Đọc Thầm

“Công ty cho thuê tài chính mà anh nói tôi có biết, ngoài mặt chúng tôi chiếm 45% cổ phần, là cổ đông lớn nhất, nhưng người khống chế thực tế không phải là tôi. Nếu anh đã điều tra kỹ thì sẽ biết, ba cổ đông nhỏ chia đều cổ phần còn lại trên thực tế hành động nhất trí,” Dường như để giải thích rõ ràng cho đối phương, Phí Độ lại hết sức kiên nhẫn đổi một cách nói khác, “Nói cách khác ba cổ đông nhỏ kỳ thật là một nhà phân liệt ra, cổ đông lớn trên danh nghĩa tôi đây không có quyền quyết định.”

“Tại sao lại xuất hiện tình huống này?”

Phí Độ thoáng thay đổi tư thế ngồi, nhẹ nhàng dựa lưng lên ghế, hiện ra một chút khí chất đặc biệt vừa ngây ngô vừa lõi đời: “Bản thân cổ đông nhỏ nằm dưới danh nghĩa tập đoàn thực tế khống chế công ty cũng là tầng cao bên trong tập đoàn. Lưng dựa đại thụ, ra ngoài làm ăn sẽ có rất nhiều tiện lợi, chẳng khác nào dùng tài nguyên của tập đoàn cho tài sản cá nhân của chính họ quá giang – có điều, đây cũng là biện pháp tốt để lôi kéo người cũ, khiến họ để bản thân và gia đình ở chỗ tôi, một vinh cùng vinh, một tổn cùng tổn, lợi ích luôn có thể đổi thành trung thành. Chuyện này là Phí Thừa Vũ ngầm đồng ý, nước quá trong sẽ không có cá, tôi không cần thiết vừa nắm quyền đã đập bát cơm của người ta.”

“Người phụ trách là ai?”

“Tô Trình, một trong mấy phó tổng của tập đoàn,” Phí Độ nói, “Về phần công ty kỹ thuật số gì đó mà anh nói…”

“Công ty kỹ thuật số Thái Hoa.” Điều tra viên ngay cả một tí xíu biểu cảm trên mặt hắn cũng không bỏ qua.

“Tôi chưa từng nghe nói,” Phí Độ khẽ nhún vai, “Có thể là quy mô không lớn chăng, mấy ngàn vạn đồng tiền lẻ không qua hội đồng quản trị và họp cổ đông, cũng sẽ không đặc biệt báo cáo với tôi. Sao vậy? Họ trốn thuế lậu thuế, hay làm trái chính sách gì?”

Ánh mắt điều tra viên trầm xuống, đang định nói gì thì lại nghe Phí Độ tiếp tục: “Chắc không đến mức đó, hàng năm đều có thanh tra, dù có người giở trò cũng phải khoác lớp da hợp pháp hợp quy đánh bóng sát biên, không dễ dàng bị tra ra vấn đề, vậy rốt cuộc có vấn đề gì? Anh thật sự khiến tôi hơi hoang mang đấy.”

Vấn đề vừa định nói ra bị chính Phí Độ tự nói, câu kế không tiếp tục được, điều tra viên nhất thời hơi á khẩu.

Người thanh niên này, hoặc là thành thật có sao nói vậy, hoặc là quá kín đáo, bất luận tình huống nào, đều không thích hợp tiếp tục vòng vo.

Điều tra viên bất thình lình “nói toạc móng heo”, hỏi thẳng luôn: “Chủ tịch Phí, nhà anh làm ăn lớn như vậy, anh lại vất vả lắm mới đứng vững chân, tại sao anh bỗng nhiên bỏ gia nghiệp ở đó, chạy tới Đại học Công an Yến Thành học nghiên cứu sinh chẳng có tác dụng gì cho mình?”

Phí Độ nói ngay không chút do dự: “Tôi muốn tìm một người tên ‘Phạm Tư Viễn’.”

Điều tra viên đã chuẩn bị sẵn sàng phải nghe một đống viện cớ và trả lời lấy lệ, không ngờ tới đáp án này, lập tức như bước hụt chân, câu tiếp theo gần như vô thức hỏi: “Phạm Tư Viễn, anh biết Phạm Tư Viễn là ai?”

“Đại khái biết lão từng là giảng viên của Đại học Công an Yến Thành,” Phí Độ thản nhiên nói, “Nhưng chuyện cụ thể hơn, tôi tìm người điều tra rất lâu, mà mãi không có kết quả, đành phải tự mình đi tìm kiếm đáp án.”

“Vậy tại sao anh muốn tìm Phạm Tư Viễn?”

Một tiếng sau, điều tra viên nhận được điện thoại của đồng nghiệp, anh ta thoáng nhìn Phí Độ ngồi đối diện mân mê ly trà, cảm giác tin tức ban nãy nghe được hơi khó tiêu hóa – Phí Độ kể cho anh ta một câu chuyện khó tin, Phạm Tư Viễn sau khi đã “nhảy xuống biển mất mạng” trên lý luận, lại cùng Phí Thừa Vũ đồng thời xuất hiện ở nhà họ Phí, khoanh tay đứng nhìn kẻ cuồng ngược đãi Phí Thừa Vũ dùng thủ đoạn khó tưởng tượng nổi bạo hành vợ con, thậm chí đề xuất nên làm sao để hoàn toàn “thuần hóa” một người, từ “thuần hóa” này là kẻ thủ ác dẫn đến vài năm sau mẹ Phí Độ tự tử.

Những gì hắn nói rốt cuộc là thật hay giả?

Điều tra viên từng tiếp xúc với vô số người, anh ta cảm thấy khi nhớ lại vụ việc đó thứ Phí Độ đè nén là tình cảm chân thật, làm bộ hoặc đóng kịch sẽ không biểu đạt được cảm xúc ấy.

Nhưng nếu là như thế, mối quan hệ của cha con nhà họ Phí nhất định tương đối căng thẳng, không hề có lòng tin, Phí Thừa Vũ thật sự dám giả vờ là người không thể hành động trước mặt đứa con trai căm hận mình như vậy? Ông ta mưu đồ cái gì, không sợ làm giả hóa thật à? Nếu Phí Thừa Vũ đúng như Phí Độ nói, là một người thực vật, vậy rốt cuộc là ai âm thầm bắt cóc ông ta?

Bắt cóc Phí Thừa Vũ, chắc chắn không đòi được một xu nào từ Phí Độ, thế thì…

Nếu không phải Phí Độ này vì tiền giết cha, tiếp quản tất cả của Phí Thừa Vũ, còn giả vờ vô tội, thì là có người cố tình vu oan, lấy Phí Thừa Vũ ra làm tấm mộc.

Điều tra viên vừa thầm suy đoán trong lòng vừa nghe điện thoại của đồng nghiệp: “A lô?”

“Về điểm này hẳn Phí Độ không nói dối, người khống chế thực tế của công ty cho thuê tài chính đầu tư cho nhà máy bị nghi dính dáng đến nghe trộm quả thật không phải hắn ta, mà là một quản lý cấp cao tên ‘Tô Trình’. Bọn tôi đã điều tra, Tô Trình ban đầu chỉ chiếm 20% cổ phần, khi Phí Thừa Vũ mới gặp tai nạn nhân trống chui vào, trên cuộc họp ban giám đốc tập đoàn năm đó, Phí Độ còn từng yêu cầu ông ta giải thích, nhưng ‘Hoàng đế băng hà, Thái tử tuổi nhỏ, nhiếp chính vương một tay che trời’, Tô Trình liên hợp một đám người cũ đi theo Phí Thừa Vũ, suýt nữa ‘ép vua thoái vị’ thành công, khiến người thừa kế hết sức chật vật, chuyện này về sau cũng đành phải vậy.”

Điều tra viên nhìn Phí Độ một cái, trầm giọng nói: “Mời Tô Trình đến phối hợp điều tra.”

“Tôi đang muốn nói với ông việc này đây, Tô Trình chạy rồi.”

“Cái gì?”

“Vợ lão nói hôm nay lão nghe một cú điện thoại, liền vội vàng thu dọn hành lý, chỉ nói phải đi công tác, song hộ chiếu cũng mang theo. Thế nhưng bên phía công ty nói trong nhật trình của lão không có sắp xếp đi công tác, cũng không có ai đặt vé máy bay cho lão. Cùng mất tích với Tô Trình còn có một nữ trợ lý, trong nhà trọ đã trống rỗng không còn ai, bên quản lý nhà nói từng không chỉ một lần nhìn thấy Tô Trình ra vào nhà trọ của trợ lý này, hoài nghi Tô Trình và cô ta khả năng có quan hệ bất chính, có thể còn có vấn đề chuyển dời tài sản, phải tiến thêm một bước điều tra sâu hơn.”

Chuyển dời tài sản, trốn chạy trong đêm, bỏ vợ lại dẫn bồ nhí đi…

“Kiểm tra sân bay, nhà ga, cần phải bắt lão về!”

Mặc dù không nghe thấy đầu dây bên kia nói gì, song Phí Độ có thể phán đoán ra một phần từ phản ứng của điều tra viên đối diện, hắn im lặng bưng ly trà lên, mượn ly trà hình dáng đơn giản che khóe môi hơi nhếch lên.

Lúc họ bắt Lư Quốc Thịnh, trong Cục công an phơi bày vấn đề tiết lộ bí mật, nội gian nấp kỹ như vậy, sẽ dễ dàng để lộ ra hắn giở trò với camera sao?

Lúc ấy Phí Độ đã cảm thấy hơi thiếu tự nhiên, hiện tại xem ra, đây chỉ là một nước cờ đẩy cừu thế tội ra mà thôi.

Chủ nhiệm Tăng là một con cừu thế tội. Chuyên gia kỹ thuật bị đẩy lên cương vị quản lý này quả thật hơi kém về mặt quản lý, mấy năm nay Trương Xuân Cửu vẫn bồi dưỡng trọng điểm, hiển nhiên không phải là thích chuyên ngành của ông. Chủ nhiệm Tăng từng một dạo đổi công tác liên tục, nhìn bề ngoài là để ông mau chóng trở thành một nhân viên quản lý toàn năng lo được hết mọi việc, kỳ thực là để ông khi căn bản chưa kịp biết rõ trong một việc có lỗ hổng gì, đã bị công việc bề bộn dội bom xuống đầu, lơ mơ nhảy xuống không biết bao nhiêu cái hố.

Một con cừu thế tội khác, hiện tại xem ra chính là nhà họ Phí. Chỉ cần cảnh sát điều tra ra nhà máy sản xuất camera có vấn đề, lần theo manh mối tìm đến nhà họ Phí chỉ là vấn đề thời gian. Năm xưa khi Phí Thừa Vũ làm kim chủ, một phần tài chính từng đi qua tập đoàn, đến nay vẫn còn dấu vết để lại, chuyện chính Phí Độ cũng tra được, cảnh sát kinh tế đương nhiên liếc qua là thấy. Mà Phí Thừa Vũ đã là người thực vật, chỉ cần lại khiến Phí Độ gặp đại chuyện bất trắc gì đó, chết không đối chứng, là vụ án này đã có kết luận, chắc hẳn đám người đó ngay cả báo cáo kết án cũng soạn sẵn giúp cảnh sát rồi-

Bán đứng Cố Chiêu là pháp y trẻ Tăng Quảng Lăng mới đi làm, do ông ta không thuộc đội trinh sát hình sự, kinh nghiệm làm việc lại ít, nên bất luận là Cố Chiêu hay các cảnh sát hình sự kỳ cựu sau đó hoặc âm thầm hoặc công khai có hoài nghi với vụ án Cố Chiêu, đều không nghi ngờ ông ta. Mà ngoại trừ Trịnh Khải Phong và Ngụy Triển Hồng, bàn tay đen sau màn cuối cùng chính là Phí Thừa Vũ, thân phận, động cơ, khả năng kinh tế, vợ và cha vợ có nguyên nhân cái chết kỳ lạ… nhìn kiểu gì thì Phí Thừa Vũ cũng là tài liệu tốt để làm một “bàn tay đen”.

Tiếc rằng Phí Độ không chịu ngoan ngoãn gặp chuyện bất trắc.

“Tô Trình này buổi chiều hôm nay còn xuất hiện ở tập đoàn Phí Thị, khi chúng ta liên hệ với Phí Độ, Tô Trình ở ngay bên cạnh, lúc ấy không ai chú ý tới lão, cũng không biết lão làm gì. Tôi nhớ xe đi đón Phí Độ cũng là lão sắp xếp, chúng tôi vừa được tin, chiếc xe ấy trên đường trở về đã chết máy giữa chừng, theo tài xế nói thì còn suýt bị tông vào đuôi.” Điều tra viên nghe đồng nghiệp đầu bên kia nói, tức thì toát mồ hôi lạnh – Phí Độ “thanh niên thiếu kiên nhẫn”, sau khi nhận được tin không đợi người đi đón, tự mình vội vã chạy đến trước, nếu lúc ấy hắn ngồi trên chiếc xe kia, phải chăng sẽ không còn là vấn đề “suýt bị tông vào đuôi”?

Điều tra viên nghĩ lại còn sợ, quay sang nhìn Phí Độ, lại thấy người thanh niên ấy đang uống ly hồng trà họ bưng cho với vẻ mặt xoi mói, khóe mắt đuôi mày đầy vẻ gợi đòn “đây đang bịt mũi uống cám heo”, hoàn toàn không biết mình vừa thoát khỏi kiếp nạn.

“Đi hỏi vợ lão,” Điều tra viên không rảnh để ý gã thanh niên “mạng lớn” này, đứng dậy đi ra ngoài, “Lão nuôi bồ nhí ở bên ngoài mà vợ lão không hay biết gì à? Tôi không tin…”

Đoạn sau không nghe thấy, một nhân viên khách sáo mời Phí Độ đi nghỉ ngơi, mặc dù tạm thời bị hạn chế tự do nhưng hắn được đối xử không tệ.

Phí Độ thong dong cười hỏi nhân viên dẫn đường: “Có thể cho tôi mượn thứ gì giết thời gian không? Tiểu thuyết hay máy chơi game không nối mạng đều được.”

Các điều tra viên trong khoảng thời gian ngắn chắc hẳn chẳng có sức đâu để ý đến hắn, bởi vì họ sẽ nhanh chóng phát hiện, vợ Tô Trình vẫn thuê thám tử tư chụp trộm bằng chứng Tô Trình ngoại tình, mặc dù nghề “thám tử tư” này không hợp pháp lắm, nhưng cũng rất chuyên nghiệp, ngoại trừ số ảnh giao cho bà Tô, còn tiện thể lưu giữ toàn bộ hành trình gần đây của Tô Trình.

Tất cả những người từng có tiếp xúc với Tô Trình đều sẽ bị liệt vào danh sách điều tra.

Năm ấy hắn bẻ sạch nanh vuốt của Phí Thừa Vũ, duy chỉ để lại Tô Trình một kẻ ngu xuẩn chí lớn nhưng tài mọn, thậm chí mắt nhắm mắt mở cho lão chiếm một phần nhỏ tài sản, cũng chính là vì hôm nay.

Phí Thừa Vũ bị con quái vật mình nuôi cắn ngược, Phí Độ chuẩn bị bắt hổ lột da, đương nhiên trước đó phải tìm mấy kẻ chết thay. Tô Trình chính là một mồi nhử, là “một mặt” trong “lưới mở một mặt”, là một “bia ngắm” để lại cho đối phương, khi biết bọn chúng cài người bên cạnh Tô Trình, Phí Độ liền biết bọn chúng đã cắn câu – đám người đó đắc ý quá lâu, cũng quá ngạo mạn rồi, luôn cảm thấy mình có thể khống chế hết thảy.

Có Lục Gia và Lạc Văn Chu, bọn chúng không dễ động vào được Chu Hoài Cẩn – bây giờ Phí Thừa Vũ mất tích, Tô Trình thất bại chạy trốn, tất cả đều đang mất khống chế, đám người đó tính toán làm như thế nào đây?

Hi vọng chúng làm việc cẩn thận, đừng chừa lại khúc đuôi nhỏ chưa cắt sạch ở chỗ Tô Trình.

Nếu không sẽ rất nhanh chóng có người cần phải sợ tội bỏ trốn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui