Độc Thê Của Hoạn Quan Có Thai

Dưới ánh nến, Cao thần y hơ nóng ngân châm xong liền chuẩn xác châm ngay vào huyệt vị trên đầu gối Mộ Dung Quân Thương. Mí mắt Mộ Dung Quân Thương nhẹ run lên, trong đôi mắt đào hoa xinh đẹp dấu đi một tia sắc bén.

Sau khi xác định huyệt vị và cắm châm vào, Cao thần y lại tiếp tục hơ nóng một cây ngân châm khác. Vài vòng như vậy, đại khái sau nửa canh giờ, hai đùi Mộ Dung Quân Thương đã mọc đầy ngân châm.

Sắc mặt Mộ Dung Quân Thương đã tái nhợt như bệnh, trên trán cũng có mồ hôi tinh mịn chảy xuống. Hai tay giấu trong áo bào đã muốn nắm lại thật chặt, móng tay cái dùng sức đâm vào lòng bàn tay.

Sau khi Cao thần y cắm hết tất cả ngân châm vào đùi hắn, ông ta cung kính nói với Quân Cơ Lạc, “Khởi bẩm Cửu Thiên Tuế, thảo dân tổng cộng châm trên đùi Nhiếp chính vương năm mươi sáu cây ngân châm. Chân tật của Nhiếp chính vương cũng không khó trị như tin đồn. Thảo dân tin tưởng trong vòng nửa tháng có thể làm cho Nhiếp chính vương đứng dậy đi được.”

Nhìn Mộ Dung Quân Thương bị chính mình đùa một phen, trong lòng Quân Cơ Lạc vui đến muốn nở hoa rồi. Miệng hắn cong lên một độ cong đẹp mắt, vừa lòng cười cười với Cao thần y, tiện đà nói, “Cao thần y, chỉ cần ngươi có thể thay bản đốc chữa khỏi hai chân của Nhiếp chính vương, bản đốc nhất định sẽkhông bạc đãi ngươi.”

Khoé miệng Cao thần y lộ ra nụ cười ý vị thâm trường, cúi đầu nói, “Cửu Thiên Tuế yên tâm, thảo dân nhất định đem hết toàn bộ “y” lực trị tốt chân của Nhiếp chính vương, tranh thủ làm cho Nhiếp chính vương sớm ngày đứng lên.” Ông ta đặc biệt tăng ngữ khí từ “đứng”, đúng vậy, chính là làm cho hắn“đứng” lên một chút. Có thể làm cho hắn đứng lên nhưng là chỉ đứng lên được một chút, liền khuỵ xuống.

Quân Cơ Lạc nhanh chóng cười, nói với An công công cùng Đông Nhị vẫn đứng một bên, “Cao thần y đãcam đoan chỉ trong nửa tháng có thể trị hết chân tật cho Nhiếp chính vương. Hai người các ngươi cũng phải chịu khổ một chút. Mấy ngày này hãy trợ giúp cho Cao thần y đi. Còn chỗ Hoàng thượng và Hiền vương, bản đốc sẽ phái người thông báo.”

Mộ Dung Quân Thương thật sự không có lí do nào để không ghét Quân Cơ Lạc. Tên hồ ly âm hiểm này, hắn ta chỉ nói vài câu liền quang minh chính đại đem cơ sở ngầm hắn sắp đặt bên hắn ta cắt bỏ hết. không chỉ như vậy, vì ghét, hắn ta còn đem người của Mộ Dung Nhược Hồng và Mộ Dung Ôn Trạch xếp cạnh người hắn. Sau đó trong phủ Nhiếp chính vương này của hắn có gió thổi cỏ lay gì liền dễ dàng bị địch nhân phát hiện.

“Cửu Thiên Tuế, Bổn vương ưa yên tĩnh, không thích có ngoại nhân quấy rầy cuộc sống của Bổn vương.” Mộ Dung Quân Thương gần như là cắn cánh môi oán hận nói.

trên mặt Quân Cơ Lạc lộ ra bộ dạng tình cảm thân thiết như trưởng bối yêu thương tiểu bối, cúi mình, cười nhẹ nói với hắn, “thật không dám giấu diếm, bản đốc cũng không thích đêm dài trôi chậm, mộtmình một người chăn đơn gối chiếc thật khó ngủ a. Nhưng làm người, luôn phải học thích ứng. Bản đốc tin là Nhiếp chính vương nhất định có thể thích ứng. Cố lên! Bản đốc xem trọng ngươi!”

Quân Cơ Lạc nói xong lời này liền cười “Ha ha”, sau đó tiêu sái phất tay áo, thải nguyệt thanh huy* rời khỏi phủ Nhiếp chính vương. Chờ ra khỏi cửa lớn vương phủ, Vương Vinh nhỏ giọng nói, “Cửu Thiên Tuế, mấy ngày nay có cần phái nhiều người canh giữ bên ngoài phủ Nhiếp chính vương không?”

*giẫm lên ánh trăng sáng

Quân Cơ Lạc quay đầu liếc nhìn phủ Nhiếp chính vương một cái, trong mắt tràn đầy ngạo nghễ cùng khinh khi, “không cần! Nhiếp chính vương của chúng ta mấy ngày kế tiếp sẽ cực kì bận rộn. Làm sao còn có thời gian để ý đến người của chúng ta.”

Quân Cơ Lạc lên ngựa, nắm chặt dây cương, vung tay với thị vệ phía sau, đoàn người liền một đường mà đi, nhìn qua có chút tráng lệ.

Ban đêm, khi Yến Mặc hồi phủ, trước tiên là đến phòng của Mộ Dung Quân Thương. hắn nhìn thấy Mộ Dung Quân Thương khép hai chân lại, vẻ mặt tái nhợt nửa tựa vào đầu giường. Nhìn tình cảnh như vậy, Yến Mặc lập tức hoảng sợ.

“Chủ tử, người làm sao vậy?” Mà khi Yến Mặc tới gần, mới nhìn rõ trên hai chân hắn chi chít lỗ kim. trênmặt Yến Mặc hiện lên vẻ kinh hoảng, tức giận nói, “Chủ tử, là ai làm?”

Mộ Dung Quân Thương nửa khép mắt, vẻ mặt mệt mỏi hỏi, “Nàng ta thế nào? Có an bài thoả đáng không?”

Nhắc tới Đường Tứ Tứ, Yến Mặc liền giận không có chỗ trút ra. hắn thầm oán nói, “Chủ tử, nữ nhân kia thật quá khó hầu hạ. Thuộc hạ dẫn nàng về biệt viện. Nàng ta mở miệng nói mình đói bụng, thuộc hạ liền sai sư phụ trong viện làm cho nàng ta một bàn đồ ăn. Nhưng nàng ta chờ đồ ăn nấu xong, một đũa cũng không động nói những món này không hợp khẩu vị. Sau đó nàng ta còn nói muốn ăn vịt nướng. Vì thế thuộc hạ lại sai người đi mua. Nhưng mua về, nàng ta lại nói muốn ăn bánh lão bà… Tóm lại, chủ tử à, người không biết a, nữ nhân kia đêm nay việc gì cũng không làm, chỉ là ra sức ép buộc chúng thuộc hạ.”

Yến Mặc lên án Đường Tứ Tứ xong, lại tức giận bất bình nói, “Quả nhiên không phải người một nhà không vào cùng một cửa. Đường Tứ Tứ kia cùng Quân Cơ Lạc đều một dạng khó chơi, hai người bọn họ thật sự là một đôi vợ chồng khiến người ta vừa chán ghét vừa ghê tởm.”

“Tốt lắm, ngươi cũng đừng oán giận! Mấy ngày này ngươi giúp bổn vương chiếu cố nàng ta cho tốt, nàng ta đối với chúng ta là một mồi nhử, có thể giúp chúng ta câu được cá lớn.”

Yến Mặc trầm mặc, sắc mặt hơi vặn vẹo gật đầu.

Đêm khuya người vắng, Đường Tứ Tứ nằm trên giường, mơ mơ màng màng ngủ. Nàng mơ hồ nghe tiếng gà gáy sáng. Nàng vô thức trở mình, một khắc sau đột nhiên bật dậy.

“Sao lại là chàng? Sao chàng lại ở trong này?” Ánh mắt Đường Tứ Tứ sâu kín nhìn về phía Quân Cơ Lạc dưới ánh sáng lờ mờ. Quân Cơ Lạc chớp mắt với nàng vài cái, khoé miệng hiện lên độ cong, mang theo uỷ khuất oán giận nói, “Tứ Tứ, hai vợ chồng chúng ta cũng coi như là “tiểu biệt”, nàng nhìn thấy ta, sao không đến ôm ta một cái?”

Phải kể khổ với người phụ nữ hắn yêu mới được.

Đường Tứ Tứ nhìn ra ngoài cửa sổ, nghiêng tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, thấy không có gì khác thường nàng mới nói với hắn, “Vậy chàng đến là để đón ta về sao?”

“không phải a! Mộ Dung Quân Thương đã thịnh tình mời nàng đến đây làm khách như vậy, hai vợ chồng chúng ta dù sao cũng phải gài bẫy hắn một phen.” Quân Cơ Lạc thấy mình oán giận cũng không làm nàng phát ra được nửa điểm nhu tình, hắn đành phải chép miệng, tự mình bổ nhào người qua, nhấn ngã Đường Tứ Tứ ra giường.

Đường Tứ Tứ đương nhiên biết kẻ háo sắc này kế tiếp muốn làm gì. Nàng nhanh chóng đẩy hắn ra, nhưng với một tên sắc lang mà nói, động tác giãy dụa của nàng mang ý chống lại thành ra có ý đón hùa.

Vì để thăm hỏi “tiểu nương tử” của mình thật tốt, hắn cởi hết quần áo, ra sức cày cấy trên thân thể nàng. Nhưng lần này đầu óc Đường Tứ Tứ cực kỳ thanh tỉnh.

Nàng nói với hắn, “Hỗn đản! Lúc này không được… vạn nhất ta có thai thì phải làm sao?” Nàng sẽkhông sinh đứa nhỏ cho Quân Cơ Lạc. Quân Cơ Lạc làm dáng nói, “Chẳng lẽ nàng không biết ta lợi hại như vậy, sau này nhi tử của chúng ta cũng sẽ phi thường thông minh sao?”

Đường Tứ Tứ yếu ớt phản bác, “Ta chỉ biết là chàng thường xuyên chọc giận ta. Đứa nhỏ của chàng cũng sẽ không tốt lành gì. Vì tránh cho không bị phụ tử hoặc là phụ nữ* các người khi dễ, ta sẽ khôngsinh đứa nhỏ cho chàng đâu.”

*cha và con gái

trên mặt Quân Cơ Lạc lộ ra vẻ dâm tà, không để Đường Tứ Tứ tiếp tục cự tuyệt, trực tiếp đem thương ra trận. Ban đầu Đường Tứ Tứ còn có thể cự tuyệt, nhưng người nào đó đối với nàng thô bạo như nghiền áp. Kẻ háo sắc này, ước chừng rong ruổi trên người nàng ba lần mới bằng lòng buông tha.

Đường Tứ Tứ bị hắn dày vò đến hôn mê, trong đầu còn suy nghĩ chờ nàng tỉnh lại, phải kêu người trong biệt viện nấu cho nàng canh tránh thai. Chỉ là… đây thật là ý nghĩ xa vời mà thôi. Nơi này dù sao cũng không phải là phủ Cửu Thiên Tuế, nàng căn bản không thể nói ra miệng. Quân Cơ Lạc cũng sẽ khôngcho người mang thuốc đến.

Sau đó vài ngày, người luôn luôn kiêu ngạo, cuồng vọng vô sỉ Cửu Thiên Tuế Quân Cơ Lạc đột nhiên tuyên bố với bên ngoài thân thể hắn không khoẻ. Mấy ngày này chuyện trong triều để cho Nhiếp chính vương quản.

Theo lý, Mộ Dung Nhược Hồng sớm đã trưởng thành. hắn đã đăng cơ, căn bản không cần có chức vị Nhiếp chính vương này. Đương nhiên, Mộ Dung Nhược Hồng cũng nghĩ như vậy. hắn ước gì được nắm toàn quyền lớn. Nhưng Mộ Dung Quân Thương làm sao chịu đem quyền lực trong tay giao ra.

Mộ Dung Nhược Hồng, Mộ Dung Quân Thương, thậm chí còn có Mộ Dung Ôn Trạch đang dưỡng bệnh, ai không nghĩ thừa dịp mấy ngày Quân Cơ Lạc không ở trong triều phát triển quyền lực trong tay mình.

Ba huynh đệ vừa mới thiết lập quan hệ liên minh, bởi vì một chiêu này của Quân Cơ Lạc, nhanh chóng tan rã. Trước mặt hoàng quyền, tình cảm huynh đệ nhất thời có vẻ yếu ớt vô lực. Đối với bọn họ mà nói, trong mắt duy chỉ có quan hệ lợi ích.

Mộ Dung Quân Thương có quân cờ Đường Tứ Tứ, Mộ Dung Ôn Trạch có trưởng công chúa giúp đỡ, còn Mộ Dung Nhược Hồng, bởi vì Quân Cơ Lạc đột nhiên uỷ quyền, hắn rốt cuộc đón nữ thần trong lòng hắntrở về - Đường Vân Nhiễm.

Ba đội nhân mã rốt cuộc đồng loạt lên sân khấu.

Đường Vân Nhiễm đứng trên đầu tường thành, từ chỗ cao nhìn xuống, trong lòng nàng ta sinh ra mộtcỗ cảm giác bễ ngễ coi rẻ chúng sinh. Nàng ta nói với Mộ Dung Nhược Hồng bên cạnh, “Bệ hạ yên tâm, Nhiễm Nhi có cách đối phó với Nhiếp chính vương. Ngôi vị hoàng đế này nhất định là Hoàng Thượng người, ai cũng không thể đoạt được.” Khoé miệng Đường Vân Nhiễm hiện lên nụ cười ác độc.

Thời gian của nàng ta thật sự không nhiều lắm. Nàng ta phải trừ bỏ Mộ Dung Quân Thương nhanh mộtchút, lấy được quyền lớn trong tay hắn, nàng ta cùng Mộ Dung Nhược Hồng mới có thể chống lại Quân Cơ Lạc.

May mà, Mộ Dung Quân Thương chính là một tên bất lương hành nghề Vương gia, nàng ta có rất nhiều biện pháp đối phó với hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui