Độc Thiếp

Oan uổng? Bị người sai khiến?

Không lẽ trong này còn có ẩn tình? Ngoại trừ những người không liên can, tất cả mọi người còn lại đều nổi lên biểu hiện hứng thú, ánh mắt đảo qua đảo lại trên người Lý Tam và Hách Liên Hề.

“Thả hắn ra.” Hách Liên Hề cúi đầu suy tư một lúc liền phất tay cho thả Lý Tam, lại hỏi: “Oan uổng? Tại sao lại oan uổng? Là ai sai khiến ngươi?”

“Tiểu nhân…”

“Ngũ điện hạ.” Lý Tam vừa muốn mở miệng Cao Viễn đã vội vàng cướp lời: “Tặc nhân này ăn nói bậy bạ, tâm tư gian xảo, lúc nãy ngay cả Không Kiến đại sư cũng dám mắng, xin điện hạ đừng tin lời hắn.”

Ánh mắt Hách Liên Hề lóe lên, sâu sắc liếc nhìn Cao Viễn một cái, Cao Viễn run rẩy trong lòng, tự biết đã lỡ lời.

“Không, không, điện hạ, tiểu nhân không dám nói bậy, tiểu nhân tự biết mình đã phạm lỗi, nhưng đúng là tiểu nhân bị người ta sai khiến, cầu điện hạ cho tiểu nhân một con đường sống.” Lý Tam vội nói, không còn hai cái răng cửa nên lời nói ra có chút khó nghe.

Đại thái thái âm thần liếc mắt ra hiệu với Cao Viễn, nhưng Cao Viễn thấy Hách Liên Hề không tỏ thái độ gì nên cũng không dám nhiều lời, chỉ âm thầm cúi đầu như đang suy nghĩ.

Trong lòng Đại thái thái tức giận, nhân lúc chưa ai lên tiếng thì mở miệng: “Không dám nói bậy? Tên vô lại như ngươi làm bẩn một tiểu thư của Cao phủ ta, còn nói bị người sai khiến, không lẽ không phải là nói bậy sao? Bây giờ Ngũ điện hạ muốn chủ trì công đạo, xử ngươi tội chết, ngươi không thành thật nhận lỗi còn dám kêu oan? Đúng là tội thêm một bậc.”

“Ta…” Lý Tam không ngờ, một phụ nhân nhìn có vẻ đoan trang hiền lành lại nói ra những lời bức hắn vào chỗ chết.

Hách Liên Hề nhìn Đại thái thái, nở nụ cười tà dị: “Cao phu nhân nói rất có lý.” Nói xong lại lạnh lùng nhìn Lý Tam: “Tặc nhân to gan, ngươi nghe cho rõ đây, nếu ngươi kêu oan thì  bản vương sẽ cho ngươi cơ hội minh oan, nếu ngươi nói thật, bản vương sẽ cân nhắc việc xử phạt ngươi, nếu ngươi không biết hối cải, ăn nói bậy bạ, chết đến nơi còn dám vu oan hãm hại người khác, thì bản vương cũng không ngại tự tay xử ngươi.”

Đáy mắt nổi lên ý cười hung ác, giống như một thanh đao lóe sáng cắt từng vết lên da thịt người ta, đau đớn vô cùng.

Lý Tam nuốt từng ngụm nước bọt, dùng sức kềm chế run sợ, quỳ xuống trước mặt Hách Liên Hề run rẩy nói: “Tiểu nhân có lừa ai cũng không dám lừa điện hạ ngài, tiểu nhân nói thật, xin điện hạ minh giám.”

“Được, vậy ngươi nói thử xem, ngươi bị oan thế nào? Lại là ai sai khiến ngươi?” Hách Liên Hề sau xa hỏi, ánh mắt tàn ác quét qua từng người đứng ở đây, cho dù có vài người không liên quan gì đến chuyện này, nhưng đụng phải ánh mắt của hắn đều có cảm giác sợ hãi, cúi thấp đầu không dám đối diện.

Trong lúc đó, Dung ma ma đang đỡ Đại thái thái là sợ nhất, lúc Hách Liên Hề xuất hiện bà đã có dự cảm không tốt, giờ khắc này nghe Hách Liên Hề muốn biết rõ chân tướng, sắc mặt của bà đã xám như tro tàn, cảm giác chết chóc bao trùm lấy bà.

Khi Đại thái thái cúi mắt xuống lại liếc Dung ma ma một cái hung dữ, đồng thời ngón tay âm thầm bấm vào cổ tay Dung ma ma một cái.

“Tiểu nhân tên là Lý Nguyên, là nhân sĩ kinh thành, vì xếp thứ ba trong gia đình nên còn được gọi là Lý Tam.” Lý Tam quỳ xuống, trước tiên giới thiệu tổ tông nhà mình ra, may mà Hách Liên Hề không vội, hắn nhàn nhã ngồi đó lắng nghe, hai bên có hai tì nữ xinh đẹp đứng hầu, một người dâng trà, một người đấm vai, hình ảnh kia khiến người ta muốn nhìn lại không dám nhìn, bộ dáng hắn không có vẻ gì là đang thẩm án cả.

Lý Tam vừa nói vừa lén nhìn phản ứng của Hách Liên Hề, thấy hắn không nổi nóng hay lộ vẻ hung ác thì tâm tư mới thả lỏng được một chút, lại tiếp tục kể: “Một lần ở ngoài chợ, tiểu nhân quen biết với Dung ma ma của Cao phủ,  nghe nói bà ta là tâm phúc của Cao phu nhân nên mới để ý, sau đó mới bí mật qua lại với bà ta. Chuyện lần này cũng là do bà ta xui khiến tiểu nhân làm, nói là sau khi thành công thì tiểu nhân sẽ được ba ngàn lượng bạc, tiểu nhân…”

“Không, ngươi nói bậy, nói bậy.” Dung ma ma nghe vậy thì đứt cả ruột gan, không chỉ là sợ mà còn hận Lý Tam, nếu không phải tại nam nhân đáng chết này, bà làm sao ra nông nỗi như hiện giờ chứ?

Bây giờ, quỷ chết tiệt này sắp chết cũng không chịu nhớ đến cái tốt của bà, muốn kéo bà chết theo, bà hận đến không thể xét nát hắn ra.

“Không không.” Lý Tam vội vàng phủ nhận, còn không ngừng dập đầu: “Điện hạ minh giám, tiểu nhân nói là sự thật, điện hạ nghĩ đi, nếu không phải bà ta báo là nữ quyến Cao gia sẽ đến Phổ Tế tự dâng hương tạ lễ, làm sao tiểu nhân lại đến? Còn mấy cái cửa nhỏ ban đêm đều được khóa lại, nếu không có người tiếp ứng làm sao tiểu nhân vào được?”

“Lý Tam.” Dung ma ma buông Đại thái thái ra, muốn đánh Lý Tam một cái, nhưng bà còn chưa bước đi, trước mặt liền trúng một cái tát thật mạnh, khiến quai hàm bà sưng lên, đầu choáng váng.

“Ngươi là kẻ ăn cháo đá bát.” Đại thái thái thu tay về, hung tợn trừng mắt nhìn Dung ma ma: “Thì ra là ngươi? Là ngươi dẫn người ngoài vào chùa hại Bình Nhi mất đi trong sạch, hại bổn phu nhân bị người ta chửi bới, hại Cao gia mất hết thể diện, càng hại Không Kiến đại sư và Phổ Tế tự bị người ta lên án, ngươi…”

“Phu nhân.” Nửa bên má Dung ma ma sưng đỏ nhưng bà không thấy đau, trong lòng chỉ có vô hạn bi thương, còn có một cảm giác giải thoát khó diễn tả được. Bà đã sớm biết mình sẽ có ngày này, chỉ là không ngờ đến nhanh như thế, chân thực như thế.

“Ngươi đừng gọi ta là phu nhân, uổng cho ta đối xử với ngươi không tệ, vì ngươi là người theo ta từ nhà mẹ đẻ nên ta đặc biệt coi trọng ngươi, không ngờ ngươi ở sau lưng ta làm ra chuyện thương thiên hại lý này.” Đại thái thái tỏ vẻ đau lòng vô cùng.

Vì lúc nãy mạnh tay, phần eo lại còn đau mà không được người nâng đỡ, cả người Đại thái thái lảo đảo ngã sang một bên, sau đó trong đôi mắt như giếng cạn lăn ra hai dòng lệ, bà thêm thảm thở dài: “Lão gia, đều do thiếp không đúng, nếu thiếp có thể sớm nhìn ra con rắn độc bên cạnh mình thế này cũng không để Nhị cô nương xảy ra chuyện như vậy. Lão gia, thiếp có lỗi với người, với Cao gia, với Nhị cô nương, thiếp không còn gì để nói nữa, lão gia muốn trách phạt thì cứ trách phạt thiếp đi. Ngoài ra…”

Có lẽ là do quá bi thương, Đại thái thái cũng không màng thể diện mà đưa tay áo lên lau lệ: “Ngũ điện hạ, chuyện hôm nay là do dân phụ quản giáo không nghiêm, không biết nhìn người, dân phụ khẩu cầu điện hạ cũng trị tội dân phụ đi.”

“Ồ…”

Không ngờ chuyện là như vậy? Các khách hành hương không khỏi thổn thức một trận.

“Phu nhân.” Lý Bích Như đi tới đỡ lấy Đại thái thái, ôn nhu nói: “Phu nhân không sao chứ? Nô tì đỡ người ngồi xuống trước.”

Đại thái thái lắc đầu một cái: “Có điện hạ ở đây, sao dân phụ có thể ngồi. Điện hạ, dân phụ thỉnh tội.”

Mi mắt Hách Liên Hề khép hờ, trầm thấp nở nụ cười: “Phu nhân… lời này sai rồi, làm gì có chuyện nô tì phạm lỗi, chủ nhân bị phạt?”

“Đều do dân phụ quản giáo không nghiêm, nếu dân phụ nhìn rõ được tiện tì này cũng không đến nỗi…” Nói xong, Đại thái thái lại nghẹn ngào rơi lệ.

Hách Liên Hề lại không để ý đến bà, ánh mắt lại nặng nề nhìn Dung ma ma: “Tiện tì to gan, ngươi có nhận tội không?”

“Nô tì… nô tì…” Dung ma ma bị hắn dọa, chân mềm nhũn ngã quỵ dưới đất, chỉ là… nhận tội sao? Nếu nhận tội thì chỉ còn một chữ chết.

Tuy rằng đã sớm chuẩn bị tinh thần mình sẽ chết thảm, nhưng khi chuyện xảy ra thì bà lại vô cùng sợ hãi.

“Nô tì… nô tì không có.” Dung ma ma cũng không biết lấy dũng khí từ đâu ra, khi tiếp xúc với ánh mắt cảnh cáo của Đại thái thái thì câu nói bật ra lại là phủ nhận.

Bà biết việc này phải do một mình bà gánh chịu thì Đại thái thái mới thoát khỏi liên can, nhưng mà bà không muốn chết, không muốn làm kẻ chết thay.

Dù sao cũng là chết, nếu Đại thái thái đã độc ác đẩy bà ra chịu tội, thì bà cũng phải phản bác, nói không chừng có thể cầu được đường sống trong cảnh chết.

“Điện hạ, nô tì oan uổng, nô tì cũng chỉ làm việc theo ý của chủ tử, nô tì cũng không có cách nào.” Dung ma ma mắt mũi tèm lem mà kể lể: “Nô tì biết việc này là việc thất đức, nhưng chuyện chủ nhân giao cho, nếu nô tì không làm tốt thì nô tì sẽ là người chết. Hu hu nô tì cũng không muốn, cầu điện hạ minh giám.

“Hay cho tiện tì ngươi,trước mặt điện hạ ngươi còn dám nói bậy?” Đại thái thái không ngờ Dung ma ma phản bội, lúc này tức giận đến run rẩy da mặt, tức giận nói: “Ngươi đừng quên những năm này ta đối với ngươi thế nào, Cao gia hậu đãi ngươi thế nào? Bây giờ ngươi phạm lỗi thì nên thành tâm nhận lỗi mới xứng đáng với lương tâm của mình, nếu như không…”

Đại thái thái cười lạnh, ánh mắt lóe lên vẻ cảnh cáo: “Thì sẽ giống như Vương quả phụ ở phía đông Vương gia thôn ngoại ô kinh thành kia.”

Trong lòng Dung ma ma hồi hộp, đôi mắt vừa lóe lên chút hy vọng lại lập tức dập tắt.

Lại nghe Đại thái thái lạnh lùng nói: “Vương quả phụ kia không có con, mấy năm trước không biết từ đâu ôm về một bé trai, thương đến tận ruột gan. Chỉ vì nàng ta nghèo khổ, bản phu nhân còn thường xuyên cho người đưa gạo củi đến đó, nghe nói ngươi và hài tử kia cũng thân thiết, bổn phu nhân cảm thấy, cho dù là vì đứa bé kia, ngươi cũng nên biết tự sờ lại lương tâm của mình, làm sai thì phải nhận tội, coi như là cho hài tử một tấm gương.”

Dung ma ma nghe nói vậy thì đôi môi run rẩy, muốn nói gì đó nhưng không biết nói sao, bà không hiểu tại sao Đại thái thái biết được chuyện này, năm đó bà làm rất bí ẩn mà? Thậm chí mấy năm nay cũng chỉ lén lút đến thăm có hai lần, không dám để người khác biết được, nhất là Đại thái thái, nhưng không ngờ nữ nhân này quá lợi hại, thậm chí ngay cả chuyện này của bà cũng điều tra được rõ ràng.

Dung ma ma hoàn toàn tuyệt vọng, tự biết đấu không lại Đại thái thái, mặt mũi ỉu xìu, bà rũ đầu xuống không còn chút sức lực nào: “Phải, phu nhân dạy rất đúng, đều là lỗi của nô tì, là nô tì có suy nghĩ sau lầm, đã phạm sai còn muốn hãm hại người khác để mong giảm bớt tội lỗi.” Nói xong, bà hít một hơi thật sâu, như là đã hạ quyết tâm, nói gằn từng chữ: “Ngũ điện hạ, chuyện này đều cho nô tì làm, nô tì đồng ý gánh tội, điện hạ muốn chém muốn giết nô tì không dám có nửa câu oán hận.”

Đại thái thái nghe vậy, đầu tiên là gật đầu, sau đó lại lắc đầu: “Sớm biết có hôm nay thì ban đầu đừng làm, A Dung, ngươi cũng hồ đồ quá, haiz…” Sau đó bà vừa thương vừa xót lại nhìn sang Hách Liên Hề cầu xin: “Điện hạ, tiện tì này do nhất thời hồ đồ mới phạm vào tội lỗi này, dân phụ khẩn cầu điện hạ nể tình bà ta lớn tuổi mà xử nhẹ một chút.”

Đại thái thái quả nhiên là nhân từ, bị nô tì vu hại còn lấy oán trả ơn cầu xin cho người đó. Mọi người bắt đầu âm thầm ca ngợi Đại thái thái, dù sao cũng là đương gia chủ mẫu, phần khí độ và bao dung này thực sự khiến người ta bội phục.

Lý Thanh Ca yên tĩnh nhìn cảnh này, bên môi mang theo một nụ cười nhàn nhạt như có như không, chờ đến lúc Hách Liên Hề hạ lệnh lôi Lý Tam và Dung ma ma ra đánh chết thì nàng mới đẩy Cao Dật Hiên ra, một mình đi đến giữa đại sảnh.

“Chậm đã” Lý Thanh Ca đưa tay ngăn lại hai người thị vệ, sau đó cung kính nói với Hách Liên Hề: “Điện hạ dân nữ có lời muốn nói.”

“Ồ?” Đưa tay ra hiệu cho hai tì nữ ngừng hầu hạ, ánh mắt Hách Liên Hề lấp lánh, lập tức thay đổi sang tư thể đoan chính, thân thể hơi nghiên qua nhìn thật kỹ Lý Thanh Ca, đáy mắt tỏa ra ánh sáng hứng thú: “Thì ra là Lý cô nương, ngươi có lời gì cứ nói, có cần bản vương cho mọi người lui ra, đơn độc nói chuyện không?”

Lý Thanh Ca hơi ngưng mắt nói: “Không cần, dân nữ chỉ là có chút nghi vấn muốn hỏi Lý Tam và Dung ma ma, xin điện hạ ân chuẩn.”

“Thỉnh cầu của Lý cô nương, sao bản vương lại không cho phép?” Hách Liên Hề cười tà tứ, trong giọng nói không còn lạnh lùng hờ hững như trước nữa, sau đó lại nhìn hai người kia, trầm giọng nói: “Các ngươi nghe cho rõ, Lý cô nương có lời muốn hỏi, các ngươi nhất định phải ngoan ngoãn trả lời thành thật, nếu không bản vương sẽ lăng trì các ngươi.”

“Vâng, dạ dạ…” Lý Tam và Dung ma ma nghe xong liền vội vâng dạ.

Mặt Lý Thanh Ca đen lại, mặc dù nàng rất không ưa Hách Liên Hề nhưng giờ khắc này không thể bận tâm nhiều nữa, chỉ hắng giọng một cái, đầu tiên là hỏi Lý Tam: “Lý Tam, ta hỏi ngươi, đêm qua ngươi làm nhục Cao gia Nhị tiểu thư, nhưng ngươi một mực nói tình đầu ý hợp với ta mới lén lút vụng trộm? Tại sao? Ngươi còn chưa từng nhìn thấy ta lại biết Lý Thanh Ca ở Linh Châu, còn biết Tế Nhân đường, xin hỏi, ngươi biết được chuyện này từ đâu?”

Trong nháy mắt Lý Tam hoảng hốt, không ngờ nữ hài trong trẻo trước mắt này mới là Lý Thanh Ca, còn chưa kịp hoàn hồn.

“Lý cô nương hỏi lời này có chút dư thừa.” Nghe vậy Đại thái thái lại nở nụ cười tỏ vẻ như Lý Thanh Ca còn nhỏ không hiểu chuyện, “Lý Tam kia đã nói là do Dung ma ma sai khiến, cho nên hắn không biết cô nương nhưng Dung ma ma làm sao không biết?”

Đại thái thái dĩ nhiên là chột dạ, nôn nóng kéo Dung ma ma ra làm người chết thay.

Lý Thanh Ca xoay người lại nhìn Đại thái thái, sau đó nhếch môi cười nhạt: “Đại bá mẫu nói đúng, chỉ là Thanh Ca nghi hoặc, con và Dung ma ma không thù không oán, vì sao bà ta lại hại con như vậy? Hơn nữa cho dù bà ta có lòng hại con, nhưng tại sao cuối cùng người bị hại là Nhị tỷ tỷ?”

“Dĩ nhiên là chủ nhân bà ta sai khiến.” Cao Vân Bình tức tối nói tiếp, chỉ vào Đại thái thái: “Lão yêu phụ này vốn là muốn hại ngươi, ai ngờ đêm đó bổn tiểu thư lại bị người ta đánh ngất đưa vào phòng chứa củi. Hừ, bây giờ nghĩ lại có lẽ bà ta có lòng hại ta thì có."

“Nhị cô nương, bổn phu nhân còn không hồ đồ đến mức kia, nếu ta muốn hại ngươi thì có rất nhiều cơ hội, cần gì phải đi đến tận đây?” Đại thái thái thẹn quá thành giận, nói không lựa lời.

Cao Vân Bình nghe vậy lập tức reo lên: “Nghe đi, đây mới là lời thật lòng của lão yêu phụ này, thì ra ngươi đã sớm muốn hại bổn tiểu thư, chỉ là không có cơ hội mới kéo dài đến hôm nay đúng không?”

“Bổn phu nhân không muốn lôi thôi với ngươi.” Đại thái thái tức giận không nhịn nổi, quay mặt qua chỗ khác không nhìn Cao Vân Bình.

Cao Vân Bình thì không chịu buông tha: “Lão yêu phụ, là ngươi chột dạ thì có.”

“Nhị tỷ tỷ đừng vội, nghe Ca Nhi nói hết lời đã.” Lý Thanh Ca ở bên nhẹ giọng nói.

Cao Vân Bình lạnh lùng ngạo nghễ nhìn sang Lý Thanh Ca, vốn người bị lăng nhục phải là ả ta, không ngờ mình lại thành kẻ thế mạng. Trong lòng Cao Vân Bình cũng ghi hận Lý Thanh Ca.

“Ngươi nói? Ngươi thì có gì để nói nữa?”

“Hỗn xược.” Âm thanh lạnh lẽo của Hách Liên Hề truyền đến làm Cao Vân Bình sững sờ: “Là bản vương cho nàng ấy nói, không lẽ Cao nhị tiểu thư có ý kiến?”

Thậm chí ngay cả Ngũ điện hạ cũng nói giúp tiện nhân kia, đúng là tức chết.

Cao Vân Bình âm thầm cắn răng, trầm giọng nói: “Dân nữ không dám.”

“Không dám thì lui ra, đừng gây thêm chuyện xấu hổ nữa.” Cao Viễn quát lên.

Cao Vân Bình tức giận lạnh rên một tiếng, nhưng e ngại Hách Liên Hề và Cao Viễn nên chỉ đi theo nha hoàn qua một bên đứng cúi đầu.

Lý Thanh Ca sắp xếp lại tâm tư, tiếp tục hỏi: “Lý Tam, trả lời câu hỏi của ta.”

Lý Tam hơi kinh ngạc, không ngờ tiểu cô nương yểu điệu ôn nhu này lại tỏa ra khí thế vô hình khiến người ta không dám xem thường: “Tiểu nhân đều là nghe Dung ma ma nói.” Hắn vội trả lời.

“Dung ma ma, tại sao bà lại hại ta?” Lý Thanh Ca đột nhiên chuyển hướng sang Dung ma ma, không cho bà tránh né chút nào: “Nói.”

“Nô tì…” Dung ma ma nhất thời không tìm ra được lý do, “Nô tì…”

“Nếu ngươi muốn hại ta vì sao cuối cùng người bị hại lại là Nhị tỷ tỷ? Hay là ngươi vốn dĩ muốn hại cả hai người bọn ta?”

“Chuyện này…”

“Nhưng mà nếu ngươi muốn hại cả ta và Nhị tỷ tỷ, thì tại sao lúc nãy Lý Tam chỉ một mực nói có tư tình với Lý Thanh Ca ở Linh Châu, còn nữa, thư hẹn hò trong tay Lý Tam từ đâu mà có?”

Đối mặt với hàng loạt câu hỏi của Lý Thanh Ca, Dung ma ma bối rối, chỉ run run môi mà không trả lời được câu nào.

“Sao vậy? Trả lời không được?” Lý Thanh Ca cười gằn: “Thư hẹn hò, tiếp ứng, ngay cả thời gian địa điểm đều có kế hoạch kín kẽ không một lỗ hổng mà, sao bây giờ lại không trả lời được?”

“Nô tì… nô tì…” Dung ma ma ấp úng, sau đó thì thở dài sâu sắc: “Lý cô nương đừng hỏi nữa, tất cả đều do nô tì gây ra, nếu Lý cô nương muốn chém muốn giết thì cứ tự nhiên.”

“Một mình ngươi thì muốn chém muốn giết rất dễ dàng.” Lý Thanh Ca khẽ nở nụ cười, chậm rãi đi đến cạnh Dung ma ma, đột nhiên ngồi xổm xuống trầm giọng nói: “Con người Đại thái thái bà còn không rõ sao? Nếu bà không còn, bà ta sẽ lưu lại mầm họa cho mình sao? Đứa bé kia chỉ sợ là…”

Lời nàng chưa nói xong Dung ma ma đã giật mình, cả người như chợt tỉnh từ trong giấc mộng, toàn thân toát mồ hôi lạnh.

Đúng rồi, bà đi theo Đại thái thái bao nhiêu năm, thủ đoạn của Đại thái thái bà hiểu rõ hơn ai hết.

Thậm chí bản thân bà đã làm nhiều chuyện cho Đại thái thái, nhưng đến thời khắc mấu chốt còn không trở thành một con tốt thí, tùy tiện hy sinh sao?

Bây giờ, bà lo lắng Đại thái thái lấy đứa bé ra uy hiếp mình, cho nên, vì con, bà không thể không hy sinh.

Nhưng mà câu nói của Lý Thanh Ca đã đánh thức bà, theo phong cách của Đại thái thái thì khi bà vừa chết, Đại thái thái sẽ lập tức giết chết đứa bé kia, chắc chắn bà ta sẽ không để lại mầm họa như vậy.

“Không không không.” Nói liên tục ba chữ không, cả người Dung ma ma ngã nhào xuống đất, sau đó lại quỳ xuống chân Lý Thanh Ca: “Lý cô nương, cầu người cứu nô tì, cầu xin người…”

Lý Thanh Ca không hề bị lay động, chỉ không cảm xúc nói: “Có thể cứu bà chỉ có mình bà, nghĩ cho kỹ đi.”

Dung ma ma nhất thời xụi lơ, nhưng rất nhanh, anh mắt khẽ nhúc nhích, cắn răng, cuối cùng lại hướng về Hách Liên Hề: “Điện hạ, nô tì cầu ngài làm chủ, nô tì làm gì cũng do Đại thái thái sai khiến, nô tì không có ý hại Nhị tiểu thư và Lý cô nương.”

Một câu nói chấn động ra ngàn cơn sóng, không ngờ chuyện lại biến đổi như vậy, Đại thái thái biến thành kẻ chủ mưu.

Đại thái thái nghe vậy gương mặt hoàn toàn tái nhợt: “Ngươi…ngươi… tiện tì ngươi dám vu hại bổn phu nhân? Uổng cho ta còn nghĩ tình xưa mà cầu xin cho ngươi, không ngờ ngươi độc ác như vậy, sắp chết còn muốn kéo ta theo…”

“Phu nhân.” Dung ma ma dựng thẳng lưng lên, bình tĩnh đối diện với Đại thái thái, đây là lần đầu tiên bà dám to gan tiếp xúc thẳng với ánh mắt của Đại thái thái.

“Nô tì cũng học từ phu nhân mà ra thôi. Nô tì theo phu nhân ba mươi năm, bây giờ phu nhân không cần nô tì, muốn đẩy nô tì vào chỗ chết, dĩ nhiên nô tì không cam lòng.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui