Đọc Thầm

Gần đại lộ Nam Bình là khu bị ảnh hưởng nặng từ giờ cao điểm, ùn tắc từ sáu giờ rưỡi sáng đến tận mười giờ khuya.

Thành phần trí thức về khu mua sắm trung tâm ở khu đông và các xe máy đi đầy đường thường đụng đầu trong ngõ hẹp, nếu thêm một chiếc xe buýt chậm như rùa chặn ngang, là có thể tạo thành cuộc gặp thế kỷ “một kẻ cũng chạy không nổi”.

Tình hình giao thông ở khu tây càng phức tạp hơn, đường chỗ rộng thì rộng quá, chỗ chật lại chật quá, thò ra thụt vào y như răng chó vậy. Người dân địa phương xây dựng lung tung thành phong trào, ngõ cụt đâu đâu cũng thấy, xe cơ giới vào nhầm như lũ sâu bọ mắc mạng nhện – phải liều mạng tả xung hữu đột mới có thể gặp lại ánh mặt trời.

Lạc Văn Chu thò đầu ra ngoài cửa sổ, cho còi cảnh sát hụ một tiếng, hô to: “Này anh đẹp trai, bọn tôi đang thi hành công vụ, không qua được, phiền anh dời con xế xịn trước cửa đi được không?”

Trong sân ngôi nhà mái bằng kế bên đi ra một ông cụ, môi xệ xuống nhìn anh một cái, run rẩy đẩy chiếc mobility scooter vào sân.

Con mobility scooter dành cho người già ở bên trái dán “chuyên dùng đón cháu”, bên phải dán “càng giục càng chậm thích thế đấy”, đang đi còn “Gâu” một tiếng, Lạc Văn Chu sửng sốt đẩy kính râm trên mũi lên, cúi đầu nhìn thấy đằng sau chiếc xe nhảy ra một con chó to lông vàng.

Con chó đi đến cạnh xe cảnh sát, nhìn anh một cái, công nhiên giơ chân sau quay vào bánh xe.

Lạc Văn Chu huýt sáo một tiếng, hiền lành nói: “Đái đi cưng, đái xong anh xẻo chim kẹp bánh ăn luôn.”

Cách ăn này thật sự mới lạ, con chó chưa nghe bao giờ, lập tức bị mùi lưu manh thâm niên của cảnh sát Lạc dọa sợ, “Ẳng” một tiếng cắp đuôi trốn mất tăm.

Lang Kiều giơ cái laptop cứng ngắc lên che mặt: “Sếp Lạc, anh có chú ý tới ghế sau còn một người phụ nữ thanh niên chưa kết hôn không – Bên phân cục gửi tư liệu hiện có đến rồi đây.”

“Đồng chí phụ nữ này hãy chọn thông tin khách quan nói vắn tắt.” Lạc Văn Chu thong thả lái xe cảnh sát ra khỏi hẻm nhỏ đã được dọn thoáng đi, “Bỏ qua phần ước đoán chủ quan, lão già Vương Hồng Lượng đó chỉ biết nịnh bợ, phân cục Hoa Thị thượng bất chính hạ tắc loạn, đều chẳng nên hồn gì.”

“À, nạn nhân tên Hà Trung Nghĩa, nam, mười tám tuổi, đến từ vùng khác, là nhân viên giao hàng của một chuỗi quán cà phê. Gáy thi thể có vết lõm, nguyên nhân cái chết là ngạt thở… cũng chính là bị siết cổ chết, bước đầu phỏng đoán hung khí là một thứ tương tự mảnh vải mềm. Thời gian tử vong trong khoảng tám đến mười một giờ đêm qua, tình hình cụ thể còn phải chờ pháp y tiến thêm một bước xác nhận – A, đúng rồi, thi thể được phát hiện ở phía sau phòng trọ của nạn nhân không xa, cho nên lập tức xác nhận được danh tính.”

Lạc Văn Chu lái xe rất giỏi, cơ hồ dùng thao tác cấp milimet chui qua ngõ hẹp cực kỳ nguy hiểm, còn có thời gian xen vào hỏi: “Lời đồn băng cướp siết cổ thì từ đâu mà có?”

“Nghe nói là vì nạn nhân bị cướp sạch tiền bạc, điện thoại di động mất, ví cũng moi hết vứt kế bên, nhưng cũng chưa chắc có phải là do hung thủ lấy hay không.” Lang Kiều nhanh chóng xem mail, “Đúng rồi, người báo án nói là, có một tờ giấy che trên mặt thi thể, trên có một mẩu băng keo, vừa vặn dính lên tóc nạn nhân, mặt hướng vào trong viết chữ ‘tiền’.”

Đào Nhiên tắt hướng dẫn: “Phía trước rẽ phải là đến.”

“Ừm,” Lạc Văn Chu gõ vô-lăng, “Vụ án này do phân cục phụ trách, không chuyển lên cục, hai người có biết chúng ta đến để làm gì không?”

Lang Kiều hỏi thử: “Chỉ đạo giám sát?”

Lạc Văn Chu: “Em có biết trong quá khứ ‘chỉ đạo giám sát’ đều do ai làm không?”

Lang Kiều choàng tỉnh ngộ: “Thái giám!”

Đào Nhiên trên ghế lái phụ quay đầu lại lườm cô một cái.

“Đầu óc phụ nữ thanh niên thôn các em chỉ đến thế này thôi à?” Lạc Văn Chu nhếch mép như bị đau răng, “Tránh ra đi, anh đang nói chuyện nghiêm túc – Cục trưởng Trương chỉ vài năm nữa sẽ nghỉ hưu, mấy cục phó tuổi tác đều xấp xỉ ông ấy, số còn lại hoặc lý lịch không đủ, hoặc vùi đầu vào kỹ thuật như chủ nhiệm Tăng, chẳng ai phù hợp, cho nên đến lúc đó rất có thể sẽ đề bạt một số người từ phân cục các khu lên.”

Lạc Văn Chu né một đống rác ven đường, hạ thấp giọng: “Cục trưởng muốn dẹp hết loại Vương Hồng Lượng ngay trong nhiệm kỳ của mình, để tránh mai kia có một kẻ giá áo túi cơm đến lãnh đạo Cục công an thành phố – nhiệm vụ chủ yếu của chúng ta chuyến này là gì, đã hiểu chưa?”

Anh vừa dứt lời, xe cảnh sát đã rẽ vào ngã tư.

Đó là một khoảng đất trống do những tòa chung cư cũ kỹ và nhà mái bằng thò ra thụt vào tạo thành, vô cùng hoang vắng, vừa vặn nằm sau một dãy nhà kho nhỏ do dân tự phát xây, cỏ dại um tùm, ít ai qua lại, góc tường còn có nước đọng, nồng nặc mùi hôi lâu năm.

Cảnh sát đã phong tỏa nơi này, pháp y đang bận rộn ra vào kiểm tra hiện trường.

Vương Hồng Lượng người phụ trách phân cục Hoa Thị đích thân đóng tại hiện trường để chờ nhóm Lạc Văn Chu.

Ông ta là một người đàn ông trung niên hói xuống tận trán, hai hàng lông mày sầu khổ thưa thớt cơ hồ không thấy rõ, mồ hôi nóng chảy ròng ròng, đích thân ra đón, cầm tay Lạc Văn Chu lắc ba cái: “Kinh động lãnh đạo trên cục còn bắt các vị cất công đi một chuyến, tôi thật sự áy náy quá.”

Lạc Văn Chu hòa nhã cười nói: “Với thằng em đây mà ông anh còn khách sáo à?”

Vương Hồng Lượng chỉ giỏi kết thân, làm việc thì qua loa, nghe anh ta nói vậy lập tức tiện đà sửa lại xưng anh gọi em, lại còn thao thao bất tuyệt kể khổ với “chú em” mới nhận.

Lạc Văn Chu lấy ra một hộp thuốc, đốt một điếu đưa Vương Hồng Lượng, đồng thời dùng mắt ra hiệu cho Đào Nhiên, để anh dẫn Lang Kiều đi xem hiện trường trước.

“Người quen gây án, chắc chắn là người quen gây án.” Vương Hồng Lượng tán phét với Lạc Văn Chu hết một điếu thuốc, bấy giờ mới nói đến công việc, đôi mắt ti hí xoay tròn, “Chú em xem nơi này, đường sá chồng chéo, người ngoài vào căn bản không tìm ra phương hướng, đánh rắm trong nhà mà hàng xóm cũng có thể ngửi ra buổi trưa mình ăn gì, thì người ngoài làm sao dám tùy ý hành hung? Chú Lạc, chú là chuyên gia, chú cảm thấy có đúng thế không?”

Thời điểm nhạy cảm như thế này, Vương Hồng Lượng không muốn nhìn thấy nhất chính là trong khu vực mình quản lý xuất hiện tội phạm cướp của giết người lảng vảng, thế nên ra sức muốn đẩy sang “người quen gây án, ân oán cá nhân”.

Lạc Văn Chu không tiếp tục chủ đề này, tháo kính râm xuống giắt ở cổ áo, nheo mắt nhìn sang pháp y bận rộn, thuận miệng đáp đại cho có: “Em chỉ là một đứa con ông cháu cha kiếm miếng cơm ăn, nào dám đóng vai chuyên gia ở chỗ ông anh?”

“Ai mà không phải là kiếm miếng cơm ăn?” Vương Hồng Lượng thở dài nhún vai, “Đi thôi, chúng ta cũng qua đó xem thử đi.”

Thế là “tổ kiếm cơm hai người” mới thành lập sóng vai đi vào hiện trường, thấy một thanh niên đeo kính tóc húi cua nước bọt tung tóe giới thiệu tình hình cho Đào Nhiên và Lang Kiều. Cậu thanh niên nọ vóc người rất cao, mặt đầy mụn thanh xuân, tư thế đứng thẳng đờ và cứng nhắc, hệt như một tấm ván quan tài cưa thành hình người, tốc độ nói nhanh phát sợ.

“Đây là người mới của bọn anh Tiểu Tiêu, Tiêu Hải Dương,” Vương Hồng Lượng chỉ cậu ta giới thiệu, “Là sinh viên xuất sắc, lúc thi đầu vào điểm viết xếp thứ nhất. Tiểu Tiêu, đây là đội trưởng Lạc ở trên Cục công an thành phố.”

Tiêu Hải Dương theo bản năng ưỡn ngực ngẩng đầu, làm động tác tương tự với “nghiêm”, khuôn mặt căng thẳng gật đầu một cái, kiệm lời chào Lạc Văn Chu: “Đội trưởng Lạc.”

“Không cần khách sáo,” Lạc Văn Chu cười, “Em nói tiếp đi.”

Tiêu Hải Dương vừa rồi còn kiệm lời như bị câu này ấn nút phát, lời nói như mưa to trong khoảnh khắc đổ ra khỏi miệng, dìm ngập nhóm người trước mặt: “Trên cơ thể người chết không có vết bầm do giãy giụa tạo thành, nhưng gáy có dấu vết bị đánh, bước đầu phán đoán nạn nhân bị hung thủ đánh ngất từ đằng sau, rồi dùng một mảnh vải siết cổ ngạt thở mà chết, sau khi chết bị lục lấy hết tiền của, trên trán che một mẩu giấy. Do nạn nhân bị siết cổ chết trong trạng thái hôn mê, hiện trường không để lại dấu vết vật lộn, những thứ như dây thừng siết cổ, hung khí đập đầu đều chưa tìm được, trước mắt cũng không có chứng cứ xác thực cho thấy nơi đây chính là hiện trường vụ án, báo cáo hết!”

Mới đầu còn tốt, câu cuối cùng vừa ra khỏi miệng thì mặt Vương Hồng Lượng lập tức xanh xám: “Không có chứng cứ mà nói lung tung cái gì vậy? Nơi đây không phải hiện trường vụ án thì nơi nào mới phải, chẳng lẽ đây còn có thể là một vụ án vứt xác? Tại sao phải vứt xác ở đây, có ích lợi gì? Chú không được thuận miệng phỏng đoán làm nhiễu loạn nghe nhìn!”

Tiêu Hải Dương mù mờ nhìn ông ta: “Em chỉ nói có khả năng này…”

Vương Hồng Lượng còn muốn mắng tiếp, bị Lạc Văn Chu giơ tay ngăn cản: “Trẻ con mới đi làm đều tương đối nhiều ý kiến, nghe một chút cũng rất thú vị.”

Anh ngẩng đầu nhìn lướt qua hoàn cảnh bốn phía, cả khu tây Hoa Thị mang đến cảm giác xám xịt, dây điện chằng chịt nặng trĩu đè trên đầu, cắt nát bầu trời trong xanh hiếm gặp của Yến Thành, đầy áp lực.

“Hỏi thăm xung quanh thêm, biết đâu có người nghe thấy cái gì,” Lạc Văn Chu nói, “Ngoài ra, tôi cảm thấy phương hướng lớn phân cục trưởng Vương nắm cực kỳ chuẩn, chúng ta khoan nghĩ đến tình huống cực đoan, cứ điều tra từ hướng người quen gây án trước. Ông anh thấy như vậy có được không?”

Chú em Lạc mặc dù đến không có ý tốt, nhưng tác phong làm việc nói chuyện còn hợp ý Vương Hồng Lượng, song phương ăn nhịp với nhau, cực tiết kiệm công sức trao đổi.

Kế tiếp là điều tra và thăm viếng không nghỉ, đây đều là việc của cảnh sát phân cục, không liên quan gì tới “chỉ đạo kỹ thuật”, nhiệm vụ chủ yếu của họ là về văn phòng phân cục ngồi uống trà, theo dõi tiến độ công việc, chờ bắt thóp Vương Hồng Lượng bất cứ lúc nào.

Đào Nhiên lại nhỏ giọng nói với Lạc Văn Chu: “Sếp, các ông đi đi, tôi còn muốn theo họ đi quanh một chút.”

Đào Nhiên tên nghe nho nhã, mặt mũi cũng thanh tú, chưa từng nạt nộ ai, cũng chưa bao giờ nói tục chửi thề, đối xử với đồng chí và kẻ địch đều hòa nhã như nhau, thoạt nhìn cực dễ nói chuyện, song Lạc Văn Chu từ khi mới tốt nghiệp đi làm vẫn hợp tác với anh ta, thật sự quá hiểu người này.

Ở Đào Nhiên có sự tích cực và cố chấp không hợp với thời đại, những việc khác anh đều chẳng mấy quan tâm, dù sao thì trời sập đã có Lạc Văn Chu gánh, nhưng trên vụ án, chỉ cần có một tẹo điểm đáng ngờ, anh đều truy tra đến cùng – bất kể có phải do anh phụ trách hay không.

Lạc Văn Chu: “Nạn nhân bị đánh ngất từ đằng sau, nếu thật sự là cướp thì không cần quay lại siết cổ chết, khả năng ân oán cá nhân là rất lớn, Vương Hồng Lượng cơ bản phán đoán không sai – Ông còn vấn đề gì nữa?”

Xác chết đã đưa vào túi đựng xác, bị pháp y khiêng đi, Đào Nhiên nói nhỏ: “Là giày – nơi này không ai quét dọn, không lưu ý sẽ dính đầy bùn, nhưng vừa rồi tôi vén túi xác lên nhìn qua thi thể, thấy đôi giày của cậu bé đó rất sạch.”

Lạc Văn Chu hơi nhướng mày.

“Đương nhiên, cũng có khả năng là nạn nhân sống ngay gần đây nên tương đối quen thuộc hoàn cảnh.” Đào Nhiên nói, “Nhưng tôi vẫn cảm thấy cậu nhóc bốn mắt của phân cục nói đúng, không thể loại trừ khả năng nơi đây không phải là hiện trường đầu tiên. Ngoài ra, tờ giấy dán trên đầu nạn nhân cũng rất kỳ lạ, Văn Chu, ngộ nhỡ việc này không đơn giản như vậy, tôi sợ phân cục trưởng Vương vội vã qua loa, không chịu điều tra kỹ.”

“Việc này còn cần sợ à,” Lạc Văn Chu thở dài, “Rõ ràng là lão muốn qua loa cho xong chuyện.”

Chỉ cần có một đối tượng hoài nghi, Vương Hồng Lượng lập tức có thể đóng dấu tuyên bố ra ngoài, nói đây là vụ án do ân oán cá nhân, không phải “sát thủ siết cổ” như tin giật gân trên mạng, không hề hấp dẫn, chẳng đến mấy hôm mọi người chán rồi sẽ quên đi. Chờ vụ này qua, họ lại có thể nói “phân cục khu Hoa Thị tổ chức thành công sự kiện nào đó có cống hiến lớn cho thành phố ta”.

Về phần vụ án, tìm vài cảnh sát trẻ từ từ điều tra, tra ra thì bắt, tra không ra thì ém xuống, không khéo cuối cùng lại bỏ vậy luôn.

Phong cách làm việc của Vương Hồng Lượng luôn như thế, không thì cục trưởng Trương cũng chẳng đặc biệt muốn trị ông ta.

Đào Nhiên nói: “Bất kể là vì sao, một cậu bé từ nơi xa xôi đến chỗ chúng ta, chết nơi đất khách quê người, chúng ta phải cho người ta một sự công bằng.”

Lạc Văn Chu nghiêng đầu, nhìn vào mắt anh ta hai giây.

Đào Nhiên lại vội bổ sung một câu: “Tôi chỉ không yên tâm đi theo xem thôi, cam đoan không gây thêm rắc rối.”

Lạc Văn Chu cười: “Dù sao thì nhiều năm qua rắc rối ông gây ra đều do tôi ôm, mà cũng chẳng thấy ông lấy thân báo đáp gì hết.”

Đào Nhiên không để ý, cười mắng một câu: “Ông biến đi.”

Nói xong anh dợm bước muốn đi, Lạc Văn Chu gọi giật lại: “Khoan đã, người buổi sáng tặng hoa cho ông là Phí Độ phải không?”

Đào Nhiên không mấy để ý nói: “Trừ cậu ta ra thì còn có thể là ai?”

Lạc Văn Chu đút hai tay vào túi, nhìn mũi chân mình một cái, giống như cúi đầu tìm chuyện để nói: “Nếu tôi bảo ông ‘cách xa tên nhãi đó ra’, có phải là hơi bao đồng không?”

“Không phải chứ, ông còn cho là thật à?” Đào Nhiên cười, “Cậu ta luôn đùa giỡn như vậy. Đừng nói tôi không cong, cho dù tôi cong thành quả bóng…”

Lạc Văn Chu nhẹ nhàng cắt ngang: “Nếu ông cong, còn đến lượt tên nhóc ấy xum xoe?”

Đào Nhiên sửng sốt, song không chờ anh hiểu được điều gì từ câu này, Lạc Văn Chu lại tiếp: “Không phải tôi nói hắn ăn chơi đàng điếm, cũng không phải tôi nói hắn không ra gì… Không phải là như vậy. Cảm giác Phí Độ gây cho tôi luôn không tốt lắm, ông hiểu ý tôi chứ?”

“Tôi hiểu.” Đào Nhiên gật đầu, anh mảnh khảnh thư sinh, nhìn thật sự quá dễ bắt nạt, bởi vậy đi làm luôn mặc đồng phục, ánh dương buổi sáng xuyên qua bức tường lè tè và dương xỉ, nhẹ nhàng mạ lên anh, “Bảy năm qua tôi vẫn nhìn cậu ta, Phí Độ là một cậu bé ngoan, ông không cần quá đề phòng – Tuy rằng hiện tại quả thật uốn hơi quá tay, hoạt bát quá mức.”

Lạc Văn Chu không lên tiếng.

Đào Nhiên lại chuyển sang chuyện khác: “Hơn nữa không biết là ai muốn tặng ít quà cũng ngại không để lại tên, lần ấy mất công mua máy chơi game ở nước ngoài, còn kêu tôi…”

“Cút đi,” Lạc Văn Chu cắt ngang với khuôn mặt không biểu cảm, “Lo làm việc của ông đi, đừng lắm lời nữa!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui