Độc Thê Của Hoạn Quan Có Thai

Edit: Diệp Nhược Giai​

Đêm nay, trăng lạnh gió to.

Ngoài phủ Cửu Thiên Tuế.

Quân Cơ Lạc cưỡi ngựa, phong trần mệt mỏi gấp gáp quay về.

Khi hắn vừa nhảy xuống ngựa, quản gia cũng đã ở cửa nghênh đón hắn. Quân Cơ Lạc cười khẽ, hỏi, “Hôm nay phu nhân ở nhà có phát cáu không?” hắn đoán khi hắn giáng chức Trì Lệ Dập như thế, nàng ở đây nhất định phải trách mắng hắn một trận.

Quản gia lắc lắc đầu, nhưng lại nhịn không được mà cười cười, cung kính nói với Quân Cơ Lạc, “Hồi sáng thất công chúa có đến phủ, sau đó phu nhân không kiên nhẫn ngồi tiếp đãi nàng ta, trực tiếp cho người bỏ thuốc vào trong đồ uống của thất công chúa. Cả một buổu chiều nay, nghe nói thất công chúa đi vệ sinh hơn mười lần. Đến khi rờiđi, mặt đã vàng hết cả, hai chân cũng không ngừng run rẩy.”

Quân Cơ Lạc nghe xong, khóe miệng cong lên, nở một nụ cười nhợt nhạt. Tiểu nương tử nhà hắn ra tay đối phó người khác thật trực tiếp. Nhưng cũng không sao, hai vợ chồng bọn họ sống đâu cần phải nhìn sắc mặt của Mộ Dung Nhược Hồng và Mộ Dung Vân Tiện. Có người làm tướng công như hắn chống lưng cho nàng, dù nàng đâm thủng trời, hắn cũng phải đi theo sau mông nàng, suy nghĩ biện pháp làm sao để vá lại mảnh trời bị nàng đâm thủng đó.

Quân Cơ Lạc vuốt nhẹ cằm mình, cười nói với quản gia, “Bất đầu từ ngày mai, ngươi đóng một tấm bảng ở ngoài cửa, trên đó viết, "Thất công chúa và chó không được đivào"."

Khóe miệng quản gia giấu ý cười, vâng dạ đáp lời. Ông thầm nghĩ trong lòng, có mộttấm bảng như thế, thất công chúa chắc vĩnh viễn cũng không dám mò đến phủ Cửu Thiên Tuế nữa.

Quân Cơ Lạc vào phủ, lập tức đi đến phòng mình trước. Qua thời gian khoảng một nén nhang, tắm rửa thay quần áo xong, Quân Cơ Lạc liền đi qua phòng của Đường Tứ Tứ.

Đường Tứ Tứ cầm một quyển sách trong tay, chắc là trong lúc đợi hắn thì ngủ quên mất.

Quân Cơ Lạc nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường nàng, đôi mắt âm u dán chặt trên cơ thể nàng. Hồi trước nàng vẫn còn thanh tú lắm, trải qua một khoảng thời gian được mình nuông chiều, ngũ quan ngây ngô đã chậm rãi bớt đi. Nàng bây giờ, ít nhất là trong mắt hắn, tuy chưa thể gọi là khuynh quốc khuynh thành, nhưng thật khiến cho người ta yêu thích.

Khi hắn lún sâu trong tối tăm, trải qua thời gian cơ khổ nhất, hắn đã từng khát khao, mơ ước cuộc sống như bây giờ, tìm một nữ nhân hắn yêu rồi thành thân, sau đó sinh hạ đứa nhỏ của hắn, cuối cùng chính là yên ả sống qua ngày.

Người đã trải qua giết chóc tàn khốc nhất như hắn, cũng có một nguyện vọng vô cùng đơn giản.

Cho nên, hắn rất hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình.

Vào lúc này, Đường Tứ Tứ ở trên giờng hé mở đôi mắt nhập nhèm của mình, khi nhìn thấy Quân Cơ Lạc ngồi bên mép giường, nàng xoa xoa mắt mình, trong con ngươi đen nhánh đầy vẻ mờ mịt.

“Bây giờ là canh mấy rồi?”

Quân Cơ Lạc nhìn nhìn ngoài cửa sổ, thản nhiên nói, "không còn sớm."

Đường Tứ Tứ nhớ lạichuyện ban sáng, mở to hai mắt nhìn Quân Cơ Lạc, ánh mắt sương mờ mênh mông khiến hắn nhìn mà nhộn nhạo trong lòng.

“Cuối cùng chàng cũng về, thiếp còn đang muốn hỏi chàng, sao lại giáng chức cậu thiếp vậy?”

Biết nàng sẽ hỏi điều này, Quân Cơ Lạc cười hì hì trả lời, “không phải nàng muốn sinh con sao, vậy chẳng lẽ ta không nên nhanh chóng để cho ông cậu ngoại của đứa bé được sống yên ổn sao? Nàng ngẫm lại xem, lỡ như lúc ông ấy ở biên quan, biết cháu ngoại mà ông cưng chiều nhất lại gạt ông, sinh đứa bé ra, cơn tức xông lên đầu, trực tiếp dẫn theo mấy vạn đại quân thủ hạ tấn công vào hoàng thành. Đến lúc đó, cùng lắm nàng cũng chỉ bị chụp cái mũ là không hiểu chuyện bị gian hoạn mê hoặc, còn ta với đứa bé thì thảm rồi, có khi hai người bọn ta sẽ bị ông ấy trực tiếp ăn sống nuốt tươi luôn cũng không chừng.”

“Chàng không nói nhiều thì sẽ chết sao.” Đường Tứ Tứ nắm chặt tay, định đánh thẳng vào trên người hắn. Quân Cơ Lạc cũng không trốn, cứ thế đón lấy cú đấm của nàng.

Đường Tứ Tứ cau mày, cuối cùng cũng không đấm ra. Nàng chỉ thở dài nói, “Chàngnói thật cho thiếp biết đi, rốt cuộc chàng đang dự tính gì? Cậu thiếp vốn đã dây dưakhông rõ với tam hoàng tử, bây giờ chàng làm như vậy, không phải là cố ý muốn đẩy cậu thiếp đến chỗ của tam hoàng tử luôn à? Đến lúc đó, hai người bọn họ liên hợp lại, chàng ứng phó được sao?”

Quân Cơ Lạc vươn tay miết lên chỗ giữa hàng lông mày bị nhíu lại của nàng, vẻ mặtkhông đứng đắn mà gạt Đường Tứ Tứ, “Sợ gì chứ? Nếu thật sự chịu không nổi nữa, ta liền ôm đứa nhỏ đến nhà cậu nàng ăn vạ. Nếu ông ấy dám tìm gian phu gì đó cho nàng nữa, vậy càng dễ xử lý. Ông ấy tìm một tên, ta liền đập một tên, chờ đến khi ta đem toàn bộ nam nhân trên đời này đập hết rồi, hừ hừ! Để xem đến lúc đó ông ấy có còn dám không ngoan ngoãn trả lại cháu gái của ông ấy cho ta hay không!”

Đường Tứ Tứ bị thái độ đùa cợt của hắn chọc giận, lần này thật sự nắm chặt tay đấm thẳng vào người Quân Cơ Lạc.

“Chàng đừng có mà nói chuyện lôi thôi với thiếp. Rốt cuộc chàng định làm như thế nào? Cậu thiếp chính là người mà thiếp kính yêu, chàng lại là trượng phu của thiếp… Dù sao đi nữa, thiếp cũng không muốn hai người đánh nhau. Chàng nói những dự tính trong lòng chàng cho thiếp nghe đi, biết đâu thiếp còn có thể giúp đỡ cho chàng.” Đường Tứ Tứ theo bản năng vuốt lên cái bụng còn bằng phẳng của mình, trong mắt lộ ra tia sầu lo, vẻ mặt cũng là nửa phần lo lắng nửa phần áp lực.

Lời nói có thể gạt người, nhưng vẻ mặt cùng với những động tác nhỏ nàng làm trong lúc lơ đãng thì không thể lừa được ai.

Quân Cơ Lạc nhìn thấy trong mắt Đường Tứ Tứ nỗi lo lắng dành cho mình, trong lòngđã sớm nở rộ vui mừng. hắn vươn đôi tay dài ra, kéo Đường Tứ Tứ vào trong lòng, môi cong lên, nghiêm túc nói, "Tứ Tứ, nàng không cần lo lắng chuyện giữa ta và cậu nàng. Tóm lại một điều, hai người chúng ta sẽ không để nàng xảy ra chuyện gì.”

hắn nói tới đây, đột nhiên dừng lại một chút, trêu tức cười nói, “Nàng ấy à, đầu óc vốnđã không nhanh nhạy rồi, lại còn muốn lo nghĩ về chuyện của hai đại nam nhân bọn ta, thật sự là quá khó khăn cho nàng rồi. Nào! Hôm nay vi phu sẽ làm Chu U vương (1) thời xưa, vì một nụ cười của mỹ nhân mà không màng trả giá.”

(1) Chu U vương: trị vì từ năm 781 TCN – 771 TCN, là vị vua thứ 12 của nhà Chu trong lịch sử Trung Quốc, cũng là vị vua cuối cùng của thời Tây Chu. Ông cực kỳ sủng ái Bao Tự, nhưng vì bà rất ít khi cười, nên ra lệnh ai làm cho bà cười sẽ được thưởng nghìn lạng vàng. Quanh đất nhà Chu cai trị vốn xây nhiều tháp dầu để khi có giặc kéo đếnthì đốt các cột lửa báo hiệu chochư hầuđến cứu. Nghe lời xúi giục, Chu U vương sai đốt lửa cho chư hầu mang quân đến để Bao Tự cười. Quân chư hầu mấy nước lân cận trông thấy các cột lửa cháy, ngỡ là có giặc bèn hớt ha hớt hải mang quân đến cứu. Đến kinh thành, thấy mọi người vẫn đi lại bình thường, không có giặc giã gì cả, các chư hầu ngơ ngác nhìn nhau, Bao Tự ở trên đài trông thấy bật tiếng cười lớn. Chu U vương vô cùng vui sướng vì có thể khiến cho Bao Tự cười. Xong U vương lệnh cho các trấn chư hầu rút quân về vì không có giặc. Từ lần Bao Tự cười, Chu U vương rất mừng, lại sai đốt lửa phong đài lần nữa và các chư hầu lại bị lừa. Từ đó các chư hầu mất lòng tin vào thiên tử nhà Chu. Đến khi giặc đến thật, Chu U vương vội cho đốt lửa phong đài để kêu gọi chư hầu tới cứu, nhưng các chư hầu từng bị lừa chỉ tưởng vua đùa, không mang quân tới nữa. Cuối cùng Chu U vương không chống nổi quân địch, chết trận ở núi Ly Sơn.

Đường Tứ Tứ còn chưa phản ứng lại, Quân Cơ Lạc đã buông nàng ra, đột nhiên đưa tay cởi bỏ đai lưng của mình, áo ngoài nửa hở, ngực hơi hé mở, lộ ra da thịt màu mật ong.

Nếu chỉ đến thế thì đúng là không hấp dẫn nổi Đường Tứ Tứ, nhưng Quân Cơ Lạc lại cố tình dùng đôi mắt sóng sánh nước của hắn không ngừng liếc mắt đưa tình với Đường Tứ Tứ.

Bộ dáng này của hắn, vừa yêu nghiệt, lại vừa mị hoặc.

Lúc này Đường Tứ Tứ đã tóm lấy quyển sách mà trước đó nàng đang xem dở, quăng về phía hắn.

"không đứng đắn!" Nàng cười mắng yêu, "Nếu Chu U vương tuấn tú được như chàng, vậy thì không phải là Chu U vương tìm cách chọc cho Bao Tự nở nụ cười, mà phải là Bao Tự tìm cách chọc cho ông ta nở nụ cười mới đúng."

"Hừ hừ! Nàng nói cũng đúng!” Quân Cơ Lạc nhận lấy quyển sách bị quăng về phíahắn, ôn nhu cười, "Tứ Tứ, không phải là tướng công nàng muốn khoe đâu, nhưng mà người như ta ấy à, từ nhỏ vì biết khuôn mặt mình đẹp mà vẫn luôn thường xuyên buồn rầu. Aiz, ta còn nhớ rõ, khi ta sáu tuổi ấy, lúc đó nhị thúc ta dẫn ta đi chơi, có một cặp tỷ muội ruột, hai nàng ai cũng muốn được chơi cùng với ta, cuối cùng vì ta mà oánh nhau. Tội lỗi tội lỗi!

Đến khi ta bảy tuổi, họ Vương bên hàng xóm có một nữ nhi tên là Vương Tiểu Hoa, ngày nào nàng cũng lén bò lên tường nhà ta, chỉ vì muốn được nhìn thấy ta. Nàng ấynói, nhìn thấy được khuôn mặt của ta, nàng ấy trở về có thể ăn nhiều thêm hai chén cơm. Cuối cùng đến khi nàng ấy 10 tuổi, béo đến nỗi cha nàng ấy cõng không nổi! Tội lỗi tội lỗi!

Năm ta mười tuổi thì được đi đến trường. Có một năm trái cây chỗ bọn ta trúng vụ bội thu, thật sự là không bán ra được, khiến cho mấy người trồng cây rầu thúi ruột. Nàng đoán xem, cuối cùng thế nào?" hắn mở to hai mắt nhìn Đường Tứ Tứ.

Đường Tứ Tứ đã bị mấy lời nói “ngạo mạn” của hắn chọc cho buồn cười, lúc này nghe thấy hắn hỏi, nàng cũng thành thật suy đoán, “Đừng nói là cuối cùng phải nhờ đến chàng nghĩ biện pháp chứ?”

"Hừ hừ! Nương tử nhà ta đúng là thông minh nhất.” Quân Cơ Lạc tràn đầy sủng nịch vuốt nhẹ mũi nàng, tiếp đó làm ra tư thái mà chỉ có mấy công tử vô lại mới có, “Chuyện này khiến cho Huyện lệnh ở địa phương của bọn ta sầu quên ăn quên ngủ, chỉ trong một đêm mà đầu bạc như tơ. Sau đó ông ấy đến nhà chúng ta, thành khẩn giao mọi chuyện cho ta, ta liền leo lên xe ngựa đi ra ngoài dạo chơi một vòng. Sau đó ấy à, nàng không biết đâu, nữ nhân ở nơi của bọn ta, người sau la hét còn điên cuồng hơn so với người trước nha, mặc kệ là loại hoa quả gì cũng đều ném về phía ta… Lần nào ta cũng xe trống ra đi, khi về thắng lợi hết.”

“Chàng… Chàng thật là, càng khoe càng khoác lác… Nhưng năm đó nếu có thiếp ở đó, thiếp nhất định sẽ ôm một quả bí đỏ to đùng đến ném chàng, không nện chết chàngthì ít ra cũng phải nện cho chàng hôn mê, để bây giờ đỡ phải đi ra ngoài gây họa cho người khác!” Đường Tứ Tứ xoa cái bụng quặn đau vì cười, nói.

Đến đêm khuya, hai người đi nghỉ. Quân Cơ Lạc ôm chặt Đường Tứ Tứ vào trong ngực. Đường Tứ Tứ không còn buồn ngủ nữa, khi nàng nghe thấy tiếng hít thở đều đều của hắn, liền mở to mắt nhìn.

Khuôn mặt gần trong gang tấc không ngừng phóng đại trong đôi con ngươi của nàng. Trong lúc ngủ mơ, trên mặt hắn lộ vẻ căng thẳng, mày cũng cau chặt, hình như mơ thấy cái gì đó không hay ho.

Đường Tứ Tứ vươn tay muốn vuốt lên nếp nhăn giữa hai hàng lông mày của hắn, nhưng Quân Cơ Lạc lại nói mớ, đột nhiên theo khóe miệng nhả ra một chữ “giết” đằng đằng sát khí.

Đường Tứ Tứ yên lặng khẽ thở dài, tuy Quân Cơ Lạc vẫn nói ra thực nhẹ nhàng, nhưng nàng biết, nếu lần này cậu nàng liên hợp, Quân Cơ Lạc sẽ rơi vào cảnh mộtmình chọi ba. Hơn nữa trong ba người này, có hai người vô cùng có đầu óc và mưu lược. Lần này Quân Cơ Lạc sẽ không đễ vượt qua.

Nàng phải nghĩ biện pháp giúp đỡ hắn.

Ngày hôm sau, Đường Tứ Tứ vừa dùng xong bữa sáng, quản gia đến thông báo, nói là Phụ quốc công đến. Đường Tứ Tứ sợ cậu nàng tinh mắt, vội vàng bảo Thanh Nhi tìmmột cái áo choàng rộng một chút, sau khi thay đồ, nàng mới đi đến tiền sảnh.

Nhưng vừa mới đi đến tiền sảnh, quản gia liền lắc đầu thở dài với nàng. Hóa ra, hôm nay Trì Lệ Dập còn dẫn theo Đường Tử An, Trì Hằng Liễu đến đây. không chỉ có mấy người đó, mà cả Mộ Dung Quân Thương cũng đến cùng.

Đường Tứ Tứ vừa đi đến cạnh cửa, chợt nghe thấy giọng nói của Mộ Dung Quân Thương, “Hôm nay bản vương chỉ đi ngang qua, biết Phụ quốc công ở đây nên ghé vào. Chờ sau khi chào hỏi với Phụ quốc công rồi, bản vương sẽ đi Vân Phúc lâu. Phụ quốc công, đêm nay chúng ta không gặp không về."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui