Độc Thần


Một giọng nói thanh thúy vang lên, người chưa tới mà giọng đã tới, giọng nói rất là êm tai, cực kỳ dễ nghe, giọng nói vang lên thì vô số đôi đũa dừng lại, tất cả mục quang mọi người đều nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ trừ Chiến Vô Địch ra, hắn lúc này lại rất bình tĩnh cầm chén rượu uống một ngụm sau đó cầm cái đùi gà lên cạp một phát, cái miệng đầy đầu mỡ nhếch lên giống như đang chế giễu mình vậy.

Nhắc tới vị Võ cô nương trong lòng hắn vô cùng buồn bực và có chút tự ti.
Ánh mắt Độc Nhĩ Kha nhìn về phía nơi cửa khách điếm, phía đó bước tới hai người, cả hai đều là nữ tử, dáng người uyển chuyển thướt tha, một người mặc y phục màu xanh lơ, một người mặc trang phục màu xanh nước biển.

Khi cả hai xuất hiện trước cửa thì ánh mắt tất cả mọi người đều đổ dồn tới.

Dần dần hình ảnh hai người từ từ xuất hiện rõ ràng.
- Ồ!
Mọi người ồ lên, bởi vì người đến đều là hai mỹ nhân tuyệt sắc, nữ tử y phục màu xanh lơ đi trước, nữ tử còn lại đi sau bộ dạng giống như là thị nữ của nàng ta nhưng mà từ hành động của hai người thì thấy khá thân mật.
Nữ tử đi trước dung nhan tuyệt sắc, khuynh nước khuynh thành, khuôn mặt như ngọc, làn da trắng như sửa không hề tì vết, một đôi mắt to, sống mũi thẳng, hai hàng lông mi cong vút, đôi lông mày lá liễu xinh đẹp, đôi môi mọng đỏ cong cong như hai trái dâu chín mọng, một mái tóc búi lên, trên búi tóc còn có một cái châm cài bằng ngọc nhìn không rối rắm nhưng lại có vẻ đẹp thanh tao thoát tục, hai rỉa tóc hai bên hơi cong vẽ lên khuôn mặt càng thêm khả ái.

Dáng người thanh cao, uyển chuyển, bờ ngực cao vứt, đường cong hút hồn khiến cho người ta vừa gặp là mê mẩn.

Ánh mắt linh mẫn đang nhìn về phía Chiến Vô Địch.
Nữ tử còn lại dung nhan hơi kém hơn một chút nhưng mà cũng là mỹ nhân số một số hai, từ dáng người cho đến dung mạo cũng không hề thua kém nữ tử áo xanh lơ chút nào, tuy nhiên ánh mắt của nàng hơi lép vế một chút hình như thiếu đi một chút tự tin.

Ánh mắt mọi người đều mở lớn, nét mặt trầm mê, bao nhiêu người thất thần mê mang, bao nhiêu người dâng lên dục vọng chiếm lĩnh ánh mắt bọn họ giống như chó điên muốn ăn tươi nuốt sống hai người vậy.
Mặc kệ ánh mắt mọi người, hai nữ tử không hề quan tâm, cảnh tượng này bọn họ gặp phải quá nhiều rồi cho nên bọn họ một đường đi thẳng tới chỗ hai người Độc Nhĩ Kha, những người cản đường thấy hai người đi đến đều không tự chủ được dạt qua hai bên.
- Huynh còn trốn tránh muội tới khi nào?
Nữ tử áo xanh lơ đi tới trước mặt Chiến Vô Địch nói, giọng nói nàng có chứa một chút ủy khuất nhưng lại ngọt lịm khiến cho người ta khó lòng từ chối.
Độc Nhĩ Kha ho sụ một cái, hắn cảm thấy không được tự nhiên, hai người bọn họ tình chàng ý thiếp hắn ở đây giống như là một tên điên vậy cho nên hắn nháy mắt Chiến Vô Địch một cái ý bảo ngươi tự lo đi sau đó đứng dậy định cáo từ.

Nhưng mà ánh mắt Chiến Vô Địch lại đầy cầu khẩn và bám víu, hắn coi Độc Nhĩ Kha như là một gốc cây đại thụ có thể dựa dẫm vậy ánh mắt ấy khiến cho Độc Nhĩ Kha sởn gai ốc, trong lòng thầm kêu không hay, hắn không chút do dự nói:
- Chiến đại ca, tiểu đệ còn có việc xin cáo từ trước!
Quả nhiên Chiến Vô Địch cuống lên, hắn dùng hai tay nắm chặt bả vai Độc Nhĩ Kha, lực tay như thép nhấn xuống khiến cho Độc Nhĩ Kha hơi đau, Chiến Vô Địch cười xòa nói:
- Hàn tiểu huynh đệ, Hàn tiểu huynh đệ cứ ở lại đây, ta còn có rất nhiều việc muốn hỏi, vả lại còn một việc muốn nhờ Hàn tiểu huynh đệ trợ giúp.

Không phải Hàn tiểu huynh đệ muốn đến võ đài đại hội võ lâm sao?
Hắn luyên thuyên khiến cho Độc Nhĩ Kha đau đầu, nhất thời rất là khó xử, ngẩng đầu nhìn lên thì bắt gặp bốn ánh mắt bất thiện của hai thiếu nữ hắn không khỏi thầm kêu khổ, cái gì mà tình chàng ý thiếp chọn lúc nào không chọn lại chọn lúc ta có mặt.

Hắn cười khổ nói:
-Chiến đại ca, trước cứ buông ta ra, ta đích thật có việc vả lại ta và chiến đại ca còn chưa thân…
Hắn vừa nói tới đây thì thấy Chiến Vô Địch tức giận, hắn nhìn Độc Nhĩ Kha giống như người cha thất lạc con vậy, hắn nói:
- Cái gì mà chưa thân, ta và ngươi vừa gặp đã như thân quen từ rất lâu, ngươi còn gọi ta là Chiến đại ca, ừ, vậy từ nay ngươi chính là tiểu đệ của ta, ta là đại ca, ngươi là tiểu đệ thấy thế nào?
Độc Nhĩ Kha đau đầu, cái gì mà vừa gặp đã như thân quen, còn không phải cái chum rượu chết tiệt của ngươi quá thơm sao? Dụ dỗ ta tới chỗ này, ta cũng chỉ muốn uống chút rượu mà thôi.

Nhưng mà người ta đã nói thế chẳng nhẽ từ chối? Như vậy chẳng khác nào không cho người ta mặt mũi vả lại nếu không nhận thì tên này sẽ trở mặt, Độc Nhĩ Kha cũng không muốn rước họa vào thân, còn nữa hắn còn chum rượu ngon như thế Độc Nhĩ Kha cũng muốn từ hắn hỏi ra gốc gác mà mua một ít.

Hắn lắc đầu cười khổ nói:
- Được rồi, ta ngồi xuống!
- Huynh còn chưa trả lời ta?
Độc Nhĩ Kha vừa dứt lời thì nữ tử áo xanh lơ lại hỏi, nàng trực tiếp bỏ qua Độc Nhĩ Kha, ánh mắt dán chặt vào Chiến Vô Địch khiến cho Chiến Vô Địch lực bất tòng tâm thở dài một hơi nói:
- Ngồi xuống đi!
Hai người tiến tới ngồi xuống, ngay cả dáng ngồi của hai người cũng rất đẹp, Độc Nhĩ Kha không tự chủ được thỉnh thoảng liếc hai người một cái, trong lòng thầm khen đúng là vưu vật.
- Hương Nhi! Muội đi kêu thêm hai món đi, còn nửa mang bình rượu của ta ra.
Vừa nói tới rượu thì hai mắt Chiến Vô Địch tỏa sáng, nhưng mà khi bắt gặp ánh mắt nữ tử áo xanh lơ thì không khỏi chột dạ.

Hương Nhi theo như lời nữ tử áo xanh lơ kia chính là nữ tử đi phía sau mặc quần áo xanh nước biển.

Nàng cất giọng êm dịu nói:
- Dạ! Tiểu thư!
Nói xong nàng hơi liếc Độc Nhĩ Kha một cái, ánh mắt ấy có chút bất thiện, có chút bất đắc dĩ, lại có chút nhìn hắn giống như kẻ được ăn nhờ thơm lây vậy.
Nàng từ trong Giới Chỉ lấy ra một bình rượu, bên ngoài có dãn một cái nhãn, miệng bình phủ vải hồng, bình rượu nhỏ xinh chỉ khoảng bằng nửa trái bóng.

Bàn tay thon thả xinh đẹp cầm bình rượu dúi vào tay nữ tử nàng gọi là tiểu thư, vẻ mặt của nàng có chút không lỡ, buồn bực nói:
- Tiện nghi cho bọn họ!
Nói xong nàng bỏ đi, đi tìm tiểu nhị kêu món ăn.
Chiến Vô Địch nhìn chằm chằm bình rượu, nước miếng nuốt ừng ực, vẻ mặt mê dại giống như bình rượu là nữ tử tuyệt sắc đang khỏa thân mời mọc hắn vậy.

Đúng là vẻ mặt của một tên nghiện rượu.

Nữ tử áo xanh lơ chỉ cười cười, nâng bình rượu lắc lắc nói:
- Muốn uống sao?
Chiến Vô Địch gật mạnh, liên tục gật đầu, hắn hận không thể ra tay cướp đoạt bình rượu kia vậy.
Nữ tử giống như hồ ly tinh ranh mãnh dụ dỗ được một con thỏ nhỏ, nàng đạt được mục đích nói:
- Muốn uống thì trước nói cho muội biết, tại sao lại trốn tránh muội.
Chiến Vô Địch như bị người ta bóp cổ, khuôn mặt dại ra, ánh mắt giống như kẻ có tội tày trời vậy, hắn cụp xuống một lúc lâu mới thở dài một hơi nói:
- Liên Nhi, kỳ thật cũng không phải ta trốn tránh muội chỉ là…
- Chỉ là sao?
Lời này có chứa chút bất mãn cũng không phải lời từ miệng nữ tử xanh lơ gọi là Liên Nhi mà từ nữ tử áo xanh biển gọi là Hương Nhi.

Nàng mới đi gọi món trở về, vẻ mặt nàng giống như đang bênh vực tiểu thư nhà mình đang bị người ta ăn hiếp vậy, nàng nói:
- Là vì vị Võ cô nương của Chí Tôn gia trang kia sao?
- Hương Nhi!
Nữ tử Liên Nhi tiểu thư quát nhẹ một câu, Hương Nhi không tình nguyện ngậm miệng ngồi xuống, chỉ là vẻ mặt vẫn còn bất mãn.
Độc Nhĩ Kha cảm thấy mình giống như chiếc bình phong vậy, hắn muốn đi không được mà ngồi cũng không xong, giống như bị người ta khống chế vậy, tùy ý sử sai.
Chiến Vô Địch một bộ si tình, chỉ là từ ánh mắt của hắn có thể nhìn thấy vẻ chán chường bà bất lực, hắn nói:
- Liên Nhi, cho ta thời gian được không?
Vừa nghe lời này thì Liên Nhi tiểu thư còn chưa nói gì, chỉ là vẻ mặt có chút buồn, nhưng mà Hương Nhi cô nương kia lại bất mãn trỗi dậy, nàng đứng bật dậy nói:
- Thời gian, thời gian! Chiến Vô Địch, lời này ngươi đã nói bao nhiêu lần rồi, tiểu thư nhà ta là đệ nhất mỹ nhân võ lâm Thiên Nhai đế quốc, người theo đuổi tiểu thư có mà xếp hàng dài trăm dặm không hết, vậy mà phải chờ đợi ngươi.

Chiến Vô Địch, ngươi cho rằng ngươi là ai? Tiểu thư nhà ta đã bỏ tất cả để theo ngươi vậy mà ngươi suốt ngày chỉ nghĩ tới vị Võ cô nương kia.
Độc Nhĩ Kha cảm thấy không tiện, hắn thấy rõ ràng là đám người này đang nói chuyện tình vậy mà lại nói nơi công cộng, ngay cả hắn cũng thấy đỏ mặt, huống chi bao nhiêu con mắt và đôi tai đang nhìn và nghe bốn người bọn họ nói chuyện.

Hắn đứng dậy chắp tay nói:
- Các vị, ở chỗ này nói chuyện không tiện, hay là tới chỗ ta, thế nào?
Ba người đều đỏ mặt, lúc này mới chú ý người xung quanh đang nhìn chằm chằm ba người, những lời vừa rồi bọn họ đã nghe hết, đám người này còn đang bàn tán xì xào, Liên Nhi tiểu thư là người gật đầu đầu tiên, hai người kia cũng không ý kiến, Chiến Vô Địch xấu hổ nói:
- Hàn tiểu huynh đệ, vậy làm phiền đệ rồi, xin dẫn đường!
Trong lòng hắn coi chuyện này như nợ một ân tình với Độc Nhĩ Kha rồi, thầm hứa khi nào có cơ hội nhất định sẽ bù đắp.
Độc Nhĩ Kha khách sáo nói:
- Vậy mời ba vị theo ta!
Hắn bước ra đi lên lầu, đi qua chỗ tên tiểu nhị dặn dò một câu, ba người cũng bước đi theo, một đường lên tận lầu cao nhất phòng chữ Thiên.
Ba người ngạc nhiên không ngờ Độc Nhĩ Kha lại ở căn phòng sang trọng hạng nhất như vậy, căn phòng rộng rãi, trang trí xa hoa, cửa sổ bao quát cảnh tượng bên ngoài.

Căn phòng này cũng là loại đắt giá nhất.
- Ba vị, mời!
Hắn dẫn ba người tới bàn tròn lấy ghế ra giúp hai vị tiểu thư này ngồi, còn hắn giống như ngại ngùng đứng dậy nói:
- Chiến đại ca, hai vị cô nương! Ta có chút việc cần phải đi làm, mời hai vị cô nương và Chiến đại ca cứ tự nhiên!
Hắn nói xong vọt ra ngoài, ngay cả Chiến Vô Địch cũng không kịp giữ lại.
- Bựt!
Độc Nhĩ Kha vừa đi thì Hương Nhi mở bình rượu ra, rót vào ba cái ly, nhất thời mùi thơm lại tỏa ra, Độc Nhĩ Kha vừa ra ngoài thì mùi thơm đã tới, mùi thơm này còn thơm hơn mùi lúc trước, chỉ ngửi đã khiến cho người ta có cảm giác ngứa ngáy và mê say.

Độc Nhĩ Kha không tự chủ được bước chân chậm lại, trong lòng thầm rủa mình ngu, nếu như ở lại thì cũng được nếm thử rượu rồi.

Nhưng hắn cũng rất dứt khoát, bước chân rảo nhanh hướng về phía Chí Tôn gia trang.
….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui