Đọc Thầm

“Sếp ơi,” Lang Kiều hỏi, “Thế bây giờ tổ điều tra đưa người đi rồi, chúng ta làm gì đây?”

Kỳ thực Lạc Văn Chu cũng mù mờ, nhưng không thể biểu hiện ra trước mặt đám thanh niên cấp dưới, anh trầm ngâm một lát rồi nói: “Tên thiểu năng lẻn vào bệnh viện giết người còn trong tay chúng ta, phải tiếp tục thẩm vấn. Không phải hắn nói lúc ấy có hai người đem tiền đến cho hắn sao? Bây giờ hai người này cả tóc cũng chưa tìm được một sợi, ai biết có phải hắn nói lung tung hay không?”

Lang Kiều vội vàng lấy ra một quyển sổ nhỏ – thói xấu do giáo dục thi cử thống nhất dạy ra, hễ không biết phải làm sao là múa bút ghi chú, tạo thành ảo giác mình vẫn đang cố gắng, giống như làm thế là có thể ngồi chờ chân tướng từ trên trời rơi xuống vậy.

“Ngoài ra, tìm vài anh em đi theo tài xế của cục trưởng Trương, dùng chút thủ đoạn nghe lén,” Lạc Văn Chu vừa nói vừa sắp xếp lại mạch suy nghĩ, “Tiêu Hải Dương tiếp tục chờ kết quả của vật chứng. Nếu khi nhóm Đào Nhiên đuổi theo Doãn Bình, là Khổng Duy Thần để lộ bí mật, vậy trước đó anh ta sẽ không công khai gọi điện cho cục trưởng Trương, cả hai đều là người mình, đương nhiên biết xảy ra chuyện chúng ta sẽ điều tra thế nào, hẳn sẽ không để lại chứng cứ hiển hiện như vậy – cho nên trong vụ tai nạn giao thông của Doãn Bình nhất định còn lỗ hổng khác.”

Lần này Tiêu Hải Dương rốt cuộc không ý kiến gì nữa, vội vàng theo lời gật đầu.

“Mặt khác, tìm một cơ hội đến trung tâm cai nghiện, nếu có thể, hãy trò chuyện với Mã Tiểu Vĩ một chút.” Lạc Văn Chu lại nói.

Lang Kiều và Tiêu Hải Dương đối với yêu cầu này đều không hiểu gì hết, trố mắt nhìn anh.

Lạc Văn Chu: “Thời cơ Mã Tiểu Vĩ xuất hiện, và cả bí mật cậu nhóc ‘vô tình’ tiết lộ cho chúng ta, bây giờ nhìn lại, không thể nào đều là trùng hợp được. Mấy vụ án lớn đều xảy ra sau khi cục trưởng Trương bị điều đi, nếu những việc này đều có dự mưu, vậy rất có thể từ khi ấy đã bắt đầu, chắc chắn Mã Tiểu Vĩ cũng tham dự trong đây.”

Tiêu Hải Dương tính gấp gáp như lửa, vội vàng nói: “Em đi ngay đây.”

“Đi đâu, bây giờ đã qua thời gian thăm rồi, ngày mai hẵng đi – chú đã nghĩ kỹ nên hỏi thế nào chưa? Cái gì cũng gấp, không biết câu mài dao không lỡ việc đốn củi à?”

Các đồng chí cảnh sát hình sự vốn định tăng ca đến Tết âm lịch không có việc gì làm ra về đúng giờ, Phí Độ đưa Tiêu Hải Dương và Lang Kiều dẫn theo về nhà, lại mang ít đồ ăn đến bệnh viện cho Đào Nhiên thương gân động cốt cần một trăm ngày, dạy anh vài chiêu tán gái, giữa chừng bị Lạc Văn Chu ngứa tai lôi cổ về nhà.

Sau đó, hắn lại điềm nhiên kiêm nhiệm phu đẩy xe siêu thị, phu khuân vác và ví tiền, cùng Lạc Văn Chu đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn và thức ăn cho mèo, thái độ bình tĩnh và tự nhiên như thường ngày.

Đặc biệt là đến giờ ngủ, Phí Độ hiếm khi không cần Lạc Văn Chu ba giục bốn mời – mới nói lần thứ hai đã tắt máy tính rồi.

Phí Độ có một thói quen sinh hoạt không tốt lắm, đó là đêm không ngủ, sáng còn dậy sớm, sử dụng thời gian biểu làm việc và nghỉ ngơi của đám người “Buffett”, “Steve”, “Kobe” trong Chicken Soup for the Soul.

Khi mới xuất viện không đủ tinh lực còn đỡ, tùy tiện xoa nắn một chút là nằm xuống, nhưng sau khi được Lạc Văn Chu chăm sóc tỉ mỉ một thời gian, trong nhà như thể nuôi một con Lạc Một Nồi tràn trề tinh lực khác – trừ khi nửa đêm choàng tỉnh giấc, nếu không Lạc Văn Chu giơ tay ôm trong trạng thái tỉnh táo, mười lần hết tám chín lần ôm hụt… Được cái ngài Phí phẩm chất tốt đẹp hơn ngài Nồi, tự mình dậy, không hề làm đồng hồ báo thức hình người phá hoại người khác.


Lạc Văn Chu nhìn hắn với vẻ mặt ngạc nhiên: “Hôm nay cậu sao vậy? Có chỗ nào không khỏe? Cảm à? Hay buổi tối ăn cái gì bị dị ứng rồi?”

“Không nghe khanh, khanh sẽ dùng bạo lực,” Phí Độ hết sức bất đắc dĩ sờ soạng mặt anh, “Nghe lời khanh, khanh lại hoài nghi trẫm bị bệnh… Ái phi, khanh sớm nắng chiều mưa quá đó.”

Khóe mắt Lạc Văn Chu thoáng hiện lên nét cười, sau đó anh nắm cổ tay Phí Độ, một câu hai ý: “Là tôi sớm nắng chiều mưa, hay cậu quân tâm khó dò?”

Phí Độ ngớ ra, Lạc Văn Chu nhìn hắn bằng ánh mắt hơi trầm xuống: “Mấy hôm nay hưng trí của cậu không cao lắm, làm sao vậy?”

Phí Độ như cười như không mà tránh né: “Ai nói hưng trí của tôi không cao? Chỉ cần nhìn thấy anh là ‘hưng trí’ của tôi luôn rất cao.”

Lạc Văn Chu: “…”

Lời ai đó vừa dạy Đào Nhiên xong, ngay cả dấu câu cũng chưa thèm sửa đã áp dụng vào anh, nghĩ anh điếc lòi không nghe thấy à?

Thấy Phí Độ lại nói lung tung, Lạc Văn Chu đột nhiên giơ tay ôm hông hắn, nhấc hắn lên khỏi mặt đất.

Phí Độ: “Giày, từ từ, giày!”

Lạc Một Nồi nghe thấy động tĩnh, tận dụng triệt để nhảy qua, ngoạm chiếc dép lê bị hất ra của Phí Độ, coi là món đồ chơi lạ, hăm hở cắn xé.

Lạc Văn Chu không nói lời gì đóng sầm cửa phòng ngủ, đè hắn lơ lửng trên cửa: “Sư huynh em còn chưa già đến mức để em cần chạm chân xuống đất, em đòi giày làm gì?”

Trong lịch sử săn tình của chủ tịch Phí không có kinh nghiệm thực tiễn cho tư thế này, hắn hơi hoảng, mặc dù biết ngã một phát cũng chẳng chết nổi, vẫn rất thiếu cảm giác an toàn, hắn vịn tay nắm cửa cười miễn cưỡng: “Có thể đổi tư thế khác đừng kích thích thế này không? Tôi sợ mệt…”

Lạc Văn Chu híp mắt nhìn hắn, Phí Độ nhìn sắc mặt anh, sáng suốt nuốt lại chữ “anh” cuối cùng, nuốt nước bọt, co được dãn được vứt bỏ lòng tự tôn của đàn ông, sửa lại: “… Bản thân tôi.”

Lạc Văn Chu ngẩng đầu nhìn hắn một lát, chậm rãi tới gần, cọ nhẹ chóp mũi Phí Độ.

Phí Độ cúi đầu hôn anh, song Lạc Văn Chu lui ra sau né tránh, nói một cách lạnh lùng và vô tình: “Cậu bỏ tay ra, ngoại trừ trên người tôi, không được phép đặt vào đâu khác, ai cho cậu biểu diễn xà đơn hả?”


Phí Độ: “…”

Lạc Văn Chu: “Hay cậu muốn bị còng?”

Phí Độ bình thường rất chiều anh, không nhẫn tâm làm anh cụt hứng, chọn một trong hai cái hại, đành phải dùng một tư thế cố hết sức vững vàng hơn ôm vai Lạc Văn Chu, chân kẹp hông anh.

Lạc Văn Chu chậm rãi dùng răng kéo áo ngủ lỏng lẻo trước ngực hắn ra: “Tôi là gì của cậu?”

Phí Độ ra vẻ kinh ngạc: “Đây là trách tôi chưa mua cho anh một cái nhẫn kim cương chính thức à? Hay bây giờ tôi đi đặt một quả trứng bồ câu nhé?”

Lạc Văn Chu nói: “Trứng bồ câu ăn không đủ no, tôi muốn trứng gà, hai quả.”

Phí Độ: “…”

Thật là một hảo hán ăn được ngủ được.

“Tôi đã trị giá hai quả trứng gà-” Ánh mắt Lạc Văn Chu chậm chạp lướt qua ngực Phí Độ, xét cho cùng là người trẻ tuổi, qua một thời gian các dấu vết giật điện ngày trước lưu lại cơ bản đã biến mất, không còn những hình xăm dán lộn xộn đó che, lồng ngực hắn gầy gò mà trắng nõn, cơ hồ còn có một chút cảm giác thiếu niên cám dỗ.

Ngực mỏng như vậy, tim sâu như vậy.

Lạc Văn Chu ngắm đủ rồi mới nói hết câu nói kéo thật dài kia: “Cậu có thể tin tưởng tôi không?”

Đây là một câu hỏi cho không điểm, Phí Độ trả lời ngay chẳng cần suy nghĩ: “Sao tôi lại không… a…”

Lạc Văn Chu có dự cảm nói chuyện chưa chắc thuận lợi, bởi vậy mài răng trên người hắn trước.

“Nghĩ kỹ rồi hãy nói, Phí Độ, tôi cho cậu thêm một cơ hội.”


Hoạt động của nửa người dưới của Phí Độ giống như không đến vùng cổ trở lên, đầu óc vẫn rất tỉnh táo, lập tức ý thức được Lạc Văn Chu có ẩn ý, hắn đổi ý nghĩ, từ bên trên nhìn xuống, bớt ra một tay nâng cằm anh: “Sao vậy, tại gần đây tôi nói ít, không bơm một đống quan điểm vào tai anh, khiến anh cảm thấy bất an à?”

Lạc Văn Chu hơi nhướng mày: “Tôi cảm thấy cậu có việc giấu tôi.”

Lời như thế thông thường là điềm báo trước cho nguy cơ gia đình, Phí Độ nghiêm túc nhớ lại một lát: “Tôi gần đây nhờ bọn Lục Gia đi làm việc, đều là trước mặt anh, không âm thầm mưu tính muốn lấy mạng ai, cũng không muốn đi rút ống thở của Phí Thừa Vũ, tôi tuân thủ pháp luật, không đụng vào một giọt rượu, à, còn có cầu tất ứng, không giấu giếm gì anh đâu?”

Lạc Văn Chu một tay nâng hắn, một tay hết sức xấu xa luồn vào vạt áo choàng tắm của hắn, không biết chạm vào đâu mà cả người Phí Độ chợt cứng đờ, hắn lơ lửng, cảm giác mình “trên không tới thôn dưới không tới đất”, vừa căng thẳng vừa khó chịu nổi: “Sư huynh, anh đây là… định nghiêm hình bức cung à?”

“Đúng thế,” Lạc Văn Chu chậm rãi nói, “Khi Chu Hoài Cẩn nhắc tới ‘mười ba năm trước’, cậu nói ‘kế hoạch Tập Tranh’, hôm nay ở trên xe thảo luận cục trưởng Trương rốt cuộc có phải bị hãm hại hay không, cậu lại lần nữa nhắc tới kế hoạch Tập Tranh, thậm chí cậu có ý đồ khác tiếp cận tôi, cũng dùng danh nghĩa khởi động lại Tập Tranh…”

Phí Độ bật cười một tiếng: “Tôi có ý đồ khác tiếp cận anh, là dùng sắc đẹp.”

“…” Lạc Văn Chu hơi á khẩu, “Ai cho cậu cướp lời thoại của tôi? Cậu gần mực thì đen nhanh quá đấy.”

“Kế hoạch Tập Tranh lúc ấy dự định thành lập một hồ sơ phạm tội, mặc dù do trường dẫn đầu, nhưng nếu anh chú ý tới danh sách thành viên tham gia, anh sẽ phát hiện những cảnh sát hình sự tuyến một tựa hồ đều trải qua vụ án Cố Chiêu đó – cũng chính là người hiềm nghi,” Phí Độ thở hổn hển một hơi, không nhịn nổi bắt lấy cái bàn chân dê của Lạc Văn Chu, “… Bảo bối, cưng còn như vậy là em không nói tiếp được đâu.”

“Nhưng cậu không phải là đến vì vụ án Cố Chiêu.”

“Tôi nhớ tôi từng nói với anh…”

“Tôi cũng nhớ,” Lạc Văn Chu cắt ngang hắn, “Lần đầu tiên cậu bảo, trực giác mách rằng cái chết của mẹ cậu có liên quan đến Phí Thừa Vũ, hơn nữa cậu muốn biết tại sao mình lại có trực giác này, cho nên muốn ngược dòng nhớ lại chuyện hồi nhỏ; lần thứ hai cậu bảo rằng, kỳ thật cậu biết mẹ mình tự tử, cũng biết tại sao bà tự tử, còn mơ hồ phỏng đoán ra Phí Thừa Vũ đang bí mật làm trò gì; lần thứ ba khi chúng ta truy bắt Lư Quốc Thịnh, cậu ở trong tầng hầm nhà cậu thuật lại những lời năm ấy nghe thấy Phí Thừa Vũ nói, chuyện mười ba năm trước cậu nhớ rõ mồn một, căn bản chẳng cần ngược dòng.”

Phí Độ giật mình, không ngờ Lạc Văn Chu nhớ rõ ràng rành mạch mỗi một câu nói lung tung của hắn.

Lạc Văn Chu vùng ra khỏi tay hắn, bóp phần thịt mềm giữa chân Phí Độ, vân vê qua lại, hơi cắn răng hỏi: “Bây giờ cậu có thể cho tôi biết, trong một đống lời nói tự mâu thuẫn này, câu nào là thật không?”

Phí Độ trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên giữ gáy Lạc Văn Chu mà cúi đầu hôn anh, hắn giống như trời sinh biết cách khơi gợi tình cảm, không hề dữ dội, lại khiến người ta có cảm giác mình được hắn yêu thắm thiết.

Đó là tình cảm đậm sâu không gấp gáp, chính xác và hoàn mỹ.

Nhưng giống như một loạt trùng hợp liên tiếp chắc chắn không phải là ngẫu nhiên, biểu đạt vĩnh viễn chính xác nhất định cũng không phải là biểu lộ một cách tự nhiên. Lạc Văn Chu bỗng nhiên hơi thượng hỏa, anh xé quần áo lỏng lẻo trên người Phí Độ, biến khoảng cách bằng không thành âm, chỉ khi cảm nhận được thay đổi nhanh mạnh của nhịp tim Phí Độ, anh mới có một chút cảm giác chân thật người này đang ở trong tay mình.

Khi bị anh cõng lên giường đặt ngay ngắn, dường như Phí Độ đã sắp ngủ, Lạc Văn Chu hôn trán hắn một cái, lý trí quay lại, nghĩ: “Vẫn chưa hỏi ra.”


Lúc này, Phí Độ chợt mở miệng: “Những lời tôi ba lần nói với anh, đều không hoàn toàn là bịa đặt.”

Giọng hắn hơi khàn khàn, ma sát nhè nhẹ màng tai, Lạc Văn Chu khựng lại, “Ừm” một tiếng, duỗi đôi chân dài nằm trên cái ghế lười nhỏ cạnh giường.

“Tôi truy tra ‘Tập Tranh’, quả thật là vì ngược dòng chuyện hồi nhỏ, chi tiết về tầng hầm tôi không hoàn toàn nhớ rõ, hơn nữa trực giác bảo rằng phần bị quên rất quan trọng.”

Lạc Văn Chu: “Tôi cho là trí nhớ của cậu không thua gì Tiêu Hải Dương.”

“Tôi đâu thể gặp qua là không quên, cưỡi ngựa ngắm bia,” Phí Độ bật cười, “Kỳ thật tôi từng hai lần chưa được cho phép đã vào tầng hầm của Phí Thừa Vũ, lần đầu tiên hoàn toàn là tình cờ, làm rơi đồ xuống dưới nhặt, vừa vặn lão không khóa cửa. Lần đó tôi lẻn vào nhìn thấy danh sách của kế hoạch Tập Tranh, đang lật xem thì Phí Thừa Vũ quay lại, tôi trốn vào cái tủ nhỏ bên dưới giá sách, may mà không bị phát hiện.”

Lạc Văn Chu tự dưng cảm thấy trong câu này có chỗ nào đó không đúng, không đợi anh suy nghĩ kỹ, Phí Độ đã tiếp tục: “Bé trai trời sinh có lòng hiếu kỳ và sự phản nghịch truy đuổi kích thích, tôi lẻn vào được một lần liền muốn vào lần thứ hai, thế là nghĩ mọi cách tìm mật khẩu tầng hầm – không hề dễ dàng, Phí Thừa Vũ là người rất cẩn thận, cho nên khi tôi lần thứ hai thành công lẻn vào tầng hầm thần bí ấy, là gần nửa năm sau, tôi thấy bày trên bàn lão là bài luận văn nghiên cứu về nạn nhân trong các vụ án mang tính chất nghiêm trọng.”

Lạc Văn Chu: “Luận văn của Phạm Tư Viễn, người dẫn đầu kế hoạch Tập Tranh lần đầu tiên?”

“Ừ.”

Lạc Văn Chu nhíu mày – kế hoạch Tập Tranh lần đầu tiên nửa đường xảy ra chuyện, khi đó vụ án Cố Chiêu vừa qua chưa bao lâu, Cục công an thật sự không chịu nổi một vụ bê bối nào nữa, vừa phát hiện bất thường liền dừng khẩn cấp, tất cả thành viên tham gia đều bị điều tra, xử lý hết sức mau lẹ…

“Kế hoạch Tập Tranh lần đầu tiên, từ khi khởi động đến lúc bị dừng, hình như còn chưa đầy nửa năm,” Lạc Văn Chu nói, “Tại sao Phí Thừa Vũ kéo dài hứng thú lâu như vậy?”

“Tôi bật máy tính của lão, mật khẩu giống cửa, nhìn thấy trên desktop có một tập tin tên là ‘Tập tranh’, nhưng không thể mở ra, bởi vì mật khẩu cho cửa không dùng được.”

“Ý cậu là, ‘kế hoạch Tập Tranh’ có liên quan đến Phí Thừa Vũ?” Lạc Văn Chu hỏi tới, “Sau đó thì sao?”

“Sau đó tôi không nhớ rõ lắm, nhưng mà…” Phí Độ bỗng nhiên cảm thấy hơi khô cổ, nghiêng đầu ho vài tiếng, “Nhưng mà… khụ…”

Mới đầu Lạc Văn Chu cho rằng hắn tự sặc trong lúc nói chuyện, song anh nhanh chóng nhận thấy khác thường – Phí Độ ho mãi không dừng được.

Anh vội vàng đỡ Phí Độ dậy, vỗ lưng hắn: “Có chuyện gì vậy? Cảm lạnh à? Ai bảo không nghe lời!”

Phí Độ ho không thở nổi, thái dương cơ hồ lồi ra gân xanh, cả buổi mới đỡ, Lạc Văn Chu bưng tới một ly nước ấm: “Uống ít nước trước đi, bị cảm không vội uống thuốc, phát ra chưa hẳn là không có lợi, chừng nào nặng rồi tính tiếp.”

“Tôi chỉ mang máng nhớ Phí Thừa Vũ không biết vì sao mà đột nhiên về nhà, phát hiện tôi lẻn xuống hầm, giống như vô cùng tức giận, nổi cơn tam bành sau đó dọn sạch tầng hầm,” Phí Độ hơi trầy trật nói, “Nhưng mà… nhớ lại, hình như là bắt đầu từ khi đó, tôi mới có khái niệm đại khái với việc lão cụ thể đang làm gì, chắc chắn hôm ấy ở dưới hầm tôi đã rất tình cờ nhìn thấy thứ gì quan trọng.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận