Độc Thê Của Hoạn Quan Có Thai

Editor: Jun​

"Tiết thần y, làm ơn phiền ngài chăm sóc biểu muội ta..."

"Trì phu nhân, Trì công tử, hai người không nên sốt ruột, ta sẽ cố hết sức..."

Đường Tứ Tứ trong lúc mê mang hoảng hốt nghe được âm thanh nói chuyện của Thẩm Hoa Dung. Nàng vốn muốn mở mắt ra nói chuyện cùng họ nhưng hiện giờ cả người nàng như bị người ta ném vào trong hầm băng, toàn thân lạnh lẽo tưởng chừng như chết lặng. hiện tại nàng không thể nghĩ tới bất cứ chuyện gì cũng không thể nào động đậy, tưởng như cái xác khô nằm trên giường.

Tiết thần y ấn nhân trung của nàng, châm cứu cho nàng, hy vọng nàng có thể tỉnh lại. Nhưng dù hắn cố gắng thế nào cũng không thể làm cho Đường Tứ Tứ cử động. hắn oán thán, kéo Trì Hằng Liễu qua mộtbên, giọng nói bi thương:"không có cách nào nữa rồi, phỏng chừng nàng chịu đả kích quá nặng nề... không muốn tỉnh lại đối mặt với sự thực Quân Cơ Lạc đã ra đi."

Vẻ mặt Trì Hằng Liễu ưu sầu quay đầu nhìn Đường Tứ Tứ đang nhắm nghiền mắt, trong đôi mắt ôn hòa dâng lên sự thương tiếc. Nàng còn trẻ tuổi như vậy, Quân Cơ Lạc lại ra đi, sau này nàng biết phải sống như thế nào đây?

Thẩm Hoa Dung ngồi bên cạnh giường nhẹ nhàng khuyên nhủ:"Tứ Tứ, mợ biết con hiện tại rất khó vượt qua... Hãy nghe ta nói... hiện tại con không chỉ là nương tử của Quân Cơ Lạc, con còn là mẫu thân của Tiểu Xú Xú. Bây giờ con nằm đây, Tiểu Xú Xú biết làm sao bây giờ? Nó còn nhỏ như vậy, nếu con có mệnh hệ gì thì nó biết phải làm sao?"

"Tứ Tứ, mợ biết con nghe thấy được lời mợ nói. Ngoan, nghe ta, hãy tỉnh lại đi..."

Thẩm Hoa Dung vỗ về tay nàng nhẹ nhàng an ủi khuyên bảo. trên giường, Đường Tứ Tứ cũng vẫn như trước không hề nhúc nhích.

Tiết thần y và Trì Hằng Liễu thấy như vậy thì hai người đều thở dài một tiếng. Nhất là Tiết thần ý, hiệngiờ hắn chỉ cảm thấy lòng không ngừng chua xót, lồng ngực như thể bị ai đó bóp nghẹt, khó chịu đến nỗi hắn chỉ muốn bật khóc.

trên thực tế hắn nhìn thấy tình trạng của Đường Tứ Tứ thì cũng thương tâm vụng trộm rơi lệ. Quỷ thiếu đạo đức sao có thể nói chết là chết được? Quân Cơ Lạc là cái đồ trúng thối... Sau này không còn có người cùng hắn chêm chọc cười đùa, nửa đời sau của hắn sẽ buồn chán tới cỡ nào?

Còn nữa, tuy rằng lần nào hắn cũng la hét nói chờ khi quỷ thiếu đạo đức chết, hắn phải đi khách điếm Vân Phúc, nhưng... hiện giờ hắn hận chết bản thân mình, đều do cái miệng thối của hắn....

Vội vàng dùng tay áo lau nước mắt, muốn để cho mình không có vẻ yếu đuối nhưng nước mắt lại trào ra càng ngày càng nhiều... Cuối cùng cả khuôn mặt hắn đều ướt nhẹp...

"Thực xin lỗi, ta đi ra ngoài một chút..." Rốt cục Tiết thần y không khắc chế được cảm xúc chính mình đành dùng giọng nói nghẹn ngào nói với Trì Hằng Liễu, sau đó không thèm quan tâm gì nữa hấp tấp chạy ra khỏi gian phòng.

Trong biệt viện hẻo lánh của phủ Cửu Thiên Tuế, Tiết thần y không cố kỵ nữa mà lớn tiếng khóc.

"Quân Cơ Lạc, cái kẻ đáng ghét nhà ngươi, ngươi làm sao có thể cứ như vậy mà chết?"

"Quỷ thiếu đạo đức, ngươi thật không phúc hậu... Trước đó ngươi rõ ràng đáp ứng ta một tháng sau ta có thể không cần tiếp tục quan tâm Đường Tứ Tứ nữa. Nhưng hiện tại ngươi lại như vậy mà bỏ đi, ta mặc kệ... Dù gì ta cũng sẽ chỉ chăm sóc nàng một tháng mà thôi, một tháng sau nàng và nhi tử sống hay chết cũng không liên quan tới ta..."

"Quân Cơ Lạc, ngươi là yêu tinh hại người, quỷ thiếu đạo đức, kẻ gây chuyện... Ta rủa ngươi ở dưới cửu tuyền..."

Tuy Tiết thần y la hét mắng mỏ Quân Cơ Lạc nhưng những lời cuôi cùng vẫn không thể nào thốt ra khỏi miệng. hắn bi thương chùi nước mắt, trong lòng chỉ có toàn đau thương...

Trong phòng, Thẩm Hoa Dung và Trì Hằng Liễu nhìn nhau. Hai người cũng không biết phải làm sao với Đường Tứ Tứ. Trì Hằng Liễu suy nghĩ một lát liền nhờ Thanh Nhi bế Tiểu Xú Xú lại đây. Thanh Nhi nhanh chóng bế Tiểu Xú Xú tới. không biết có phải Tiểu Xú Xú cảm nhận được người lớn có tâm trạng không tốt hay không mà rúc trong lòng Trì Hằng Liễu vẫn không thôi khóc.

Tiếng khóc oa oa non nớt khiến Trì Hằng Liễu càng thêm đau lòng cho đứa cháu nhỏ tuổi vừa mất điphụ thân.

Trì Hằng Liễu cầm lấy khăn tay mang theo mình dịu dàng lau nước mắt cho đứa nhỏ. Sau đó hắn mới nhẹ nhàng đặt Tiểu Xú Xú lên trên giường, khóe miệng Trì Hằng Liễu cong lên nhu hòa, dịu dàng nói với Đường Tứ Tứ:"Tứ Tứ, Quân Cơ Lạc không còn, chúng ta cũng rất hiểu tâm trạng của muội... Nhưng đúng như lời mẫu thân ta nói, bây giờ muội còn có Xú Xú... Nó là con của muội và Quân Cơ Lạc, muội nên suy nghĩ cho nó. Nó đã không còn phụ thân nếu còn không cả muội thì muội nói xem nó phải làm sao đây? Vì vậy, Tứ Tứ à, muội tỉnh lại có được không?"

Tiếng khóc của Tiểu Xú Xú xem lẫn với giọng nói khuyên nhủ của Trì Hằng Liễu vọng lại bên tai Đường Tứ Tứ, nhưng với Đường Tứ Tứ, toàn bộ thế giới của nàng đều đã sụp đổ từ khi biết tin về Quân Cơ Lạc. hiện tại với nàng, cuộc sống đã không còn ý nghĩa nữa rồi, những lời này của Trì Hằng Liễu cũng không thể giúp nàng có thêm ý chí sống sót mà tỉnh lại.

Tiểu Xú Xú khóc một lúc trên giường thấy không ai để ý tới mình thì nó đặt mông an vị trên giường, tiếng khóc càng to thêm. Thẩm Hoa Dung nhịn không được liền ôm lấy Tiểu Xú Xú dỗ dành.

Trì Hằng Liễu thấy mục đích của mình không đạt được thì khép mắt, nắm chặt bàn tay trong tay áo đứng yên lặng.

Tại cửa, Trì Lệ Dập đột nhiên được quản gia dẫn tới. Trước đó ở bên ngoài Trì Lệ Dập đã nghe được tin tức về Đường Tứ Tứ. Thẩm Hoa Dung và Trì Hằng Liễu nhìn thấy ông thì giống như nhìn thấy cứu tinh.

Thẩm Hoa Dung ôm lấy Tiểu Xú Xú đi tới trước mặt Trì Lệ Dập dùng ánh mắt lo lắng nhìn ông. Ngũ quan trên mặt Trì Lệ Dập như được đao khắc, ông mở miệng gọi:"Tứ Tứ..."

Trả lời hắn chỉ có sự yên lặng.

"Tứ Tứ..." Trì Lệ Dập lại nâng cao giọng hơn gọi. Đường Tứ Tứ vẫn không hề nhúc nhích.

Sắc mặt Trì Lệ Dập càng ngày càng trầm xuống, Thẩm Hoa Dung ở bên cạnh mơ hồ cảm thấy khôngthích hợp, vừa định nói ít lời với Trì Lệ Dập thì Trì Lệ Dập đã như một trận gió lao ra khỏi phòng. khôngbao lâu sau Trì Lệ Dập đã trở lại trong tay còn xách một thùng nước. Thẩm Hoa Dung thét chói tai, Trì Lệ Dập đổ cả thùng nước lạnh lên Đường Tứ Tứ đang nằm trên giường.

"Trì Lệ Dập, lão già ông có phải bị điên rồi hay không, lại có thể đối xử với cháu gái mình như vậy..." Thẩm Hoa Dung quở trách.

Trì Lệ Dập ném thùng nước trên tay xuống mặt đất, sắc mặt âm trầm vô cùng đáng sợ, ông sẵng giọng quở trách:"Đường Tứ Tứ, đừng cho là chúng ta là người thân của ngươi mà sau này phải giúp ngươi." Đoạt lấy Tiểu Xú Xú từ trong lòng Thẩm Hoa Dung, ông nâng mi mắt, ném Tiểu Xú Xú lên trên giường ướt sũng.

"Lúc trước ta nói ngươi không được sinh hạ con của Quân Cơ Lạc nhưng lúc ấy ngươi nhất định khôngnghe lời ta, quyết tâm muốn sinh con cho hắn... Bây giờ thì tốt rồi, Quân Cơ Lạc đã chết... hắn đãkhông còn, kẻ không có tiền đồ như ngươi cũng lại chỉ muốn tìm tới cái chết... nói cho ngươi biết. Cho dù ngươi có đi theo Quân Cơ Lạc... Người làm cậu như ta cho tới mợ và biểu ca cũng sẽ không giúp ngươi nuôi đứa nhỏ đâu... Chính mình làm ra thì phải tự mình giải quyết. Đừng tưởng rằng không có Quân Cơ Lạc thì tất cả người trên đời này đều sẽ nhân nhượng cho ngươi..."

Trì Lệ Dập nói rất nhiều lời nghiêm khắc kỳ thật là muốn kích thích Đường Tứ Tứ hy vọng nàng có thể tỉnh lại, sớm vượt qua đau thương. Mi mắt Đường Tứ Tứ nằm trên giường rốt cục giật giật, rồi sau đó chậm rãi mở ra, kinh ngạc nhìn chằm chằm nóc nhà.

Thẩm Hoa Dung nhìn thấy nàng cử động, vui mừng nhanh chóng xoay người kéo Trì Hằng Liễu rời đi. Trì Hằng Liễu lánh ra ngoài, giọng nói của Trì Lệ Dập càng thêm tuyệt tình chậm rãi nói:"Đường Tứ Tứ, ngươi là kẻ không có tiền đồ. không phải chỉ là một nam nhân thôi sao, không có hắn... mặt trời khôngphải vẫn mọc hay sao? Người cậu này muốn nói với ngươi một câu, Quân Cơ Lạc mất, người trước kia hắn đắc tội nhất định sẽ tìm tới mẹ con hai người mà báo thù... hiện tại bộ dạng ngươi như cái xác chết khô ta nghĩ những người đó sẽ rất vui mừng đó...

Đường Tứ Tứ, đứa nhỏ là ngươi quyết tâm sinh ra. Nếu ngươi cảm thấy bây giờ không có Quân Cơ Lạc ngươi không nuôi được đứa nhỏ thì bây giờ ta để cho người ta giết chết nó... Dù sao Trì Lệ Dập ta sức lực đã kém cỏi, không bảo vệ được ngươi và đứa nhỏ..."

Tiểu Xú Xú thật đáng thương, nó cũng không hiểu nổi hôm nay người lớn rốt cục có chuyện gì nhưng nó có thể chắc chắn đứa trẻ con như nó lại bị người lớn lấy ra mà chèn ép rồi.

Trì Lệ Dập ôm lấy Xú Xú làm bộ như muốn ném nó ra cửa. Thẩm Hoa Dung vội vàng chạy nhanh tới ngăn lại, Trì Lệ Dập lớn tiếng quát tháo, dứt khoát đẩy Thẩm Hoa Dung ra. Thẩm Hoa Dung không còn cách nào khác liền vội vàng chạy tới trước giường Đường Tứ Tứ hô:"Tứ Tứ, cậu của con bị điên rồi, chuyện gì cũng có thể làm ra được. Nếu con không đem Xú Xú rời đi thì cũng không ai có thể giúp ta..."

Trì Lệ Dập không chờ nàng nói xong liền duỗi tay đẩy Thẩm Hoa Dung ra. Thẩm Hoa Dung không chịu, hai người giằng co, Tiểu Xú Xú ở giữa hai người chỉ có thể oa oa khóc lớn vô cùng đáng thương.

Đột nhiên Đường Tứ Tứ từ từ trên giường ngồi dậy, tóc tai nàng rối bù, bật dậy khỏi giường, nàng đi tới trước mặt Trì Lệ Dập và Thẩm Hoa Dung, đoạt lấy đứa nhỏ từ trong lòng Trì Lệ Dập.

Tiểu Xú Xú trở lại trong lòng mẫu thân của mình liền mếu máo, khuôn mặt nhỏ bé mập mạp biểu tình vô cung ủy khuất.

Hai cánh tay Đường Tứ Tứ ôm chặt Tiểu Xú Xú vào trong ngực, vẻ mặt tái nhợt tràn đầy sợ hãi. Người ướt sũng nhỏ nước tí tách.

Trì Lệ Dập bình tĩnh hung ác tiến lên, duỗi tay định đoạt lại Tiểu Xú Xú:"Xem bộ dạng ngươi xem, đúng là sống không bằng chết, Xú Xú theo ngươi cũng không có được những ngày tốt đẹp. Mau đưa đứa nhỏcho ta..."

"Con... không đưa!" Đường Tứ Tứ choáng váng, thể lực cả người có vẻ như không thể chống đỡ thêm. Nhưng Trì Lệ Dập không mềm lòng với nàng, ông hung ác đoạt lấy đứa nhỏ từ trong lòng nàng, đẩy ngã Đường Tứ Tứ, ôm lấy đứa nhỏ nhanh chóng rời khỏi phòng.

Đường Tứ Tứ vội vàng đứng dậy khỏi sàn nhà, nhanh chóng tóm lấy góc áo bào của Trì Lệ Dập. Trì Lệ Dập lạnh lùng vô tình, nâng tay dùng sức đánh lên gương mặt trắng bệch của Đường Tứ Tứ.

âm thanh thanh thúy vang lên, Đường Tứ Tứ bị ông đánh ngã trên mặt đấy, một bên má in rõ ràng năm đầu ngón tay của Trì Lệ Dập. Đường Tứ Tứ cũng không kịp ôm má đã sưng vù, nàng giãy dụa đứng lên khỏi mặt đất đột nhiên khóc rống lên với Trì Lệ Dập.

"Cậu... con đau lòng..." Nước mắt trong suốt như như chuỗi trân châu lăn xuống.

Trì Lệ Dập đứng lại tại chỗ, tuy trên mặt vẫn như trước duy trì vẻ nghiêm khắc. Trong nháy mắt nhìn thấy nàng khóc sướt mướt như vậy thì ông không nhịn được tiến lên an ủi nàng.

"Cậu, Quân Cơ Lạc đã hứa với con sẽ quay trở lại... hắn sao có thể thất hứa như vậy... hắn là kẻ lừa đảo... Con ghét hắn... ô ô..." Nghĩ tới nhiều chuyện trước đây với Quân Cơ Lạc, nàng khóc tới mức nghẹn, thiếu chút nữa ngay cả thở cũng không thở nổi.

Cơ trên mặt Trì Lệ Dập gồng cứng cũng hơi hơi mềm lại, nhưng giọng nói vẫn hung ác bá đạo:"Đường Tứ Tứ, khi ngươi vẫn là cháu của Trì Lệ Dập ta thì hãy lau khô nước mắt là đứng lên. Đồ không có tiền đồ, vì một nam nhân mà lại khóc sướt mướt như vậy, ngay cả con trai cũng không cần. Đường Tứ Tứ, có người cháu như ngươi thực sự khiến ta cảm thấy mất mặt. Nhanh ôm con ngươi trở về đi..." Ông khô khan nói xong lại quở trách:"Mẫu tử các ngươi, lại vì một tên nam nhân là không có tiền đồ gào khóc, đúng là tiểu nhân, bị quát vài tiếng cũng khóc... Hai mẫu tử như vậy sau này sẽ sống như thế nào?"

"Trì Lệ Dập! Tứ Tứ là cháu gái ông đó! không phải đổ thêm dầu vào lửa! Ông vẫn nên hạ hỏa bớt đi."

Thẩm Hoa Dung thực sự không nghe nổi nữa, Quân Cơ Lạc vừa ra đi để lại mẹ góa con côi bọn họ, là nữ nhân sao có thể dễ dàng vượt qua?

Trì Lệ Dập còn muốn răn dạy thêm Đường Tứ Tứ thì bị Thẩm Hoa Dung đuổi ra ngoài. Chờ khi Trì Lệ Dập đi ra khỏi phòng, Thẩm Hoa Dung xoay người lại, duỗi cánh tay ôm mẫu tử Đường Tứ Tứ vào trong lòng.

"Tứ Tứ, đừng nghe mấy lời cậu con nói. Yên tâm đi, chúng ta là người một nhà, con và Tiểu Xú Xú gặp khó khăn chúng ta không có lý gì mà lại mặc kệ. Nhưng con phải nhanh chóng hồi phục tinh thần, ta tin rằng Quân Cơ Lạc trên trời linh thiêng cũng không hy vọng con sẽ đau khổ vì hắn."

Thẩm Hoa Dung vươn tay nhẹ nhàng vỗ về đầu nàng, trong lòng thầm cầu nguyện Đường Tứ Tứ có thể mau chóng bình phục.

Đường Tứ Tứ tiến vào trong lòng Thẩm Hoa Dung, hơi cúi đầu ánh mắt chăm chú nhìn Tiểu Xú Xú được ôm trong ngực. Tiểu Xú Xú trước đó còn khóc nháo thế nhưng hiện tại đã im lặng ngủ trong lòng nàng.

Đường Tứ Tứ cúi đầu, khóe miệng lộ chút tươi cười tuyệt vọng.

Tiểu Xú Xú tồn tại không lúc nào không nhắc nhở nàng những điều ngọt ngào với Quân Cơ Lạc.

Nay ngọt ngào này lại hóa thành độc dược độc nhất, từng chút một ăn mòn lòng nàng, thân thể nàng chết lặng tàn phá những ý niệm tốt đẹp.

một người, một tòa thành.

Quân Cơ Lạc dùng nhu tình của hắn xây cho nàng một tòa thành, khi trên thế giới này không còn hắn, thế giới của nàng cũng không còn màu sắc nữa.

Buổi tối.

Thanh Nhi bưng cơm chiều đến trước cửa phòng rồi đẩy cửa đi vào. Trong phòng trên giường lớn, Tiểu Xú Xú ngủ vô cùng ngoan ngoãn. Mà Đường Tứ Tứ vốn đang ôm Tiểu Xú Xú ngủ đã không thấy đâu.

trên giường đặt một phong thư. Trong lòng Thanh Nhi có dự cảm chẳng lành, lập tức cầm lấy lá thư mở ra xem, sắc mặt nàng biến đổi. Sau đó không lâu, mấy người Thẩm Hoa Dung cũng biết được tin tức Đường Tứ Tứ mất tích.

Thẩm Hoa Dung vô cùng lo lắng, Trì Hằng Liễu nhìn chằm chằm chữ viết thanh tú trên lá thư, thở dài nói:"Mẫu thân, Tứ Tứ viết trên thư muội ấy ra ngoài một chút, chúng ta không cần quá lo lắng. Nàng như bây giờ ra ngoài tản bộ cho khuây khỏa cũng tốt."

Thẩm Hoa Dung nâng chén trà lên uống nhưng lại cảm thấy vô vị.

"Hằng nhi, hay là con cứ phái người đi tìm thử xem. Tứ Tứ bây giờ khiến ta thực sự rất lo lắng nó sẽlàm chuyện gì đó điên rồ."

Trì Hằng Liễu im lặng gật gật đầu.

Đêm đó Trì Lệ Dập biết được tin Đường Tứ Tứ biến mất, ông phái thủ hạ âm thầm tìm kiếm Đường Tứ Tứ. Vốn ông định tự mình đi ra ngoài tìm nhưng lại bị Mộ Dung Nhược Hồng triệu hồi vì chuyện nghênh đón hoàng đế Trần quốc Dạ Kiêu Cửu, nhất thời không thể từ chối đành phải nghe theo.

Ngày hoàng đế Trần quốc Dạ Kiêu Cửu tới hoàng thành, Mộ Dung Nhược Hồng dựa theo đúng lễ tiết đón Dạ Kiêu Cửu vô cùng long trọng nghênh, hơn nữa con tổ chức tiệc tối hoan nghênh.

Tướng mạo hoàng đế Trần quốc Dạ Kiêu Cửu phong lưu phóng khoáng, khí thế tà mị yêu dã, giơ tay nhấc chân đề tỏa ra khí phách đế vương. hắn đứng chung một chỗ với Mộ Dung Nhược Hồng tự nhiên lấn át Mộ Dung Nhược Hồng.

Trong tiệc tối, ca múa mừng cảnh thái bình. Tiệc tối đã cử hành hơn một nửa thời gian, đột nhiên Dạ Kiêu Cửu nâng chén đứng lên khỏi chỗ ngồi, hắn nói:"Mộ Dung huynh, ta sớm được nghe thất công chúa Trần quốc băng thanh ngọc khiết, có thể nói như tiên nữ trên trời hạ phàm. Ta nghe được vậy tâm tư khao khát đã lâu. Lúc này đây ta đặc biệt tới Tiêu quốc là vì muốn tự mình nghênh thú thất công chúa làm hoàng hậu, hy vọng Mộ Dung huynh có thể giúp ta thành toàn, cho thất công chúa ra diện kiến để ta có thể chiêm ngưỡng dung nhan." Mộ Dung Nhược Hồng chán ghét Dạ Kiêu Cửu, hắn sao có thể để Mộ Dung Vân Tiện xuất đầu lộ diện gặp Dạ Kiêu Cửu. Nhưng lại không như mong muốn của hắn. Mộ Dung Vân Tiện đã phái thi nữ đi nhìn diện mạo của Dạ Kiêu Cửu rồi đem chuyện mình phát hiện nóilại với Mộ Dung Vân Tiện.

thì ra A Cửu chính là hoàng đế Trần quốc Dạ Kiêu Cửu!

Sau khi Mộ Dung Vân Tiện biết được tin tức này thì sao có thể không vui mừng. Đường nhiên theo thất công chúa Tiêu quốc cao quý thì quyết định đi gặp Dạ Kiêu Cửu sẽ chấm dứt chuỗi bi kịch của nàng ta hiện nay.

Ps: Chương tiếp theo Cửu Thiên Tuế sẽ xuất hiện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui