Đọc Thầm

Lang Kiều thoáng nhìn sắc trời xám xịt ngoài cửa sổ, cảm giác ngày càng tối tăm ngột ngạt hơn: “Đại ca à, không phải chứ, chạy như thế nào? Phát hiện chạy khi nào? Mấy người các anh ngay cả một ông già cũng không canh được à, làm ăn kiểu gì vậy?”

Lạc Văn Chu cầm điện thoại từ tay cô.

Viên cảnh sát đầu kia cảm thấy rất oan, bởi vì trước đó, ngoại trừ vấn đề kinh tế của Chu Thị cần hạn chế mấy nhân vật chủ chốt xuất cảnh, trong việc điều tra vụ bắt cóc Chu Hoài Cẩn, mục tiêu chủ yếu tập trung ở Dương Ba, Hồ Chấn Vũ và Chu Hoài Tín, bên cạnh Trịnh Khải Phong đương nhiên cũng có người, nhưng họ không liệt Trịnh Khải Phong vào trọng điểm giám thị, không canh nghiêm – bởi rằng tranh di sản cũng vậy, con riêng con chung đại chiến cũng thế, đều không liên quan gì tới ông già này.

Nếu không phải Đổng Hiểu Tình ám sát anh em Chu Thị cành mẹ đẻ cành con, có thể vừa đến cuối tuần là sẽ dừng theo dõi ông ta.

“Sáng sớm hôm nay, Trịnh Khải Phong theo thường lệ đến cao ốc Chu Thị ở trung tâm thành phố, bọn em bám theo một ngày mới ra khỏi công ty. Bọn em thấy rõ mồn một ông ta lên xe ở bãi đậu xe, theo tới biệt thự của Trịnh Khải Phong ở thành phố ta, thì nghe sếp nói muốn tìm ông ta hỏi chuyện, lúc ấy xe còn chưa vào cổng bọn em đã chặn lại, kết quả phát hiện ông già trên xe căn bản không phải ông ta!”

“Bị đánh tráo cũng không hay, không biết mắt chú nằm trên mặt là dùng để thở hay để ăn.” Lạc Văn Chu quả thực chỉ hận rèn sắt không thành thép, anh dừng một thoáng sau đó lại nói, “Dẫn hết đám đồng đảng dụ các chú đi về đây. Đào Nhiên, dẫn người đến cao ốc Chu Thị, mở camera, xin lệnh lục soát, nơi Trịnh Khải Phong làm việc, tài khoản ngân hàng trong nước, nhà ở… tất cả tra hết một lượt, chắc chắn lão này có vấn đề, chứ không thì lão chạy làm gì?”

“Lang ngốc, mấy người các em liên hệ với bên giao thông, lập trạm kiểm tra ở tất cả đường cao tốc, quốc lộ ra vào thành phố, gửi thông báo kiểm tra an ninh cho sân bay, nhà ga, bến xe đường dài, chú ý đặc trưng diện mạo của Trịnh Khải Phong này. Mọi người mau hành động đi, bây giờ vẫn còn kịp, không thể để lão rời khỏi Yến Thành được!”

Lang Kiều vốn chờ mong thẩm vấn xong Chu Hoài Cẩn tan ca, gọi taxi còn có thể kịp suất chiếu phim đêm, nhưng xem ra đã hoàn toàn đi tong, không nhịn được than vãn một câu: “Sao gần đây chúng ta lắm việc thế, đều do Thủy ngược!”

Đào Nhiên còn tưởng lời cô nói có liên quan với vụ án, vội hỏi: “Cái gì ngược?”

Lang Kiều ỉu xìu: “Thủy ngược, sao Thủy đi ngược.”

Đội phó Đào lớn lên trong hang động trên núi vẻ mặt mù tịt, không hiểu đây là tiếng lóng của sơn trại nào: “Hả? Ngược đi đâu? Không phải đều là từ tây sang đông à?”

“…” Lang Kiều hít sâu một hơi, cảm thông vỗ vai Đào Nhiên: “Được rồi, đội phó Đào, chúng em đều biết anh không có bạn gái – ý em là năm nay thật sự quá bất bình thường, từ nửa đầu năm đến bây giờ chúng ta đã tăng ca bao nhiêu lần? Lượng công việc một tháng đã vượt qua một năm vừa rồi, các vụ án xảy ra liên tục, còn toàn là án lớn – không phải phân cục xảy ra chuyện, thì là vụ án bắt cóc giết người liên hoàn kéo dài hơn hai mươi năm trồi lên mặt nước, bét hơn cũng là ân oán nhà giàu xôn xao dư luận – em nói các lãnh đạo, các đồng nghiệp, chỗ chúng ta còn là đô thị lớn quốc tế hóa hòa bình yên ổn không? Sao em cảm thấy như mình đang ở tiền tuyến Syria ấy?”

Cô là người nói vô tâm, Đào Nhiên nghe vậy, tim lại “Thịch” một tiếng-

Đúng, tần suất này căn bản không bình thường.

Quả thật, thành phố này quá lớn, quá đông người, chắc chắn phải có một số nơi bẩn thỉu, những con người sống dưới đất trời lanh lảnh đều không chú ý đến. Thế nhưng, sở dĩ cố tật có thể trở thành cố tật, và tồn tại lâu dài, nhất định là nó đã tiến hóa ra phương thức sinh tồn và ẩn nấp nào đó, có lẽ sẽ theo xã hội không ngừng tiến bộ mà lần lượt bị giũ rơi ra… Nhưng dù sao cũng không trùng hợp và tập trung như vậy chứ?

Hơn nửa năm qua, mọi chuyện đều như một tràng pháo bị ngòi nổ buộc chung vào, một đốm lửa nơi xuống, là chúng tiếp nối nhau nổ tung hết toàn bộ.

Đào Nhiên tự dưng lại nghĩ tới chương trình “Đọc truyện đêm khuya” thần bí kia, khi Lạc Văn Chu đã đi đến cửa, anh không nhịn được mở miệng gọi lại: “Khoan đã, Lão Lạc!”

Lạc Văn Chu dừng bước.

Đào Nhiên nói: “Ông còn nhớ sư phụ năm đó…”

Lạc Văn Chu “A” một tiếng, không đợi anh nói xong đã vội vàng tiếp lời: “Đúng đúng đúng, tôi biết, sắp đến ngày giỗ Lão Dương rồi, nếu không có ông nhắc, tôi suýt nữa đã quên mất. Vậy nên nhất định phải mau chóng kết thúc vụ án này, mấy hôm nữa còn phải mua hoa đi thăm cô!”

Đào Nhiên ngớ ra.

Lạc Văn Chu nhìn anh một cái thâm sâu, rồi đẩy vai Phí Độ: “Xe công không đủ chia thì tự lái xe mình, trở về tôi sẽ chi trả tiền xăng cho các anh em, không muốn tăng ca cuối tuần thì nhanh nhẹn lên!”

Anh nhanh chóng nói xong, giục Phí Độ rảo bước đi.

“Đội phó Đào, bây giờ chúng ta đến cao ốc Chu Thị luôn ạ?”

Cho đến khi Tiêu Hải Dương phía sau đột nhiên lên tiếng, Đào Nhiên mới hoàn hồn: “Hửm? À… đúng, đi – đồng nghiệp bên kinh tế chắc còn có người chưa đi, anh lái xe, em gọi điện cho người phụ trách của họ trước…”

Lạc Văn Chu vừa rồi chẳng những cắt ngang anh, còn nói sai một câu – chỉ có người quen mới hiểu.

Cô của họ, tức vợ Lão Dương, là một người phụ nữ của sự nghiệp công việc bận rộn, khi Lão Dương còn sống, họ với cô chỉ gặp nhau vài lần, sau đó Lão Dương hi sinh vì nhiệm vụ, cô bị đả kích rất lớn, luôn cảm thấy là nghề cảnh sát này đã cướp đi thân nhân của mình, đặc biệt không muốn nhìn thấy đồng nghiệp của Lão Dương lúc sinh tiền. Thế nên bọn Lạc Văn Chu đều cố hết sức không đi quấy rầy cô, mỗi năm đều lặng lẽ đi tảo mộ trước một ngày, ngày tết nhân Dương Hân con gái Lão Dương nghỉ đông, lén gọi cô bé ra dúi cho ít quà tết và tiền mừng tuổi.

Họ càng không “mua hoa đi thăm cô” – cô bị dị ứng phấn hoa, đây là do Tết âm lịch năm ngoái Lạc Văn Chu ngẫu nhiên tâm huyết dâng trào mua thêm bó hoa, Dương Hân nói cho họ hay, chỉ có hai người biết.

Đào Nhiên nhíu mày, Lạc Văn Chu dùng một câu khó hiểu như vậy cắt ngang anh, là ám chỉ điều gì?

“Xe của cậu nổi quá,” Lạc Văn Chu với tay đóng cửa con xe SUV kềnh càng của Phí Độ, “Bãi đậu xe hơi chật là sẽ không dễ chui vào trong, còn tốn xăng – Này, nhìn cổng đi.”

Phí Độ vững vàng lái xe ra cổng, rẽ ở ngã tư, tiện tay mở radio, tín hiệu rất rõ, không có mảy may khác thường.

“Xem ra chỗ tôi không có thiết bị nghe trộm.” Phí Độ vặn giảm tiếng radio, lại giơ tay đến một thiết bị nhỏ không dễ thấy dưới bệ điều khiển, quét một vòng, thấy trong xe không có gì khác lạ, hắn mới cười nói, “Dù sao tôi đổi xe mỗi ngày, đến cả chính tôi còn chẳng rõ mình có bao nhiêu chiếc.”

Lạc Văn Chu hơi mệt mỏi gật đầu một cái, vươn vai-

Bưu phẩm thần bí gửi đến nhà họ Đổng vừa vặn sượt qua cảnh sát điều tra, bởi vậy Tiêu Hải Dương ám chỉ, người gửi bưu phẩm quen thuộc phong cách làm việc của Cục công an, rất có khả năng là nhân viên nội bộ, Lạc Văn Chu lúc ấy vặn lại, kỳ thực đã phủ quyết phỏng đoán này.

Bởi vì cảnh sát điều tra nhà họ Đổng là công khai, họ đến khi nào, rút khi nào, ngay cả hàng xóm ở cùng một khu cũng biết, không tránh khỏi ánh mắt cố tình chú ý, nếu nhân viên chuyển phát gửi bưu phẩm này chính là nghi phạm, muốn tránh cảnh sát là rất dễ dàng, căn bản chẳng cần nội gian.

Phỏng đoán của Tiêu Hải Dương không thể dùng làm căn cứ.

Đều là đồng nghiệp cả ngày làm việc chung, Lạc Văn Chu tuyệt đối không chịu vô duyên vô cớ hoài nghi ai.

Nhưng thời cơ Trịnh Khải Phong chạy trốn lại quá khéo.

Đổng Hiểu Tình ám sát Chu Hoài Cẩn là trước sau buổi trưa, lúc ấy tình hình quá hỗn loạn, Lạc Văn Chu chỉ lo đuổi theo hung thủ, Phí Độ ở chỗ Chu Hoài Tín, đều không thể phân thân, không ai có thể khống chế được cục diện, ở đó lại lắm phóng viên, toán cảnh sát thứ nhất còn chưa chạy tới, thì tin tức đã bị cánh truyền thông bắt được.

Nếu khi đó Trịnh Khải Phong xem tin tức xong lập tức bỏ trốn thì còn tương đối bình thường – song nếu thật là như vậy, bây giờ lão đã sớm ra khỏi thành phố, không biết chạy đi đâu rồi.

Thế nhưng, rất rõ ràng là, khi tin tức Đổng Hiểu Tình ám sát Chu Hoài Cẩn mới truyền ra, Trịnh Khải Phong vẫn bình tĩnh, căn bản không cho rằng vụ này có thể liên lụy gì đến mình – bởi vì hai mươi mốt năm trước, lão và Chu Tuấn Mậu đều không biết ngoài cửa thư phòng có một cậu thiếu niên kinh hồn táng đảm.

Như vậy, tại sao lại là sau khi Chu Hoài Cẩn nói ra bí mật hai mươi mốt năm trước, lão lập tức hoảng hốt bỏ trốn?

Cả đội hình sự… hoặc là Cục công an thành phố, rốt cuộc ai là cái tai nghe lén của lão?

“Dựa theo lẽ thường,” Phí Độ đột nhiên lên tiếng, “Anh bây giờ thật sự không nên ngồi xe của tôi, dù sao chăng nữa, xét từ các góc độ, tôi đều tương đối giống ‘nội gian’.”

Lạc Văn Chu nhìn hắn một cái.

“Đầu tiên, tôi biết Trịnh Khải Phong, quen thuộc Chu Thị hơn bất cứ ai trong các anh.” Phí Độ buông lỏng tay đặt trên vô-lăng, “Thứ hai, cả vụ việc đều xảy ra sau khi tôi đến, dựa theo logic bình thường, căn cứ vào phân tích đối với lịch sử uy tín, người mới tới luôn khả nghi nhất.”

Lạc Văn Chu cười cười không đưa ra ý kiến: “Trong mắt cậu, chẳng lẽ sư huynh chính là một tên cặn bã vừa thổ lộ với người ta xong đã lập tức hoài nghi đối phương?”

Phí Độ sửng sốt.

Không đợi hắn mở miệng, Lạc Văn Chu lại tiếp: “Tôi biết không phải cậu, bởi vì con người cậu thật sự tương đối cô độc, quan hệ với người khác chỉ dừng ở trao đổi lợi ích, tôi quả thật không nghĩ ra, ở chỗ Trịnh Khải Phong có cái gì có thể hấp dẫn cậu hơn sắc đẹp của ông anh này.”

Phí Độ: “…”

Lúc hắn tán tỉnh người ta, xưa giờ lời ngon tiếng ngọt đều thuận miệng nói ra chẳng cần suy nghĩ, tự thấy trình độ đã rất cao rồi. Song lĩnh giáo thánh Lạc nhân vật rỗi việc ưa dùng lời ngon tiếng ngọt tự khen ngợi bản thân, hắn mới biết về mặt này mình hãy còn kém xa, nên khiêm tốn một chút.

“Nói đúng lắm,” Phí Độ không còn lựa chọn nào khác, đành phải nhạt nhẽo xét lại câu tự khen này, “Ý anh là bây giờ tôi có thể trốn việc, dừng xe ven đường hôn anh à?”

“Không được, đang làm việc nghiêm túc mà.” Đội trưởng Lạc chính trực công tư phân minh nói, “Mặt khác, tôi biết trong lòng cậu đang nghĩ, sư huynh cậu khả năng là một tên thiểu năng, chỉ là nể tôi đẹp trai nên không nói thẳng thôi.”

Phí Độ nể bát mì lúc chập tối, thật sự không muốn chế giễu anh, song ngoài việc này ra cũng chẳng còn chuyện gì khác để nói, hắn chỉ có thể ngậm miệng.

“Kỳ thực là vì nghe cậu hỏi Chu Hoài Cẩn trong phòng thẩm vấn,” Lạc Văn Chu nói, “Sau khi em trai anh ta gặp chuyện, Chu Hoài Cẩn không chất vấn vì sao Đổng Hiểu Tình làm thế, lúc ấy cậu liền suy đoán ra, có thể anh ta loáng thoáng biết chuyện gì về Đổng Hiểu Tình. Nhưng chuyện này nhất định là sau khi bị kích thích mới nhớ ra, nếu không ban đầu đã chẳng mạo hiểm để cô ta tới gần – Hồ Chấn Vũ là người của Chu Hoài Cẩn, Chu Hoài Tín là em trai cưng, Dương Ba là đối tượng gần đây anh ta chú ý chặt chẽ tính kế, nếu sự việc liên quan đến ba người này, anh ta không nên phản ứng trì trệ như thế.”

Phí Độ gật đầu: “Quả thật, buổi chiều lúc ở bệnh viện tôi đã nghĩ, liệu Đổng Hiểu Tình này có liên quan với Trịnh Khải Phong hay không.”

Lạc Văn Chu giải quyết việc công nói: “Nếu cậu và Trịnh Khải Phong là một bọn, cậu không thể hoàn toàn không hay biết gì, với sự thông minh của cậu, chắc chắn trước khi Chu Hoài Cẩn mở miệng đã có thể suy đoán ra đại khái anh ta muốn nói gì, Trịnh Khải Phong kia không thể mãi đến lúc này mới nhận được tin báo.”

Lý do này nghe có lý hơn, Phí Độ chấp nhận không hề có ý kiến khác: “Lão ta lúc này mới chạy, quả thật là hơi chậm.”

Lạc Văn Chu lại thở dài: “Phí Độ, nếu tôi không có lý do, không có logic, chỉ có một câu ‘tôi tin cậu’, cậu sẽ thế nào?”

Phí Độ sửng sốt, ngay lập tức khóe mắt cong lên giảo hoạt, cố ý hạ giọng nói: “Tôi sẽ cực kỳ cảm động, chỉ hận không thể quỳ một gối xuống dưới chân anh.”

“Mẹ kiếp đừng nói nhảm nữa,” Lạc Văn Chu dựa ghế, “Cậu sẽ chỉ cảm thấy tôi không phải thiếu đầu óc thì là đang nói dối không chớp mắt.”

Phí Độ cười cười, song không phản bác.

“Cậu còn nhớ Vương Tú Quyên không? Chính là mẹ Hà Trung Nghĩa ấy. Nếu là bà ấy ngồi ở chỗ này, cho dù cậu giơ dao lên ngực bà, bà cũng sẽ không cảm thấy cậu muốn giết mình, cậu cảm thấy bà ấy tin tưởng cậu cũng là thiếu đầu óc ư?”

Phí Độ tránh nặng tìm nhẹ: “Bàn tán sau lưng về trí tuệ của một vị phu nhân lớn tuổi, là rất thiếu lễ phép – hơn nữa bèo nước gặp nhau, bà ấy đâu biết gì về tôi.”

“Tôi biết cậu hơn bảy năm, xem như hiểu cậu,” Lạc Văn Chu nói, “Tôi cũng lựa chọn tin tưởng cậu, đương nhiên, nếu một ngày kia cậu phụ tôi, tôi sẽ rất đau lòng, đau lòng rồi có thể sẽ không yêu cậu nữa.”

Phí Độ vốn nên thuận đây trêu lại, nhưng tự dưng cảm thấy có thứ gì không nhìn thấy từ bên cạnh tràn tới, đè lên ngực hắn, khiến hắn nhất thời không biết phải nói gì.

May sao Lạc Văn Chu lập tức đổi đề tài: “Đúng rồi, khi nãy tôi đã phân công nhiệm vụ cho mọi người, chỉ riêng chưa nói hai ta phải đi làm gì, sao cậu giống như rất hiểu vậy?”

“Anh cho họ bắt người, truy nã, rà soát camera, điều tra chứng cứ, sai mỗi người xoay vòng vòng, duy chỉ không nhắc tới Dương Ba học trò của Trịnh Khải Phong, giống như đã quên hắn, kỳ thực không muốn đánh rắn động cỏ nhỉ?” Phí Độ nói, “Cách khách sạn Dương Ba đang ở còn ba cây số, sắp đến rồi-“

Lạc Văn Chu cảm thấy ở chung một chỗ thời gian dài với người như Phí Độ, mình phải đâm lười ra, không biết có bao nhiêu lời có thể lược bớt, anh dừng một thoáng, lại tiếp: “Thật ra trước khi chết Đổng Hiểu Tình còn nói với tôi một câu.”

Con SUV khổng lồ phô trương như một con quái vật màu đen, xuyên qua bóng đêm, Phí Độ nắm dây cương của con thú này, đảo mắt nhìn Lạc Văn Chu bên cạnh.

“Cô ta nói Đổng Càn không phải vô tội, mà ‘là một thành viên trong những người đó’.” Lạc Văn Chu mới nói đến đây, đôi mắt vốn nửa mở nửa nhắm của Phí Độ bỗng chốc mở to hơn vài phần.

“Cậu cũng nghe ra khác thường nhỉ? Tôi vẫn đang suy nghĩ ‘những người đó’ là chỉ ai,” Lạc Văn Chu nói khẽ, “Chắc chắn không phải đám người Chu Hoài Cẩn – nếu giống như Chu Hoài Cẩn nói, Đổng Hiểu Tình cho rằng ai đó trong số họ lợi dụng thù hận của Đổng Càn, dụ ông ta lấy mạng đổi mạng tạo ra vụ tai nạn của Chu Tuấn Mậu, trong mắt cô ta, sẽ tuyệt đối không cho rằng Đổng Càn thuộc về những người này.”

“Ý anh là, có một đoàn xe sát thủ chuyên ngụy trang thành tai nạn để giết người.” Phí Độ nhẹ nhàng nói, “Lúc cần thiết thậm chí sẽ hy sinh chính mình như những kẻ tấn công theo kiểu tự sát?”

“Hơi khó tưởng tượng, nhưng chỉ có như thế mới có thể giải thích rõ một số việc – chuyện này lúc trước tôi không nói, bởi vì lúc ấy chưa hiểu ý Đổng Hiểu Tình là gì, sợ làm nhiễu phán đoán của mọi người… Cậu cười cái gì?”

Phí Độ đạp chân ga, dù chiếc xe này rất vững, cả thân xe cũng hơi lắc lư: “Quả thật, giờ thì giải thích được rồi.”

“Cẩn thận,” Lạc Văn Chu nắm tay vịn bên cạnh, “Anh bạn trẻ này, xe rung không phải rung kiểu này đâu – cái gì giải thích được rồi?” (Tiện nói luôn thì “xe rung” ở đây là do các cặp đôi chim chuột trong xe đó)

“Tôi đã nhờ vài người bạn bí mật điều tra qua về Dương Ba, cha hắn chết từ mười mấy năm trước, uống rượu lái xe tông vào xe người ta, trùng hợp là hai bên đều mất mạng tại chỗ.”

Lạc Văn Chu lập tức ngồi thẳng dậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui