Đọc Thầm

Lấy một ví dụ tương đối không thích hợp, trạng thái tâm lý của Lạc Văn Chu lúc này chắc cũng chẳng khác mấy Triệu Hạo Xương khi lần đầu nghe nói bí mật của mình ở “làng rượu Phong Tình” bị phát hiện.

Anh như bị sét đánh, cả người lẫn “tang vật” cùng bị tóm gọn – bó hoa trắng tròn xoe còn đang vươn cành trong mưa.

Lạc Văn Chu lắp bắp giải thích một câu: “Tôi… a… ơ… tôi kỳ thực chỉ tiện đường đến thăm.”

Cứ đi theo tuyến đường này, sợ rằng đội trưởng Lạc vĩ đại muốn trốn sang Bắc Triều Tiên.

Không cần Phí Độ mở miệng giễu cợt, chính Lạc Văn Chu cũng nhận ra câu lý do lý trấu này rất có “phong phạm Trương Đông Lai”.

Giờ này phút này, đừng nói da mặt anh chỉ có độ dày của phàm thai nhục thể, dẫu có đắp Trường Thành lên mặt cũng chẳng ngăn được ánh mắt khiến người ta không thể trốn của Phí Độ. Lạc Văn Chu hoảng hốt tránh ánh nhìn của hắn, ứng phó lung tung vài câu, lập tức tính vắt giò lên cổ bỏ chạy cho nhanh.

“Mẹ con cậu trò chuyện đi,” Lạc Văn Chu nói, “Mai tôi còn phải đi làm, tôi đi trước đây.”

Vừa nói anh vừa sải bước muốn lao vào màn mưa, còn chưa kịp cảm nhận thiên nhiên “tưới tắm”, ngay lập tức, chiếc ô to màu đen trên đầu lại đuổi theo như bóng với hình.

Chân Phí Độ không nhúc nhích, hắn chỉ hơi giơ tay ra, nửa bả vai nhanh chóng bị mưa to làm ướt, kết một tầng hơi nước như có như không trên người.

Sau đó hắn lặng lẽ hỏi: “Thì ra hoa này là do anh đặt?”

Bảy năm qua, mỗi lần Phí Độ đều đến nghĩa địa trước sau ngày giỗ, có lúc hắn đến hơi muộn, thường gặp một bó hoa trắng nhỏ “gu” tệ, nghĩa địa mỗi ngày bao nhiêu người ra vào, quản lý lỏng lẻo, hỏi cũng không trả lời được.

Có vẻ không có ác ý, Phí Độ cũng không để bụng lắm, nhưng hắn từng cân nhắc rất nhiều khả năng, mà chỉ riêng không ngờ sẽ là Lạc Văn Chu.

Lạc Văn Chu hết sức xấu hổ “Ừm” một tiếng, lại nhìn ngang nhìn dọc mà nói: “Đến cũng đến rồi, chỉ tùy tiện mang một ít – Cậu… à ừm, không phải đã đi rồi à?”

Phí Độ dùng ánh mắt càng khó hiểu hơn nhìn thẳng anh mà hỏi ngược: “Sao anh biết tôi đã đi rồi?”

Lạc Văn Chu: “…”

Tốt lắm, anh cảm thấy trạng thái tâm lý của mình lại vô cùng gần Triệu Hạo Xương khi lỡ lời.

Phí Độ đường hoàng nhét cái ô to nặng trịch vào tay anh, khom lưng nhặt tấm khăn lụa rơi cạnh bia mộ: “Tôi quên mang cái này đi.”

Lạc Văn Chu bị thiếu gia ủy thác trọng trách che ô, nhất thời đi không được, ở cũng xấu hổ, đành phải theo sau Phí Độ, nhìn ngó khắp nơi giả vờ thưởng thức phong cảnh.

Di ảnh hoặc trang nghiêm hoặc trang trọng của chủ nhân các ngôi mộ chỉnh tề xếp xung quanh đổ dồn ánh mắt vào anh, màn mưa đằng xa nối liền không trung xám xịt với ngọn núi nhỏ vùng ngoại ô, sóc trên núi cũng chui về hốc cây đóng cửa không tiếp khách – ánh mắt Lạc Văn Chu không điểm dừng đảo quanh một lúc lâu, rốt cuộc chỉ có thể cam chịu trước số phận mà dừng ở Phí Độ sinh vật sống duy nhất trong không gian be bé do ô căng ra.

Lạc Văn Chu ngạc nhiên phát hiện, chỉ cần sinh vật sống đừng suốt ngày mở miệng coi rẻ đạo nghĩa pháp luật, thì ra là một mỹ nam dáng người cao gầy, bả vai cân đối. Sơ mi màu xám đậm phẳng phiu vừa vặn, ướt một mảng nhỏ dán sát lên hông, nhìn từ đôi mắt thích “nam”, cơ hồ có thể nói là “sắc tướng”, cực kỳ đẹp mắt vừa lòng.

Bỗng nhiên, Phí Độ quay người lại, Lạc Văn Chu không kịp tránh chạm nhẹ ánh mắt hắn, không khỏi nín thở. Song anh nhanh chóng định thần lại, lôi thần hồn lầm đường lạc lối ngắn ngủi trở về, ho nhẹ một tiếng: “Anh trò chuyện vài câu với chú được chứ?”

Trên mặt Phí Độ rốt cuộc lộ ra cái vẻ ngoài cười trong không cười mà Lạc Văn Chu quen thuộc: “Đội trưởng Lạc, gặp ai anh cũng tự thân như vậy à?”

Sự trào phúng đã lâu không gặp này rốt cuộc xua tan bầu không khí căng thẳng vừa rồi, Lạc Văn Chu tự dưng thở phào nhẹ nhõm, chỉ bậc đá nhỏ phía dưới bia mộ: “Đợi một lúc đi, muốn về còn phải xuống núi trước, mưa to thế này dễ xảy ra nguy hiểm lắm.”

Phí Độ ngồi trên bậc đá không ừ hữ gì.

Lạc Văn Chu giơ cây ô carbon nặng trịch, cảm thấy tạo hình của mình giống một cây nấm nở bung, anh quay đầu lại hơi khom lưng chào người phụ nữ trên bia, sóng vai ngồi cạnh Phí Độ.

Cảm giác Phí Độ mang đến cho người ta – ít nhất là cho Lạc Văn Chu, thường như đôi kính gọng kim loại thi thoảng hắn đeo trên mũi, nhìn rất tinh xảo, kỳ thực im lặng lộ ra sự lạnh lẽo không hợp lẽ thường.

Song lúc này đây, bị nhốt chung dưới một chiếc ô, anh lại ngạc nhiên phát hiện nhiệt độ cơ thể của người này không hề thấp chút nào.

Cơn mưa nặng hạt chớp mắt đã rơi khắp, hơi nóng ẩn mình đi, hơi lạnh ẩm ướt thốc vào mặt, càng làm bật lên sự ấm áp của cơ thể bên cạnh.

“Tôi thỉnh thoảng sẽ đến thăm,” Lạc Văn Chu mở miệng trước, “Dù gì đây cũng là vụ án mạng đầu tiên tôi xử lý.”

Phí Độ: “Cho nên ấn tượng khắc sâu?”

“Ừ,” Lạc Văn Chu ngắn gọn gật đầu, im lặng một lúc lâu lại nói, “Nhưng không phải ấn tượng khắc sâu đối với mẹ cậu.”

Phí Độ không mấy để ý nói: “Đội trưởng Lạc có xác chết kiểu nào mà chưa thấy, đương nhiên…”

Lạc Văn Chu: “Tôi mãi không quên được cậu.”

Phí Độ dừng khựng lại, suýt nữa bị sặc, hắn kinh ngạc quay đầu nhìn Lạc Văn Chu, hoài nghi anh ta uống nhầm thuốc.

Lạc Văn Chu không chú ý mình đã nói một câu rất có ý nghĩa khác, các ngón tay hơi chai chầm chậm vuốt cán ô, chăm chú nhìn đá phiến bằng phẳng trước mắt: “Tôi nhớ hôm đó thời tiết cũng không đẹp lắm, tôi và Đào Nhiên vừa gọi điện thoại xin chỉ thị từ tiền bối, vừa chạy hết tốc lực tới nhà cậu. Do chưa rõ tình hình, chúng tôi sợ lỡ đâu là vụ án giết người cướp của, hung thủ chưa đi xa, cậu lại không chịu rời khỏi, một cậu bé ở đó sẽ gặp nguy hiểm.”

Phí Độ tựa hồ hơi xúc động, thu lại cái vẻ như cười như không gợi đòn.

“Lúc chạy đến, cậu cũng ngồi trên bậc đá trước cửa bằng chính tư thế này,” Lạc Văn Chu nói, “Sau đó nghe tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn chúng tôi, tôi mãi không quên được ánh mắt ấy.”

Đó là một ánh mắt trong veo cơ hồ thẫn thờ, như kìm nén rất nhiều cầu cứu và kỳ vọng chưa từng nói ra miệng – dù rằng thái độ của cậu thiếu niên kia lúc ấy là kiềm chế và giấu kín.

“Cậu khiến tôi nhớ đến một câu chuyện sư phụ tôi từng kể.”

“Đó là chuyện khi ông ấy còn trẻ, có lẽ cậu còn chưa ra đời đâu – Lúc ấy có một vụ án trẻ em mất tích, trước sau mất tích mấy đứa trẻ, đều là bé gái trên dưới mười tuổi, tan học không về nhà, cứ thế biến mất mà thần không biết quỷ không hay. Khi đó kỹ thuật và trình độ điều tra đều có hạn, cơ bản chưa biết ADN là cái gì, xác định danh tính người chết đều dựa vào biện pháp ngu ngốc là nhóm máu và đặc trưng do gia đình cung cấp. Vụ án này cuối cùng bỏ dở, sáu bé gái mất tích không tìm được một, cha một nạn nhân trong số này không chịu nổi kích thích đã suy sụp, sau đó tinh thần vẫn không được bình thường lắm.”

Phí Độ không xen ngang, ngồi bên cạnh im lặng lắng nghe.

“Ông ta chạy qua chạy lại Cục công an cả trăm chuyến song không có bất cứ kết quả gì, mà án đâu chỉ riêng một vụ này, chậm chạp không có đột phá, mọi người chắc chắn phải chuyển dời tầm mắt, thế là họ phái một cảnh sát kỳ cựu tương đối giỏi ăn nói đi đuổi người cha bám riết không thôi này, người đó chính là sư phụ tôi. Tiếp xúc nhiều, sư phụ tôi tội nghiệp ông ta, đôi khi sẽ khuyên ông ta nhìn về phía trước, nếu thật sự không vượt qua được khúc mắc con cái, chi bằng nhân còn trẻ đẻ thêm một đứa. Ông ta không nghe, không ai tra giúp liền tự mình điều tra, mấy tháng sau, một ngày nọ ông ta đột nhiên chui ra, túm sư phụ tôi nói đã tìm được kẻ hiềm nghi rồi.”

Nói đến đây Lạc Văn Chu dừng lại, nghiêng đầu nhìn vào mắt Phí Độ.

Khóe mắt Phí Độ đã hoàn toàn phát triển, vẫn thấp thoáng dáng vẻ thời thiếu niên, song bên trong lại khác biệt rất lớn. Ánh mắt hắn không biết từ khi nào bắt đầu trở nên uể oải, cũng thường xuyên nửa mở nửa nhắm, đôi lúc hắn nhã nhặn lịch sự mỉm cười với người khác, kỳ thực ánh mắt còn chưa đúng tiêu cự, đầy vẻ dửng dưng, đôi mắt quật cường trong veo thậm chí còn có chút cố chấp năm ấy, đã chẳng còn sót lại một tẹo dấu vết nào.

Chúng tựa hồ chỉ tồn tại trong lòng Lạc Văn Chu, là một ảo giác tự đa tình của chính anh vậy.

Anh chăm chú nhìn Phí Độ mà ngẩn ra quá lâu, Phí Độ không nhịn được lắm miệng chọc cho anh buồn nôn, ánh mắt không tốt đẹp gì đảo qua mũi và môi Lạc Văn Chu, hạ giọng nói: “Đội trưởng Lạc, phiền anh già rồi đừng giả ngây thơ nữa, anh không biết hành vi nhìn chằm chằm người ta thời gian dài này, thông thường là đang đòi hôn à?”

Lạc Văn Chu thân kinh bách chiến, không dễ bị buồn nôn, anh định thần lại, lập tức mặt không đổi sắc trả đòn: “Yên tâm đi, có đòi cũng chẳng đến lượt chú em đâu, nhãi con.”

Hai người đồng thời nhạy bén cảm thấy một cuộc chiến tranh lại đang manh nha, song nơi đây không có Đào Nhiên hòa giải, bốn bề màn mưa kín lối, cả hai chỉ có một chiếc ô, trú cũng chẳng có chỗ trú, đành phải dùng đến lý trí, nhẫn nhịn lui một bước – cùng ngậm miệng quay đầu đi.

Cả buổi trời, Phí Độ mới hơi nhướng mày, bực dọc nói: “Vụ án trẻ em mất tích thì liên quan gì đến tôi?”

“Sư phụ miêu tả cho tôi ánh mắt ông ta lúc đó, nói ánh mắt người cha ấy như một cái hang lạnh buốt, bên trong có hai luồng khát khao rừng rực, thiêu đốt hồn phách – lúc nhìn thấy cậu, chẳng biết làm sao tôi lại nhớ đến câu này.”

Phí Độ nghe vậy, nhướng mày lên thật cao, chế nhạo một tiếng: “Anh, hoặc là mắt kém, hoặc là trí tưởng tượng quá phong phú. Sau đó thì sao?”

“Người ông ta nói là một giáo viên trung học khá có danh vọng, thầy giáo ấy là người tốt nức tiếng xa gần, từng nhận giải thưởng công ích giúp người làm vui, còn từng là chiến sĩ thi đua.” Lạc Văn Chu nói, “Mặc dù cảm thấy ông ta hơi điên rồi, sư phụ tôi vẫn theo lời đi điều tra thử.”

Phí Độ: “Âm thầm?”

“Đó là một giáo viên, nếu lan truyền lời đồn gì, dù ông ấy vô tội thì đời này cũng xong rồi. Sư phụ tôi chỉ dám âm thầm điều tra, tra mãi chẳng được gì, sư phụ càng nghi ngờ là người cha kia tinh thần có vấn đề, hai người chia tay trong không vui, sư phụ tôi cũng không quản nữa. Nhưng không lâu sau… đã xảy ra một vụ án mạng. Người cha kia dùng dao cắt dưa hấu đâm chết thầy giáo mình hoài nghi.”

Phí Độ “Ha” một tiếng: “Anh yên tâm đi, tôi nhất định sẽ không dùng dao đâm ai, mua hung thủ mới là phong cách của chúng tôi.”

Lạc Văn Chu không để ý sự khiêu khích: “Đáng sợ nhất là, khi họ tiến hành điều tra người chết, phát hiện quần áo của các cô bé mất tích và một bé gái ngất xỉu dưới tầng hầm nhà ông ta.”

Lạc Văn Chu dừng chốc lát, nương màn mưa, anh rất thong thả thở ra một hơi dài, nhớ tới lời ông cảnh sát già kia dặn đi dặn lại: “Nếu có người nhìn con bằng ánh mắt như vậy, cho thấy người ta kỳ vọng vào con, bất luận kết quả là gì, tuyệt đối đừng phụ sự kỳ vọng đó.”

Phí Độ nghe câu chuyện như truyền thuyết đô thị này lại không xúc động gì, chỉ tò mò hỏi: “Anh còn có sư phụ cơ à?”

“Bậc tiền bối dẫn dắt chúng tôi lúc mới vào nghề,” Lạc Văn Chu nói, “Không biết Đào Nhiên có từng nhắc đến chưa – mấy năm trước ông ấy đã hy sinh trong lúc bắt phần tử tội phạm rồi.”

Phí Độ chần chừ một lúc, cau mày nghĩ: “Ba năm trước à?”

“Làm sao cậu biết?”

“Bởi vì tôi không có ấn tượng gì,” Phí Độ nói, “Ba năm trước ba tôi mới gặp chuyện, vừa vặn là lúc đủ mọi việc quấn thân, chỉ có khoảng thời gian đó không sao liên lạc được với Đào Nhiên.”

Lạc Văn Chu nghe đến đó, không biết dây nào bỗng nhiên bị chập, buột miệng hỏi: “Cậu thật sự thích Đào Nhiên à?”

Phí Độ ngồi với tư thế rất thả lỏng, hai chân bắt chéo, các ngón tay đặt trên đầu gối, nghe vậy khóe mắt cong lên, chế nhạo hỏi: “Sao, Đào Nhiên cũng chuẩn bị tìm người kết hôn rồi, mà anh còn muốn đánh nhau một trận với tôi à?”

Lạc Văn Chu khá bất đắc dĩ, lập tức lắc đầu cười, đột nhiên cảm thấy hai người hơi có vẻ như gặp lại một nụ cười xóa hết ân thù. Anh đang vô thức mò tìm hộp thuốc trong túi, lại khó khăn nhịn xuống cơn thèm, Phí Độ bên cạnh liền mở miệng: “Cứ hút đi.”

Lạc Văn Chu ngạc nhiên hỏi: “Không phải cậu viêm họng à?”

Phí Độ nhún vai: “Không có, tôi chỉ tùy tiện kiếm chuyện không cho anh dễ chịu thôi.”

Lạc Văn Chu: “…”

Quả nhiên vẫn là một tên khốn nạn!

Anh không nhịn được giơ tay đấm Phí Độ một phát, ai ngờ Phí Độ là một chân quân tử tuân theo “động khẩu bất động thủ”, vai bất ngờ trúng một đòn không nhẹ không mạnh, tư thế ngồi vốn tao nhã thả lỏng chợt mất thăng bằng, cặp chân dài đang vắt lên rơi xuống, hắn cuống quýt giơ tay chống đất, bùn dính đầy tay thật thảm hại.

Lạc Văn Chu chẳng những không xin lỗi, hình như còn cảm thấy rất thú vị, thoải mái phá lên cười.

Phí Độ: “…”

Tên dã man này!

Hai người hiếm được yên ổn ngồi bên nhau rất lâu, đến khi thấy mưa nhỏ dần, Lạc Văn Chu trả ô lại cho Phí Độ: “Đào Nhiên trang hoàng nhà mới xong rồi, tuần này sẽ dọn đến, tới lúc ấy vừa hay lại ngồi với nhau.”

Phí Độ không lên tiếng, mặt không cảm xúc liếc anh ta, Lạc Văn Chu tự dưng cảm thấy hắn với Lạc Một Nồi rất giống nhau, đều là loại “liếc xuống phàm trần” khi “cả thế giới đều là chó điên, chỉ mình ta cao quý”, nhất thời lại tìm được niềm vui mới, anh vừa không nhịn được cười, vừa ôm đầu chạy vào dưới màn mưa lất phất.

Đến đây, trầm oán như bụi mù tan hết, chân tướng giống như nước chảy đá lộ.

Công tác kết thúc tiến hành bận mà không rối, sau khi tổng hợp lời khai của đám người Vương Hồng Lượng, cảnh sát hoàn toàn loại bỏ khả năng Hà Trung Nghĩa dính vào ma túy, tin nhắn thần bí kia rốt cuộc không thể hỏi ra xuất xứ chính xác, thế là bị nhận định thành màn tự biên tự diễn của “ảnh đế” Triệu Hạo Xương cùng với hai camera siêu nhỏ tìm được gần đó.

Mặc dù hắn ta kiên quyết không chịu thừa nhận.

Mã Tiểu Vĩ bị tạm giam vài ngày, sau đó được đưa vào trại cai nghiện cùng nhóm người Ngô Tuyết Xuân, chuẩn bị liều mạng tìm đến một cuộc đời mới.

Lạc Văn Chu tự mình đưa hai người lên xe, trước khi đi, Ngô Tuyết Xuân nhìn anh thật lâu, Lạc Văn Chu gật đầu chào cô, rồi lại thuận tay sờ cái đầu cạo trụi lủi như quả kiwi của Mã Tiểu Vĩ: “Đại nạn không chết, sau này phải sống thật tốt nhé.”

Xe rẽ bụi lao đi, Lạc Văn Chu đứng ven đường hút một điếu thuốc, một mình thở dài, tạm thời nuốt xuống hai cái xương mắc trong họng – cái chết của Trần Chấn liệu có phải như Hoàng Kính Liêm nói, chỉ là ngoài ý muốn hay không?

Mà tay tài xế xe dù luôn không chịu tin ai, lúc ấy trong sự canh phòng nghiêm ngặt của Vương Hồng Lượng, làm sao gửi thành công đơn tố cáo chuẩn bị qua loa đến Cục công an?

Gã không sợ Cục công an rắn chuột một ổ với những người đó à?

Theo cái chết của Trần Chấn, những việc này cuối cùng vẫn không cách nào truy ngược.

Mã Tiểu Vĩ rời đi dùng da đầu ghi nhớ độ ấm trong lòng bàn tay anh cảnh sát trẻ, im lặng ngồi trên xe, nhìn biển quảng cáo nhanh chóng vụt qua hai bên đường.

Lúc chờ đèn đỏ, một chiếc xe con không mấy đặc biệt dừng kế bên, cửa kính xe lóe sáng, từ từ hạ xuống, trong khe hở rộng bằng hai ngón tay thoáng xuất hiện một màn hình di động, dán loại màng phòng hai bên xem trộm, chỉ có từ góc của Mã Tiểu Vĩ mới vừa vặn thấy rõ một hàng chữ trên đó, viết rằng – Em làm tốt lắm.

Mã Tiểu Vĩ trợn mắt, rùng mình một cái, không chờ cậu bé nhìn rõ bàn tay giơ di động kia, cửa sổ đã đóng lại, chiếc xe rẽ qua một hướng khác ở ngã tư phía trước.

Một tuần sau, Phí Độ tạm biệt trị liệu tâm lý nhiều năm, Đào Nhiên thì rốt cuộc đã có nền móng ở thành phố này, dọn vào nhà mới, một đám đồng nghiệp bạn bè tưng bừng đi ăn “tân gia”.

Nhà mới trông rất khá, nhưng kỳ thực tuổi đã sắp lên hàng “băm”, là loại chung cư cao tuổi bề ngoài đẹp đẽ mà bên trong cũ nát.

“Đội phó Đào, em bảo này, chỗ cửa vào nên đặt một cái đồng hồ phục cổ vươn ra, cái loại đồng hồ trong nhà ga châu Âu ấy, vừa có thể xem giờ, nhìn vừa có cảm giác đặc biệt, chỗ khúc quanh này treo một loạt bình thủy tinh trồng thực vật sinh thái, bếp đặt dụng cụ nhà bếp tươi mát theo kiểu rừng rậm…” Lang Kiều là người thích trang hoàng nội thất chỉ giỏi nói miệng, vừa vào cửa đã đi khắp nơi chỉ trỏ, cho đến khi cô thò đầu vào bếp, đúng lúc nhìn thấy Lạc Văn Chu đưa lưng lại, một tay đang bưng một nồi nước xốt đã nấu xong, cô giật nảy mình, “Ối mẹ ơi, sếp à, sao lại là anh?”

“Không phải anh thì là ai, đội phó Đào nhà em? Em muốn ăn mì thay cơm à?” Lạc Văn Chu khinh bỉ nhìn cô, “Tránh ra, không giúp cũng đừng ở đây vướng chân vướng tay.”

Lang Kiều vội vã nhường đường, nhìn anh rưới nước xốt nóng lên một đĩa rau, mùi thơm lập tức tỏa ra, cô nuốt nước bọt, rất muốn bốc một miếng nếm thử, bị Lạc Văn Chu như có mắt sau lưng đập văng tay đi.

Lang Kiều: “Sao bình thường toàn thấy anh chạy xuống căng tin vậy?”

“Không thì sao?” Lạc Văn Chu cầm dao, cắt lát hành tây vừa nhanh vừa đều, ném hết vào nồi cà ri gà trên bếp, “Một mình về nhà nấu một bữa tiệc Mãn Hán, sau đó ăn với mèo, anh bệnh chắc?”

Mắt Lang Kiều thoắt cái sáng rỡ: “Đúng rồi, nhà anh còn có mèo! Sếp à anh thật đúng là đồng nghiệp tốt, mau cho em xem bé miu miu nhà anh đi!”

“Em thẳng lưỡi ra mà nói,” Lạc Văn Chu bị quấy rầy không chịu nổi, bực bội vặn nhỏ lửa nồi cà ri, lấy điện thoại trong túi quần, mở app theo dõi thú cưng, “Tự mình xem đi, có thể không ở trong ổ đâu. Anh nói thôn các em có thể đổi vật tổ không? Sùng bái cái gì chẳng được, lại đi sùng bái lũ mèo, sở thích thấp kém quá!”

Lang Kiều thành kính nhận điện thoại bằng hai tay, kết quả là vừa kết nối với camera, trên màn hình liền xuất hiện một cái mặt mèo to đùng.

Lạc Một Nồi từ xa nhìn chằm chằm ống kính một lúc, không biết nhìn ra cái gì, tiếp đó quý ngài này nhảy lên bệ cửa sổ, ngay trước mặt Lạc Văn Chu và Lang Kiều, tàn nhẫn vô mèo đạo sát hại một chậu hoa treo trên cửa sổ.

Lạc Văn Chu trơ mắt nhìn nó vừa cào vừa cắn, sử dụng đoạt mệnh liên hoàn trảo giật chậu hoa xuống đất, chậu hoa bằng gốm và thực vật cùng ngọc nát hương tan.

Lang Kiều: “…”

Phong cách của con mèo này cũng thật là ngầu ghê.

Cô lúng túng trả di động: “Ừm… anh hãy nén bi thương đi?”

Lạc Văn Chu thân là người chủ một gia đình, hiện giờ đã có phần muốn bỏ nhà đi rồi.

Đúng lúc này, Đào Nhiên thò đầu vào: “Phí Độ có nói chừng nào đến không, cậu ta tìm được chỗ không?”

Lạc Văn Chu nhìn ra cửa sổ nhà bếp, vừa vặn trông thấy một chiếc SUV kềnh càng chói mắt bên dưới – một con “Một Nồi” khác đã giá đáo, anh liền đau đầu: “Đã đến dưới lầu, tôi nhìn thấy xe rồi.”

Dựa theo phong tục địa phương, mừng tân gia là phải mang một ít nồi niêu xô chậu và đồ điện gia dụng làm quà, Phí Độ nghĩ tới phòng làm việc nồng nặc mùi dầu vừng ở Cục công an, bèn mua máy pha cà phê tự động kiểu bơm ép.

Thùng giấy lớn cao tới một mét thực sự không nhẹ gì cho cam, vì Đào Nhiên, Phí gia hiếm khi chịu làm việc tốn thể lực, vác cái thùng cồng kềnh này tới thang máy…

Sau đó, hắn cùng một cái thang máy đình công và mấy ông cụ dắt chó đi dạo không leo nổi thang bộ thô lố mắt nhìn nhau.

Một lúc lâu, hắn muộn màng ý thức được điều gì đó, lấy di động ra: “Anh, nhà anh ở tầng mấy?”

“Tầng mười hai,” Đào Nhiên đầu dây bên kia cười ha ha nói, “Hôm nay thang máy hỏng, em đi bộ vài bước đi.”

Phí Độ: “…”

Hắn cúi đầu nhìn cái thùng tổ tướng kia, cảm thấy giống như mình đã “rếp” Lạc Văn Chu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui