Đọc Thầm

Phí Độ chợt cười, quay đầu tặng một nụ hôn gió đến camera của phòng bệnh: “Hù anh thôi.”

Hắn khom lưng rút một tấm các trên cái bàn nhỏ kế bên – đây là phục vụ đặc sắc của viện an dưỡng tư nhân giá cao, đối với những người nhà bệnh nhân không thể trao đổi thì một mình đơn phương lảm nhảm không khỏi khó mà nhẹ lòng, thế nên viện an dưỡng chuẩn bị sẵn bút và các bên cạnh, người nhà có thể viết vài lời trên đó, gửi gắm tình cảm hữu hình hơn.

Phí Độ dùng ánh mắt hơi giễu cợt nhìn quét người đàn ông trên giường bệnh, viết không có mở đầu cũng chẳng có kết thúc: “Hi vọng ông có thể kiên trì thêm vài năm.”

Viện an dưỡng tư nhân giá cả không rẻ, chi phí một mình ông ta nằm ở đây có thể nuôi mấy bác sĩ y tá.

Dù sao chăng nữa, một số người đến tận cuối đời, chắc cũng chỉ có mấy năm vô tri vô giác nằm trên giường bệnh là xem như có thể mang lại lợi ích cho người xung quanh.

Ngoài cửa sổ nắng chói chang như đổ lửa, trong phòng bệnh bật điều hòa bốn mùa nhiệt độ ổn định, dưới bóng râm liên miên, lại còn có vẻ hơi lạnh.

Phí Độ gửi gắm xong tình cảm “nhìn thấy ông chịu khổ là tôi vui rồi”, giống như hoàn thành nghi thức mỗi năm một lần, một mình lái xe trở về thành phố.

Từ viện an dưỡng ven biển đến Yến Thành, dù không kẹt xe cũng mất hơn bốn tiếng, Phí Độ đã hẹn trước với cô Bạch, chập tối đến chỗ cô lấy một quyển sách – hắn đã chính thức kết thúc cuộc tư vấn tâm lý theo quy luật dài đến mấy năm, song vẫn giữ tình bạn với cô Bạch, vẫn thường xuyên đi mượn một số sách cô giới thiệu về đọc.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, lái xe đường dài cả ngày, thăm một người thực vật, lại đi mượn một quyển sách về bệnh tâm thần, cầm về nhà đọc đến nửa đêm, xong rồi đi ngủ, đây là toàn bộ kế hoạch cho sinh nhật lần thứ hai mươi hai của hắn.

Phí Độ thường ngày chỗ nào đông vui là đến, nhưng những người chơi khá thân đều biết, sinh nhật hắn, ngày giỗ mẹ, hoặc ngày lễ ngày tết nọ kia, hắn toàn nằm trong trạng thái mất tích mất liên lạc, ngay cả loại mắt mù như Trương Đông Lai cũng không đi quấy rầy vào lúc này – mà có muốn quấy rầy cũng chẳng được, điện thoại di động bình thường hai mươi bốn giờ không tắt máy của chủ tịch Phí chắc chắn không gọi được.

Tình hình giao thông trên đường về Yến Thành không tốt lắm, đường cao tốc vào thành phố kẹt cứng, chậm hơn dự tính một tiếng, Phí Độ ít nhiều mệt mỏi, đành phải vừa chờ vừa nghe radio cho tỉnh táo, đúng lúc nghe thấy cảnh sát Yến Thành đang thu thập manh mối liên quan đến cô bé mất tích Khúc Đồng từ người dân toàn thành phố.

“… Đ ặc biệt là khu vực gần trư ờng học, cung thiếu niên cùng v ới các l ớp huấn luyện mùa hè,  trại hè, n ếu phát hi ện kẻ khả nghi, hãy  lập tức báo c ảnh sát… Ngoài ra cũng xin nh ắc nhở các bậc  phụ huynh, hiện gi ờ đang nghỉ hè, nh ất định phải chú ý s ự an toàn c ủa con cháu trong nhà…”

“Sao tôi nghe phần sau chương trình đó còn biến thành mối nguy hại của đi bơi chỗ vắng rồi?” Lạc Văn Chu sắp tan tầm mới chạy về Cục công an, cảm giác ba hồn bảy vía đều sắp bốc hơi lên khỏi đỉnh đầu, chớ hề khách sáo rót một ấm trà không biết ai pha vào ly mình mà uống.

Lang Kiều chạy tới muốn ngăn cản nhưng đã không kịp.

Lang Kiều than khóc: “Sếp à, đó là trà giảm cân em mới pha…”

Lạc Văn Chu động tác khựng lại, kế đó mặt không đổi sắc rót nốt nửa ấm còn lại – giờ này phút này, chỉ cần là chất lỏng, đừng nói trà giảm cân, dù là “thuốc trừ sâu DDVP” anh cũng uống luôn không ngại. Uống xong, anh chùi miệng: “Nhóm cắm điểm ở nhà Khúc Đồng điều tra được gì rồi? Tìm được Hứa Văn Siêu và Tô Tiểu Lam chưa?”

“Đã tra tất cả camera của hàng quán xung quanh tiểu khu, một ngày chỉ riêng các công ty chuyển phát, giao cơm, giao sữa, môi giới nhà đất vân vân đã lên đến hơn bốn mươi người, may mà đều mặc đồng phục, bọn em lần lượt gọi điện đến công ty xác nhận danh tính nhân viên và lịch trình hôm xảy ra vụ án, có bốn còn nghi vấn, đều đã dẫn về cục phối hợp điều tra.” Lang Kiều nói, “Ngoài ra, bọn em đã liệt kê những người ra vào tiểu khu ngoài giờ cao điểm sáng chiều, tổng cộng có hơn tám mươi, đang lần lượt đối chiếu với thông tin dân thường trú đăng ký ở cư ủy hội.”

Lạc Văn Chu vừa nghe thế, cái đầu sắp do quá nóng mà nổ tung lại căng to thêm.

May mà lực lượng cảnh sát Cục công an có thể điều động nhiều, chứ không phải tra đến mùa quýt năm nào?

Lang Kiều nói tiếp: “Đã tìm được Hứa Văn Siêu, Đào Nhiên đang nói chuyện với anh ta ở bên trong, Tô Tiểu Lam không đến được, không còn.”

Lạc Văn Chu thuận miệng hỏi: “Chuyển đi vùng khác? Hay đi nước ngoài?”

Lang Kiều: “Không phải… không phải không còn ở bản địa, mà là không còn trên Trái Đất – mất rồi.”

Lạc Văn Chu bỗng chốc dừng bước: “Mới bao nhiêu tuổi mà đã mất?”

“Sau chuyện đó, người này cơ bản cũng bị hủy đi, múa chẳng có thành tích gì, kết quả học tập cũng kém, miễn cưỡng vào trung cấp, nửa chừng thì nghỉ học. Cô ta không có nghề nghiệp đàng hoàng, dựa vào trẻ tuổi xinh đẹp, từng cặp với một số kẻ lắm tiền, chưa đầy hai mươi tuổi đã không chồng mà sinh con, sau đó vẫn sống rất lộn xộn, mắc đủ loại bệnh, hai tháng trước qua đời – đây là tư liệu về cô ta.”

Lang Kiều đưa cho anh một cái túi đựng hồ sơ mỏng, Lạc Văn Chu nhận lấy lật xem.

Anh xem xong rất nhanh, bởi vì sinh mạng cô ta quá ngắn, cũng bởi vì cuộc đời cô ta thật sự chẳng có gì đáng nói, bên trong có ghi lại địa chỉ từng ở, phương thức liên lạc, ở trường từng hai lần bị phạt, một lần say rượu gây chuyện, do “sinh sự” mà bị tạm giam, còn có giấy chứng tử.

Cuối cùng là một tấm ảnh cận mặt chụp trước khi chết không bao lâu, một người phụ nữ chẳng qua mới ngoài ba mươi, đã bị năm tháng tàn phá không thành hình dạng, hai má gầy gò hóp vào, dán lên xương gò má, cằm nhọn hoắt, lại còn sinh ra nếp nhăn ở khóe miệng, mặt lốm đốm như trang điểm rửa chưa sạch, nhất định phải nhìn thật kỹ mới có thể tìm ra một chút dấu vết tiểu mỹ nhân hồi thiếu nữ.

Lạc Văn Chu và Lang Kiều đứng trong hành lang dài lê thê nhìn nhau giây lát – đây là… kết cục của cô bé sống sót cuối cùng.

“Đội trưởng Lạc anh biết không,” Lang Kiều nói, “Đôi lúc nhìn thấy mấy chuyện kiểu này, sẽ khiến người ta cảm thấy bản thân ‘sống’ đã cực kỳ kinh tởm.”

Lạc Văn Chu dùng túi giấy vỗ đầu Lang Kiều: “Em từ sáng đến tối lắm ý tưởng như vậy, đi viết tiểu thuyết cho rồi, theo nghề cảnh sát làm gì? Hiện giờ mục tiêu hàng đầu là phải tìm được Khúc Đồng – nói anh nghe xem, Hứa Văn Siêu này làm nghề gì?”

Hứa Văn Siêu là một nhiếp ảnh gia tự do.

Vóc dáng anh ta rất cao, trông nhã nhặn, tuấn tú lịch sự, đột nhiên bị mời đến Cục công an, khó tránh khỏi hơi căng thẳng, đôi tay để dưới bàn xoắn lại.

Đào Nhiên rót ly nước đưa anh ta: “Chúng tôi không có ý gì khác, chỉ muốn phiền anh nhớ lại một số việc.”

Hứa Văn Siêu cúi đầu mím môi, tránh ánh mắt Đào Nhiên, thấp giọng nói cảm ơn.

Lạc Văn Chu và Lang Kiều đứng lại trước camera, nghe thấy Đào Nhiên hết sức ôn hòa hỏi: “Hồi cấp hai anh học ở trường trung học Cẩm Tú à?”

Hứa Văn Siêu rất lịch sự nhấp một ngụm nước ấm: “Vâng.”

“Anh có nhớ lúc ấy có một cô bạn học tên Tô Tiểu Lam không?”

Ngón tay Hứa Văn Siêu run nhẹ, im lặng hồi lâu mới hơi trầy trật mở miệng: “Nhớ chứ.”

Đào Nhiên hỏi: “Anh có thể nói một chút về cô ấy không?”

Câu này vốn không có nghĩa gì khác, song Hứa Văn Siêu giống như không hiểu, ngớ ra: “Hả?”

Đào Nhiên: “Hãy nói một chút về Tô Tiểu Lam.”

Hứa Văn Siêu đột nhiên siết chặt các ngón tay đặt trên đầu gối, bóp mạnh các khớp xương ngón tay mình: “À, rất, rất nhiều năm không liên lạc, cô ấy… là một cô gái rất cởi mở…”

“Để tóc dài, thích mặc các loại váy có hoa nhí.”

Bất luận là Đào Nhiên hay nhóm Lạc Văn Chu trước camera, nghe câu này sắc mặt đều căng thẳng.

Nhưng Hứa Văn Siêu chợt dừng lại, ánh mắt đảo vài vòng giữa Đào Nhiên và viên thư ký, bỗng nhiên nói: “Các vị tìm tôi, là vì vụ án bé gái mất tích trên radio nói à? Trên đường đến tôi đã nghe thấy rồi.”

“Thế tôi không vòng vo nữa,” Đào Nhiên nói, “Về vụ án Ngô Quảng Xuyên bắt cóc giết người và xâm hại bé gái lúc ấy, anh biết được bao nhiêu?”

Hứa Văn Siêu tập trung suy nghĩ: “Không nhiều lắm, lúc ấy tôi còn nhỏ, chuyện thế này đâu thể cho trẻ con biết quá rõ?”

Đào Nhiên nói: “Nhưng có cha một nạn nhân nói lúc ấy ông ta từng tìm đến anh, sở dĩ Tô Tiểu Lam có thể được cứu, cũng là nhờ anh báo tin kịp thời.”

“A… Chuyện từ hơn hai mươi năm trước, tôi không nhớ nổi.”

Đào Nhiên kiên nhẫn nói: “Cha một nạn nhân vụ án bắt cóc liên hoàn năm đó, từng đến gần trung học Cẩm Tú theo dõi điều tra một số giáo viên của các anh, tình cờ bắt gặp anh lén đi theo thầy Ngô Quảng Xuyên, liền đến hỏi, hai người các anh hoài nghi Ngô Quảng Xuyên có hành vi bất chính, còn cùng nhau điều tra ông ta, anh nhớ chứ?”

Song Hứa Văn Siêu không nói nữa, lần này anh ta im lặng mất một phút, rốt cuộc mới mở cái miệng tôn quý: “Hình như thế, tôi cũng chẳng nhớ nữa.”

Nói chuyện với người này đặc biệt tốn sức, đối phương không phải phạm nhân, cảnh sát không thể cắt ngang thời gian im lặng dài lâu của anh ta, chỉ có thể chờ anh ta như một người thiểu năng, hỏi một câu nghĩ cả nửa năm, cuối cùng cho một câu trả lời lập lờ nước đôi – cơ bản là tổ hợp “hình như thế”, “phải không”, “chắc vậy”, “tôi không nhớ lắm”.

Đào Nhiên hỏi đi hỏi lại hơn một tiếng, uống hết hai chai nước suối, Hứa Văn Siêu vẫn làm hết chức trách, đượm nỗi u buồn như hồn bay lên trời, biểu diễn cho anh thấy thế nào là hỏi gì cũng không biết.

Lang Kiều nói: “Em thật muốn tẩn tay này một trận – Sếp, anh cảm thấy anh ta có khả nghi không?”

“Chỉ bằng một câu ‘váy hoa nhí’?” Lạc Văn Chu lắc đầu, “Lúc bấy giờ trung học quản nghiêm, học sinh đều mặc đồng phục thống nhất, nữ sinh hoặc buộc tóc đuôi ngựa, hoặc phải cắt trước sau ngang tai, chỉ có một bộ phận học sinh năng khiếu do yêu cầu trên hình tượng, có thể nới lỏng tiêu chuẩn một cách thích hợp, cả lớp chỉ mình Tô Tiểu Lam đặc biệt, anh ta nhớ được là rất bình thường. Nhưng…”

Đào Nhiên hỏi Hứa Văn Siêu: “Nhưng tôi cảm thấy hơi lạ, vụ án Ngô Quảng Xuyên năm đó cũng xem như chấn động một thời gian mà, sao anh là một người đích thân tham gia, ngược lại không nhớ rõ?”

Hứa Văn Siêu cười cười hòa nhã: “Hồi cấp hai tôi từng bị bệnh nặng, sốt mãi không hạ, suýt nữa thì chết, sau mặc dù cứu được, nhưng có thể ít nhiều đã ảnh hưởng đầu óc, từ đó trí nhớ không tốt lắm, phản ứng cũng hơi chậm chạp, thật xấu hổ quá anh cảnh sát ạ.”

Giải thích này nghe hợp tình hợp lý, Đào Nhiên bất đắc dĩ cũng chỉ có thể gật đầu: “Hứa tiên sinh kết hôn chưa?”

Hứa Văn Siêu lắc đầu.

“Thế buổi tối ngày hai mươi bảy tháng này, anh đã ở đâu?”

Lần này, Hứa Văn Siêu không chần chừ, trả lời rất nhanh: “Ở nhà.”

“Một mình?”

“Đàn ông độc thân, đương nhiên là một mình rồi.”

“Ở nhà làm gì?”

“Đọc sách… Một quyển sách về kỹ xảo kết cấu.”

Ánh mắt Đào Nhiên hơi sắc bén lên: “Hứa tiên sinh, để phối hợp điều tra, chúng tôi có thể xem thiết bị ghi chép hành trình của xe anh không?”

“Được chứ, xe tôi đang đậu ngay bên ngoài đấy,” Hứa Văn Siêu thản nhiên nhìn lại, “Anh còn câu hỏi nào khác không? Tôi đi được rồi đúng không, ngày mai còn có việc, tôi phải về làm một số chuẩn bị.”

Đào Nhiên quay sang camera, nghe thấy Lạc Văn Chu nói với anh qua tai nghe: “Cứ để anh ta đi, tôi đã sắp xếp rồi, từ đây ra ngoài, hai mươi bốn giờ đều có người theo dõi.”

Đào Nhiên đứng dậy bắt tay Hứa Văn Siêu: “Được rồi, cảm ơn sự hợp tác của anh, để tôi tiễn anh ra cổng.”

Cho đến lúc này, Hứa Văn Siêu mới hơi thả lỏng cơ thể, theo động tác tay của Đào Nhiên đi ra ngoài. Đúng lúc này, Đào Nhiên ở ngay bên cạnh nhẹ giọng hỏi như tán gẫu: “Trường trung học tư quản rất nghiêm nhỉ, nghe nói các giáo viên đều chạy theo tỷ lệ lên lớp.”

Hứa Văn Siêu: “Chẳng qua bắt anh chăm chỉ hơn thôi, quen rồi cũng ổn.”

“Nhất định không có thời gian yêu sớm nhỉ, nói nhiều một câu với bạn nữ, tám giáo viên dòm lom lom, thích ai cũng phải kiềm chế,” Đào Nhiên đặt một tay trên khung cửa, ẩn ý nhìn Hứa Văn Siêu, “Hứa tiên sinh lúc ấy có thích bạn nữ nào không? Học sinh năng khiếu như Tô Tiểu Lam ở trong lớp chắc chắn đặc biệt nổi bật nhỉ?”

Hứa Văn Siêu bất ngờ không kịp chuẩn bị, phút chốc tái mặt, đôi tay buông bên người vô thức cạy mối may ở quần, một lúc lâu mới cười miễn cưỡng: “Hồi nhỏ ai chẳng thích bạn nữ xinh xắn? Nhưng mà người cũng mất rồi, nói chuyện này cũng chẳng còn ý nghĩa gì… Anh cảnh sát, anh dừng bước đi.”

Đào Nhiên hơi nhíu mày – lúc định mời Tô Tiểu Lam đến, anh mới phát hiện người này đã chết rồi, tính đến hiện tại, anh chưa hề đề cập chuyện này với Hứa Văn Siêu.

Vậy Hứa Văn Siêu “rất nhiều năm không liên lạc” rốt cuộc biết tin dữ từ người bạn học nhiệt tình nào, hay là…

Hứa Văn Siêu nói xong câu ấy, đã rảo bước đi không hề quay đầu lại.

Cùng lúc đó, nhóm cảnh sát chuẩn bị thay phiên theo dõi Hứa Văn Siêu đã sắp xếp xong thời gian thay ca, nhờ bóng đêm che chắn, im ắng bám theo.

Khi Lạc Văn Chu lê đôi chân hơi nặng rời khỏi Cục công an, đã là hơn tám giờ, anh không về thẳng nhà – tuy rằng cục trưởng Lục nói tránh hiềm nghi, nhưng lần này không giống lần cục trưởng Trương, Trương Đông Lai là họ hàng gần có hiềm nghi lớn, so sánh mà nói, cục trưởng Lục cùng lắm chỉ có thể nói là hơi liên quan đến bản án cũ, không phải người phụ trách chủ yếu, nếu đổi một người khác không chú trọng, khéo cũng chẳng coi chút xíu liên quan này là gì.

Người làm lãnh đạo chú ý, cấp dưới cũng không tiện quá thoải mái, đặc biệt là anh chạy chuyến này mượn mặt mũi ông sếp rất nhiều. Lạc Văn Chu định đem một hộp đào mang về từ Liên Hoa Sơn đến biếu cục trưởng Lục, tiện thể báo cáo đơn giản về tiến độ.

Anh gọi điện cho cục trưởng Lục, không nhắc đến vụ án, chỉ nói biếu đào.

Lục Hữu Lương đồng ý, nói địa chỉ: “Dì cháu có đồng nghiệp kết hôn, buổi tối mới quyết định đi, cũng không cho chú biết trước, chú đến nhà em gái ăn chực rồi, cháu cứ đến thẳng đây đi.”

Lạc Văn Chu mở hướng dẫn lái xe, nhập mấy chữ “đường Thần Quang Bắc Thành”.

Phí Độ rọi đèn xe, trông thấy trên mốc lộ giới viết “cách đường Thần Quang 1.5 km”.

Hắn thoáng thở phào, chuyến này trở về lái xe mất hơn sáu tiếng, ở đâu cũng kẹt cứng, ngay cả chỗ nghỉ ngơi cũng không có, lưng hắn đã mỏi nhừ muốn mất tri giác, mãi đến lúc này, đường mới hơi thông thoáng, Phí Độ tăng tốc hết cỡ, trong lòng nghĩ phải xin lỗi cô Bạch thế nào.

Đương khi hắn vừa chuyển làn định vào đường phụ, phía trước đột nhiên phóng ra một chiếc xe, chiếc xe ấy tới trước mặt rồi, chẳng những không thắng, ngược lại tăng tốc lao tới hắn, lúc này đã không kịp tránh, Phí Độ vội đạp thắng hết cỡ-

Ngay sau đó thân xe chấn động mạnh, ầm một tiếng, túi hơi an toàn đẩy cả người Phí Độ lên ghế, trước mắt tối sầm, ngũ tạng lục phủ đều lộn tùng phèo theo xe, đồng thời cánh tay trái đau buốt.

Trong một hai giây, ý thức của hắn hơi mơ hồ, song lập tức lại bị tiếng còi ô tô chói tai và tiếng người bừng tỉnh.

Có người qua đường mau chóng chạy tới hò nhau kéo cửa xe hắn, gió nóng đêm hè thốc vào đầu.

Tích tắc, một suy nghĩ lướt qua trong ý thức không rõ lắm của hắn: “Báo ứng tới nhanh thật.”

Lạc Văn Chu vừa cảm khái tình hình giao thông không tệ, liền gặp ngay tai nạn giao thông phía trước, dòng xe lại đứng im.

Anh thở dài nặng nề, cũng thò đầu ra nhìn như các tài xế khác, vừa ngẩng đầu lên, từ rất xa anh đã thấy một chiếc SUV cao hơn các xe khác không ít nổi bần bật ngay giao lộ.

Tim Lạc Văn Chu đột nhiên đập thót – chiếc xe đó là cùng một loại với chiếc Phí Độ lôi đến trước mặt Đào Nhiên khoe khoang?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui