, bây giờ tôi xuống lấy."
Một tuần trước, cô tính đặt cái bánh kem này, mục đích chính là vì mượn cơ hội sinh nhật mà làm hòa với Lương Sở Thương.
Rốt cuộc cũng hai tháng rồi, trận chiến tranh lạnh này cũng nên kết thúc.
Nhưng tiền đề là bọn họ không có phát sinh tràng đối thoại ở mấy giờ trước kia.
Chân trước mới tát vào mặt người ta một cái, chân sau lại lấy bánh kem đi làm hòa...!
Lương Mặc nhỏ giọng lấy bánh kem mang về phòng, yên lặng mà nhìn chằm chằm nó gần một giờ.
Mắt thấy kim đồng hồ sắp đi đến số 11, cuối cùng cô khẽ cắn môi, cầm bánh kem ra khỏi phòng.
Sau đó, gõ cửa phòng đối diện.
Bên trong rất nhanh đã truyền ra tiếng then cửa chuyển động, Lương Mặc theo bản năng lui hai bước, nghĩ nếu không thì thôi đi.
Nhưng Lương Sở Thương không cho cô cơ hội chạy trốn, anh mở cửa, giống như đã sớm đoán được cô sẽ xuất hiện, mặt mày tươi cười hiếm có, "Em đã đến rồi sao?"
Lương Mặc buồn bực, lời này sao giống như bọn họ đã hẹn nhau trước rồi vậy.
Cô bĩu môi, nâng bánh kem đưa tới trước mặt anh, nói ra tiếng: "Sinh nhật vui vẻ."
Trong khoảng thời gian ngắn, hai người đều yên lặng không nhắc tới khoảng thời gian này, cũng ăn ý mà quên đi sự tan rã trong không vui lúc chiều.
Hai tháng chiến tranh lạnh tại một khắc này liền bị biến thành bột phấn làm thành bánh kem, một câu sinh nhật vui vẻ, tiếng kèn hòa hảo liền được thổi lên như vậy.
Âm thanh của Lương Mặc mang theo một tia ủy khuất, Lương Sở Thương mềm lòng đến tột đỉnh, còn chưa mở miệng liền nghe thấy cô tiếp tục nói: "...Anh nói đúng, chúng ta đúng là không nên như vậy.
Lúc trước là em không hiểu chuyện, khiến cho anh gặp quá nhiều phiền toái không cần thiết, bây giờ em biết sai rồi, anh đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với em nữa.
Ăn xong cái bánh kém này, toàn bộ ân oán liền xóa bỏ.
Từ này về sau, em sẽ nhớ kỹ quan hệ của chúng ta, anh là anh trai, em là -- "
"Lương Mặc." Giờ này khắc này, ý cười trên mặt Lương Sở Thương biến mất không còn bóng dáng.
Lương Mặc đang nói bị ngắt lời, trên mặt lộ ra một tia mờ mịt, "Anh à, có vấn đề gì sao?"
"Anh không thích ăn bánh kem."
Muốn xóa bỏ toàn bộ ư? Nằm mơ.
Lương Mặc: "...Vậy anh thích ăn cái gì?"
Sắc mặt Lương Sở Thương nhất thời đen như mực, anh nhịn xuống tức giận, nghiêng người, "Em bước vào đi."
"..." Lương Mặc nhíu mày, "Đã trễ thế này, không tốt lắm đâu."
"Anh bảo em tiến vào."
"Anh em không nên...A!"
Không cho cô nói hết lời làm anh tức giận, Lương Sở Thương nắm lấy cổ tay cô lôi kéo, liền túm cô vào trong phòng.
Bánh kem suýt chút nữa thì rơi trên mặt đất, Lương Mặc đứng vững lại, liếc xéo anh một cái, mị hoặc nói, "Anh cẩn thận chút đi, bánh kem rất quý."
Lương Sở Thương bị nhìn đến yết hầu căng lên, anh nhấp môi, bình tinh mà đóng cửa phòng lại.
Thuận tiện khóa luôn cửa.
Trong lòng Lương Mặc lộp bộp, theo bản năng muốn đi mở cửa, lại bỗng nhiên bị giữ chặt đôi tay, bánh kem hung hăng mà rơi xuống, thoáng chốc liền nát nhừ.
"Em lại muốn chạy đi đâu?"
"Bánh kem..."
Lương Sở Thương ngắt lời cô, nói: "Lương Mặc, anh đã cho em cơ hôi đổi ý, là em không cần."
Vừa dứt lời, cánh môi Lương Mặc mềm nhũn, dục vọng chiếm hữu che trời lấp đất bám vào đầu lưỡi, liếm qua hàm răng của cô.
Cô cảm nhận được nhiệt tình cùng nhẫn nại của Lương Sở Thương, anh dùng sức ôm cô, bao gồm bộ ngực sữa bị đè nén, bao gồm bàn tay to vuốt ve ở sau thắt lưng, cũng bao gồm khối cứng rắn đang đâm vào đùi cô kia.
Ánh đèn trong phòng quá mờ, lại làm cho tiếng vang ái muội vang lên càng rõ ràng, có tiếng nước bọt dây dưa, có tiếng cúc áo bị kéo đứt, có tiếng thở dốc đan xen...Nụ hôn ẩm ướt dần dần trượt xuống, liên tục dán trên cổ cô, bõng nhiên anh mút vào một cái mang đến cho cô cảm giác đau đớn, Lương Mặc theo bản năng hừu một tiếng: "Anh trai..."
- -- thời gian giống như dừng lại.
Lương Sở Thương dừng xâm chiếm, đem mặt chôn ở cổ Lương Mặc thở phì phò.
Anh không giống lần trước trực tiếp buông cô ra, ngược lại ôm cô càng chặt.
Thật lâu sau hai người đều không đánh vỡ im lặng.
Lương Mặc mềm nhũn mà dựa vào trong lòng ngực thiếu niên, xuân tình đầy mặt, giống như hoa hồng đỏ bị mưa rào làm cho ướt đẫm.
Cô nhắm hai mắt nghĩ lần trước còn có thể nói là ngoài ý muốn, vậy lần hôn môi này lại tính là cái gì đây?.