Độc Thủ Diêm Vương Lệnh

Đêm khuya thanh vắng, thanh âm câu tịch.

Tân phòng ôn noãn, hỉ tự thiếp mãn trên cửa.

Nguyên bản vốn phải là cảnh hai người ôn nhu lưu luyến, kiều diễm cộng hưởng, lúc này trong phòng lại chen chúc đám người quá phận. Ba cái đại bóng đèn sáng ngời hoàn toàn không để ý tới sắc mặt khó coi muốn đánh người của tân lang, vẻ mặt vẫn tự nhiên ngồi vây quanh nói này nói nọ, tỏ vẻ đánh chết cũng không đi.

“Mộ Dung,” Lâm Đình Hiên sau khi đã phi thường kiềm chế, im lặng thật lâu, rốt cục không thể nhịn được nữa. “Đêm đã khuya, ngươi cũng nên trở về ngủ đi.” Hắn cơ hồ nghiến răng nghiến lợi nói ra.

“Nga,” Mộ Dung Tuyên thực nghĩa khí nói, “Ta không mệt. Hôm nay là ngày vui của ngươi, ta đây làm huynh đệ tự nhiên muốn phụng bồi thật lâu, ngươi không cần cảm tạ ta.”

“Hảo ý của ngươi lòng ta đã lĩnh,” Lâm Đình Hiên lạnh lùng, “Ngươi không mệt, nhưng ta…”

“Ta cũng không mệt.” Lôi Ngọc không nhanh không chậm chặn lời hắn, biểu cảm cực kì sung sướng.

“…” Dựa vào kinh nghiệm ở chung từ nhỏ, Lâm Đình Hiên tinh tường nhìn ra trong đáy mắt Lôi Ngọc chớp động tia sáng xấu xa. Dưới tình huống này, vẫn là nói năng nên thận trọng, tránh vô duyên vô cớ thành vật hi sinh.

“Khụ,” Tô Phóng ho khan một tiếng, “Bản thân ta muốn hỏi thăm thương thế của Chỉ Nhi một chút.”

“Đại ca,” Đã sớm tự mình xốc khăn voan đỏ, Trữ Chỉ Nhi ngẩng đầu trả lời, “ Đây là do ta hôm nay đi đường không cẩn thận bị cỏ gai cắt vào, không có gì trở ngại.”

“Vậy thì ta an tâm.” Tô Phóng một mặt gật đầu, một mặt kinh ngạc nói, “Bất quá, sao ngươi lại không cẩn thận như vậy?” Bị cỏ gai cắt vào, một sát thủ đứng đầu không thể nào lại phạm loại sai lầm cấp thấp như vậy.

“Ách… Này…” Trữ Chỉ Nhi thoáng chốc trở nên ngập ngừng ấp úng.

“Cái gì?” Tô Phóng nhíu mày, bộ dáng cà lăm như thế của muội tử kết bái thật sự khó gặp.

“Bởi vì… lúc ấy ta nhìn thấy… một người…”

“Để ta đoán thử,” Tô Phóng nhìn về phía Lâm Đình Hiên bĩu bĩu môi, “Người kia có phải là vị công tử tuấn tú lịch sự văn nhã này không?”

“Ngô…” Trữ Chỉ Nhi cắn môi, tâm không cam tình không nguyện mà thừa nhận, “ Ta chỉ thấy lóe lên một cái bóng…”

“Hì hì,” Mộ Dung Tuyên cười chế nhạo, “Không nghĩ tới Lâm phó cốc chủ của chúng ta còn có sức quyến rũ lớn như vậy, có thể làm cho tẩu phu nhân thần hồn điên đảo…”

“Cái gì ‘thần hồn điên đảo’?” Trữ Chỉ Nhi tà mắt nhìn, “Là hắn mạc danh kỳ diệu chạy đến, ta bị hoảng sợ mới…”

“Mộ Dung,” Lôi Ngọc dùng ánh mắt tràn ngập đồng tình nhìn hắn, “Coi mòi đầu óc của ngươi thật sự không tốt lắm, đến ngay cả thẹn thùng và ảo não cũng không phân biệt được, đáng thương thật.” Y liên tiếp thở dài.

“Lôi đại ca,” Mộ Dung Tuyên suy sụp cúi mặt, “Ngươi cũng đừng tiếp tục giễu cợt ta.”

“Không dám.” Lôi Ngọc ngoài cười trong không cười nói, “Yêu quái ta đây sao dám giễu cợt thiếu chủ Mộ Dung thế gia đại danh đỉnh đỉnh?”

Không xong, nhớ lại lời mình đã nói lúc nãy ở bàn tiệc, Mộ Dung Tuyên đương trường bày ra cái mặt khổ qua.

“Ha ha,” Lâm Đình Hiên vui sướng khi người gặp họa, “Mộ Dung, không ai nói qua cho ngươi cái gì gọi là ‘Họa là từ miệng mà ra’ sao?”

“Có ngươi vừa nói cho ta biết.” Mộ Dung Tuyên ủ rũ.

“Hiện tại biết còn chưa muộn.” Lâm Đình Hiên an ủi vỗ vỗ vai hắn, “Với cá tính tính toán chi li của đại sư huynh ta, ngươi hiện giờ tự cầu nhiều phúc đi. Ai,” Hắn giả bộ thở dài, “Ta cũng không giúp được ngươi.”

“Vậy cũng gọi là bằng hữu?” Mộ Dung Tuyên vô cùng đau đớn, oa oa kêu lên. “Đình tử, ta với ngươi từng đổi qua bái thiếp, cắt máu ăn thề, là hảo huynh đệ kết bái, gặp nạn phải cùng nhau gánh mới đúng chứ.”

“Phốc,” Trữ Chỉ Nhi cười ra tiếng, “‘Đình tử’? Là biệt danh của huynh?”

“Là bọn hắn tùy tiện nói lung tung,” Lâm Đình Hiên vội vàng giải thích, “Muội cứ gọi ta ‘Đình Hiên’ là được rồi.”

“Đâu có a,” Tô Phóng mỉm cười chen vào một câu, “Gọi ‘Đình tử” rất dễ nghe mà, ngươi nói có đúng không, tiểu Ngọc nhi?”

“Tiểu, tiểu Ngọc nhi?” Lâm phó cốc chủ cùng Mộ Dung công tử tựa như bị sét đánh ngang tai, hai mắt dại ra, mồm há hốc, lông tơ dựng đứng, toàn thân run lên.

“Đâu cần kinh ngạc như vậy.” Lôi Ngọc tay cầm quả táo không chút hoang mang nhét vào cái miệng mở to của Mộ Dung Tuyên, “Giới thiệu lại, vị Tô Phóng Tô lâu chủ này và bổn cốc chủ hiện giờ đã chính thức trở thành… khụ… tình nhân.” Y vẻ mặt tự nhiên nhìn mắt hai người đối diện càng lúc càng trợn lớn, chuyển mâu hỏi, “Ta nói có đúng không, Tiểu, Phóng, Phóng?” Y cố ý kéo dài thanh âm, nói từng chữ từng chữ.

“Tiểu Phóng Phóng?” Lúc này đến phiên Trữ Chỉ Nhi rớt cằm.

“Đúng a,” Tô Phóng mặt không đỏ khí không suyễn, “Chuyện này đã sớm truyền khắp giang hồ, các ngươi không phải một tiếng gió cũng chưa nghe thấy chứ?”

“…” Ngu ngơ một lúc lâu, Lâm Đình Hiên là người đầu tiên hoàn hồn, “Về chuyện này thật sự ta có nghe một chút, nhưng là…”

“Không nghĩ tới lời đồn lại là sự thật.” Mộ Dung Tuyên thật vất vả lấy quả táo suýt khiến mình nghẹn chết kia ra khỏi miệng, trong nhất thời cảm khái hàng nghìn hàng vạn. “Nguyên bản ta còn tưởng chỉ là một vài tên gia hỏa e sợ cho thiên hạ bất loạn nên ăn nói bừa bãi mà thôi, ai ngờ…”

“Đại ca…” Trữ Chỉ Nhi có một loại cảm giác thất bại sâu sắc muốn ngẩng đầu hỏi trời xanh. Cứ cho là nam tử trước mắt tuyển tú xuất sắc, phiêu dật xuất trần, ngay cả diện mạo cũng cực giống nữ tử, bất quá, quan trọng nhất, cũng mấu chốt nhất chính là, y dù sao cũng không phải nữ nhân chân chính a. Vì cái gì mới hơn nửa tháng ngắn ngủi không gặp, đại ca anh minh cơ trí, đầu não kiệt xuất đã sa vào con đường đoạn tụ chi phích? Cuối cùng là chuyện gì đã xảy ra? Nàng cười khổ liếc Tô Phóng đang nhu tình ngàn vạn nhìn Lôi Ngọc, trăm mối không có cách giải.

Lâm phó cốc chủ và Mộ Dung công tử rốt cục cũng là người đã kinh qua sóng to gió lớn, năng lực khôi phục đúng là vượt xa người thường, có thể so sánh với con gián đánh không chết, một lát sau thần sắc đã như thường, nói cười tự nhiên. Mộ Dung Tuyên còn lấy giọng điệu thập phần nịnh hót không ngớt lời chúc mừng hai người bọn họ “Tương kính như tân, đoàn tụ sum vầy, đầu bạc răng long…” Không có biện pháp, dưới dâm uy nhiều năm của Lôi đại cốc chủ, trừ bỏ cố gắng vỗ tay đồng ý với quyết sách anh minh của y, Mộ Dung công tử cùng Lâm phó cốc chủ còn có thể làm gì khác?

“Hắc hắc,” Đem những lời khen tặng của đối phương thu hết vào tai xong, Tô Phóng còn vui sướng hài lòng không quên thổi phồng vài câu, “Ta cùng Tiểu Ngọc Nhi chính là tâm linh tương thông, tình thâm ý trọng, sống chết có nhau, họa phúc cùng hưởng…”

Phanh. Lôi Ngọc không khách khí vung quyền, đánh trúng ót Tô Phóng, cắt đứt những lời thao thao bất tuyệt của hắn: “Ai đáp ứng ngươi cùng sinh cùng tử, họa phúc cùng hưởng?” Y chỉ vào mũi mình, “Ta chỉ lấy ‘sinh’ và ‘phúc’ thôi, còn lại ngươi giữ cho bản thân hưởng đi.”

“Hì hì,” Tô Phóng không thèm để ý xoa nhẹ đầu, cợt nhả nói, “Đánh là thương, mắng là yêu, Tiểu Ngọc Nhi, có muốn đánh thêm không?”

Người có vẻ mặt ngu ngốc bị đánh vẫn cười được trước mắt này, thực chính là Triêu Mộ lâu chủ đại ca anh minh thần võ, oai phong một cõi của mình? Trữ Chỉ Nhi không thể tin được chớp chớp mắt, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nói không ra lời.

“Đại sư huynh…” Nhìn thấy sắc mặt khó coi của lão bà nhà mình, Lâm Đình Hiên há mồm muốn nói.

“Đúng rồi,” Lôi Ngọc bỗng nhiên động nhan, nghiêm trang hỏi, “Việc ta giao cho ngươi làm, bố trí thế nào rồi?”

“Đã sớm an bài thỏa đáng.” Lâm Đình Hiên cung kính lễ độ nói, “Đại sư huynh phân phó, làm sư đệ sao dám không tuân? Tự nhiên phải cúc cung tận tụy, chết cũng không từ.”

Xem điệu cười của hắn giả tạo đến rợn người, đúng tiêu chuẩn khẩu thị tâm phi, Lôi Ngọc che miệng ngáp một cái: “Thời gian không còn sớm…”

Nghe vậy, Lâm Đình Hiên nhất thời hai mắt tỏa sáng, vô hạn mong chờ nhìn Lôi Ngọc.

“Giờ hợi sắp đến chưa?” Lôi Ngọc nhe răng cười, ánh mắt đảo qua Lâm phó cốc chủ và Mộ Dung công tử quỷ dị không nói nên lời, khiến cho người khác có cảm giác như gió lạnh thốc vào lưng.

“Ân,” Tô Phóng tính canh giờ, “Không sai biệt lắm.”

“Ngô… ha ha ha ha…” Lâm Đình Hiên đột nhiên ôm bụng ngã lăn xuống giường, co gập người lại, cười không ngừng. Lại nhìn Mộ Dung Tuyên chẳng biết tại sao rơi lệ đầy mặt, đang luống cuống tay chân dùng ống tay áo lau chùi nước mắt không ngừng rơi xuống, lại bất kể thế nào cũng không lau hết được.

“Đại, đại sư… huynh…” Lâm Đình Hiên thở gấp, “Đây… đây… là…”

“Ngươi không phải nói ta là người tính toán chi li sao?” Lôi Ngọc cười tươi như hoa, “Ván cược dối trá lần trước ngươi còn nhớ rõ chứ, rượu của ta cũng không phải dễ uống đâu.”

“Lôi… Lôi đại ca…” Mộ Dung Tuyên lau nước mắt, khóc đến thê thiết bi ai, “Quả táo vừa rồi…”

“Ăn rất ngon phải không?” Lôi Ngọc cười híp mắt, tiện tay lấy ra một quả táo trên bàn đưa tới, “Này, có muốn thêm một quả nữa không?”

Mộ Dung Tuyên nhanh chóng che kín miệng, vội vàng lui về phía sau bảy, tám bước, bị dọa đến tái mặt.

“Ngươi và Đình tử là anh em kết nghĩa. là hảo huynh đệ có nạn cùng chịu, ta đây làm đại ca há lại có thể bên trọng bên khinh?” Lôi Ngọc cầm quả táo khoan thai đưa vào miệng, thình lình bị Tô Phóng quay đầu lại, há to miệng, “răng rắc” một tiếng cắn đi hơn phân nửa.

“Ân, quả nhiên ăn ngon.”

“Ngươi…” Dùng sức trừng mắt nhìn cái tên một mặt nhồm nhoàm nhai, một mặt khen không dứt miệng, Lôi Ngọc đành bó tay lắc lắc đầu, dứt khoát đem nửa còn lại ăn sạch, làm Tô đại lâu chủ mừng rỡ thiếu chút nữa là bay lên trời.

“Giải dược đâu?” Thấy Lâm Đình Hiên thống khổ thở không ra hơi, Trữ Chỉ Nhi nhịn không được mở miệng hỏi.

“Thực xin lỗi,” Lôi Ngọc trợn tròn mắt nói dối, “Hôm nay đã quên mang.”

“Huynh…” Trữ Chỉ Nhi giận dữ.

“Chỉ… Nhi…” Lâm Đình Hiên dùng sức kéo Trữ Chỉ Nhi, ngăn cản nàng tiến lên nói lý với Lôi Ngọc, “Đại… sư huynh… ta… chỉnh, chỉnh người… ha ha, ha ha ha ha…”

“Tẩu phu nhân,” Mộ Dung hít hít mũi, thay Lâm Đình Hiên lần thứ hai lâm vào cuồng tiếu giải thích, “Thời điểm Lôi đại ca chỉnh người… chưa bao giờ mang giải dược…”

“…”

“… Thời gian…” Cố gắng phun ra lời từ trong kẽ răng, Lâm Đình Hiên đứt quãng hỏi.

“Một nén hương.” Lôi Ngọc thản nhiên, “Qua một nén hương sẽ dừng.” Y thản nhiên đứng lên, duỗi cái lưng mệt mỏi, hé ra miệng cười thân thiết ấm áp, vô hại với cả người và vật, “Ta có chút mệt, Trữ gia muội tử, hai người này phiền toái muội chiếu cố, ngày mai gặp.” Dứt lời, tao nhã xoay người ra khỏi cửa phòng.

Trăng chiếu sáng ngời, nến đỏ khẽ cháy.

Trữ Chỉ Nhi nhìn hai người khóc khóc cười cười đến sức cùng lực kiệt trong phòng, lại nhìn tên đại ca giống như trung khuyển theo sát Lôi Ngọc, chỉ cảm thấy cả người vô lực, thật lâu sau mới thầm thở dài một tiếng…

“Ai…”

***

Ngoại ô thành Hoài An năm mươi dặm.

Sắc thu trước mặt, cỏ khô trên đất.

“Thời tiết không tệ a.”

Từng cơn gió thấm lạnh thổi qua, lá vàng trên cây nhẹ nhàng nhảy múa.

“Đúng a.” Lôi Ngọc ngẩng đầu nhìn người bên cạnh mặt mày mang ý cười, khóe môi không tự chủ nhếch lên thành một nụ cười dịu dàng.

Sáng sớm hôm nay cáo từ xuất môn, sau khi cùng Sầm đại đương gia và Cảnh nhị đương gia lưu luyến chia tay, dưới sự “nhiệt liệt” vui vẻ đưa tiễn của Lâm phó cốc chủ và Trữ tam lâu chủ, Tô lâu chủ cùng Lôi cốc chủ lại tiếp tục hành trình.

“Tiểu Ngọc nhi,” Tô Phóng tinh tế quan sát biểu tình ôn hòa không chút phòng bị trên khuôn mặt tinh xảo của Lôi Ngọc, cảm giác thỏa mãn tràn đầy trong lòng, dần dần rót vào đuôi mày khóe mắt. “Chuyện tối hôm qua, ngươi không sợ bọn họ sẽ mang thù?” Hắn bộ dạng lười biếng nói.

“Mộ Dung không biết.” Lôi Ngọc khẳng định, nhớ lại đôi mắt sưng như hạch đào sáng nay của Mộ Dung Tuyên, tâm tình tốt cực kì.

“Chắc chắn không biết, hay là không dám?” Tô Phóng bỡn cợt.

“Nếu biết, còn hỏi làm chi?” Lôi Ngọc hoành mâu đáp trả, “Bất quá, Đình tử nhất định sẽ nhớ kỹ. Hắn trời sinh nhỏ mọn, chuyện tí xíu như hạt vừng hạt đậu cũng muốn tính toán chi li nửa ngày.”

“Thật là có kỳ huynh tất có kỳ đệ.” Tô Phóng cảm thán.

“Ngươi nói cái gì?” Lôi Ngọc trừng mắt.

“Không… ta là nói,” Nhãn châu Tô Phóng xoay động, tức khắc biến thành bộ mặt a dua, “Sư huynh ngươi đã khổ cực như vậy, thay hắn chủ trì hôn lễ, an bài việc hôn nhân, hắn nên cảm động đến rơi nước mắt mới phải.”

“Nói vậy còn nghe được.” Lôi Ngọc nheo lại đôi con ngươi mênh mông như nước, “Động phòng hoa chúc vốn là việc nhân sinh vui mừng nhất, bổn cốc chủ làm vậy cũng là giúp người thành toàn.”

“Ân… động phòng hoa chúc…” Tô Phóng nghe thấy hai mắt liền tỏa sáng, “Tiểu Ngọc nhi, vậy ngươi nói chúng ta… khi nào thì…”

“Cái gì ‘khi nào thì’?” Lôi đại cốc chủ xưa nay thông minh lanh lợi, phản ứng lanh lẹ một khi gặp loại vấn đề này lại chậm chạp khác thường. “Có chuyện cũng đừng chỉ nói có một nửa được không?” Y nhíu mi nhìn Tô Phóng.

“Đương nhiên là về đêm động phòng hoa chúc của chúng ta.” Tô Phóng nhanh chóng dứt khoát, “Nếu chúng ta đã xem xét chi tiết, khi nào có thể thực sự thử nghiệm đây?”

“Này a…” Lôi Ngọc tỉnh ngộ, “Muốn làm cũng được, nhưng là…”

“Ta muốn ở mặt trên.” Tô Phóng giành trước.

“Ngươi sao lại đoạt lời của ta?” Lôi Ngọc bất mãn nhìn hắn, “Bằng không chúng ta tỷ thí một trận, người thắng sẽ định đoạt.”

“Như vậy chẳng phải sẽ tổn thương hòa khí sao?” Tô Phóng cười khổ, chợt biến sắc, quát to, “Cẩn thận!”

Trong phút chốc, mấy chục bóng người từ sau cành cây bụi cỏ bốn phương tám hướng nhảy ra, đao quang kiếm ảnh đầy trời bao vây Tô, Lôi hai người dày đặc đến con kiến cũng không chui lọt.

Tròn đủ ba mươi người, Tô Phóng cùng Lôi Ngọc dựa lưng vào nhau, tỉnh bơ quan sát đội hình quân địch. Cùng là hắc y hắc khố hắc cân che mặt, chẳng qua lúc này đây tất cả đều là nhất lưu cao thủ, trong đó người có khăn che mặt được thêu một vạch vàng hiển nhiên là thủ lĩnh – chính chủ rốt cục đã đăng tràng. Tô, Lôi hai người liếc nhau, trong lòng biết trận chiến này thập phần khó khăn gian khổ, chỉ xem đối phương đằng đằng sát khí, bộ dáng quyết tử, liền biết chủ nhân bọn họ đích thị đã hạ sát lệnh, chỉ được thành công, không được thất bại. Hơn nữa, lần này đích thân chủ nhân còn lên sân khấu đốc chiến, quả thật đã hạ quyết tâm phải nhổ hai cái đinh vướng bận trong mắt.

“Vị nhân huynh này là thủ lĩnh tổ chức ám sát sao?” Tô Phóng thực lễ phép hướng về phía người cầm đầu ôm quyền.

“Đúng vậy.” Một thanh âm loảng xoảng giống như kim khí từ trong miệng hắc y nhân thốt ra, làm cho màng tai người nghe phát đau.

“Không bằng để tại hạ đoán trước,” Lôi Ngọc ha ha cười, “Bằng vào phần này nội lực của các hạ, đích thị là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong chốn võ lâm, không biết tại hạ đoán có đúng không?”

“Ha ha ha…” Thủ lĩnh ám sát cuồng tiếu, “Đúng hay không đúng, Lôi cốc chủ thử một lần liền biết.” Lời còn chưa dứt, trùng trùng điệp điệp đao kiếm đã như sóng triều cuốn tới Tô, Lôi hai người.

Tô Phóng cùng Lôi Ngọc trấn định tự nhiên, gặp chiêu phá chiêu, thân hình bộ pháp không loạn chút nào, cho dù ở dưới thế công hung mãnh của đông đảo cao thủ như thế cũng chưa từng lùi nửa bước. Tô Phóng tay phải huy động Diêm Vương Lệnh, tay trái vận khởi Toái Tâm Chỉ, cương khí lướt qua, nguời người né tránh không kịp; Lôi Ngọc khẽ nhăn mày cười yếu ớt, nhãn mâu sắc bén như chim ưng dưới hàng lông mi cong, phàm là ám khí đều ra tay không thất bại, không chết cũng bị thương, xuống tay tuyệt không lưu tình. Trong lòng hai người nắm chắc, hôm nay đối mặt đều là cao thủ trong cao thủ, nửa điểm khinh thường cũng không được, ra tay so với những lần trước đương nhiên mạnh mẽ mau lẹ hơn vài phần. Hai người nhất đáp nhất đương, chỉ cần một lát, đối thủ đã giảm bớt bảy, tám. Gặp tình huống này, thủ lĩnh ám sát cười dài một tiếng, vung đao nhanh chóng phóng ba cây thấu cốt đinh, bốn chuôi phi đao, chính diện ngăn chặn thế công của Lôi Ngọc.

“Có ý tứ.” Hai mắt Lôi Ngọc dần hiện ra hoa lửa chói mắt, đã lâu không gặp được đối thủ ngang tài ngang sức với mình (ngoại trừ Tô Phóng), thủ lĩnh ám sát này đích xác không đơn giản. Nhanh như chớp, một loạt ám khí mới, bảy hạt đậu tương tư, ba chuôi phi tiêu, hai cái thiết đảm theo ba đường thượng, trung, hạ bay thẳng đến thủ lĩnh ám sát.

Một trận “đinh đinh đương đương” qua đi, phi tiêu cùng thiết đảm bị lưỡi đao đánh văng ra bốn phía, chậm rãi rơi xuống đất, đậu tượng tư trong lúc rơi xuống lại vô thanh vô tức chia làm bảy hướng đánh vào bảy đại yếu huyệt của thủ lĩnh ám sát. Thủ lĩnh ám sát tung người nhảy lên, thân thể cao lớn nhẹ nhàng như chim én, một đao vung ra bảy hướng cắt bảy hạt đậu tương tư thành hai nửa.

“Hảo!” Tô Phóng một bên chế trụ hơn mười hắc y nhân còn lại, một bên phân tâm lưu ý Lôi Ngọc cùng thủ lĩnh ám sát quyết đấu, không khỏi sở kinh vì đao pháp tinh diệu của hắn.

Nhãn châu Lôi Ngọc xoay động, vung tay áo bắn ra mưa tên, tốc độ so với khi nãy còn nhanh hơn gấp đôi. Thủ lĩnh ám sát đột nhiên nâng thiết bản, hiểm hiểm né qua, lại tiếp tục ngửa người, Lôi Ngọc đã thuận thế đổi vị trí, đứng ở đầu gió. Biết đối phương đứng đầu gió để tiện dùng độc, thủ lĩnh ám sát lập tức nhún người, một hơi chém ra bảy bảy bốn mươi chín đao, khiến cho Lôi Ngọc phải ra sức đỡ, không rảnh công kích hắn. Trong tay Lôi Ngọc khẽ nắm một vật, hết sức chăm chú né tránh thế công của đối phương, trên trán hơi hơi toát mồ hôi. Lúc này, song phương cùng dốc toàn lực, một chút cũng không dám qua loa.

Gió thu xào xạc, lá vàng phiêu linh, chứa trong đó là vô vàn sát khí. Một đạo kiếm quang cực tế cực khinh đón gió đánh xuống đỉnh đầu Lôi Ngọc – nguyên lai trên cây còn ẩn nấp người thứ ba mươi mốt. Thân ảnh nhanh như lôi điện tiêm bạc khéo léo, một kiếm này, vô luận là tốc độ, góc độ, thời cơ đều nắm chắc, quả thực có thể nói là vạn vô nhất thất, không có kẽ hở, chỉ tiếc người hắn chống lại chính là Lôi Ngọc trứ danh cơ cảnh xảo trá trong chốn võ lâm. Kiếm thanh vừa hiện, Lôi Ngọc liền đã phát hiện, ngón tay trái gảy nhẹ một viên thiết châu tròn căng, to cỡ hạt đậu nành. “Đinh”, mũi kiếm cùng thiết châu đụng nhau, trường kiếm lập tức vỡ thành mười bảy, mười tám mảnh. Cả kinh chốc lát, Lôi Ngọc ngửa đầu, tầm mắt đụng vào người đánh lén đang tràn ngập kinh ngạc và trộn lẫn một ít khâm phục, một kiếm này, không đánh mà lui. Nhưng mà, cao thủ so chiêu, há lại có thể nửa điểm sơ sảy? Huống chi người Lôi Ngọc đối mặt lại là thủ lĩnh ám sát, đương kim cao thủ số một, số hai võ lâm – đối phương chờ chính là cơ hội này. Thừa dịp Lôi Ngọc phân tâm đối phó với người đánh lén, tay phải thủ lĩnh ám sát huy đao đánh tới. Lôi Ngọc hít sâu một hơi, xoay người, trong gang tấc mạo hiểm vạn phần tránh được một đao, chưa kịp tụ khí ngưng thần, tay trái thủ lĩnh ám sát đã nhanh như chớp một chưởng hướng tới ngực, lúc này đây, Lôi Ngọc có muốn tránh cũng không kịp.

“Ba” một tiếng, một người đã lấy thân thể mình không khoan nhượng hứng lấy một chưởng như sấm vang chớp giật, đương trường phun ra một ngụm tiên huyết, nhưng hắn vẫn đem người đứng phía sau bảo hộ cẩn thận, lông tóc vô thương.

“A Phóng!” Lôi Ngọc đau đớn kêu lên, thoáng chốc đỏ hai mắt, cả người trào dâng sát khí, nhân lúc thủ lĩnh ám sát kinh ngạc vì tình huống phát sinh biến cố, tay phải tay trái y cùng lúc giơ lên.

“Ngô…” Thủ lĩnh ám sát chỉ cảm thấy chân trái tê rần, một cây châm cực kì nhỏ đã đâm vào huyệt dũng tuyền gan bàn chân, men theo gân mạch nhanh chóng đi lên; đồng thời tay phải phát lạnh, một cỗ lãnh ý lạnh thấu tim gan từ huyệt lao cung ở lòng bàn tay lặn vào trong người, làm hắn không tự chủ được rùng mình một cái.

“Nghịch huyết châm! Hàn độc!” Mắt thấy kế hoạch giết chết Lôi Ngọc, trừ diệt Tô Phóng trôi theo dòng nước, chính mình lại bị trọng thương, thủ lĩnh ám sát miễn cưỡng đề khí ngăn chặn hai cỗ khí lưu trong cơ thể, vội vàng hạ lệnh.

“Lui!”

Trong nháy mắt, tất cả mọi người đã biến mất vô tung, chỉ còn lại hơn chục cỗ thi thể nằm ngổn ngang trên mặt đất. Gió thu kéo tới, cuộn lên vô số phiến lá rụng bay lả tả.

“A Phóng.” Lôi Ngọc lấy áo ngoài của mình làm đệm, đem Tô Phóng lâm vào trạng thái hôn mê ổn định trên mặt đất, một tay cởi bỏ xiêm y của hắn, cẩn thận xem xét vết thương trên người hắn, một tay nắm chặt tay phải Tô Phóng, từ từ đưa chân khí vào, giúp hắn điều tức.

“May mắn.” Chốc lát, Lôi Ngọc thu tay về, buông lỏng đôi mày, khuôn mặt tái nhợt rốt cục hồi phục vài phần huyết sắc. May mắn một chưởng này đánh vào trên vai, vẫn chưa thương tổn đến nơi yếu hại, chưởng thế tuy nặng nhưng vẫn còn có thể cứu chữa. Lôi Ngọc nhanh chóng bẻ vài nhánh cây, từ trong bao quần áo lấy ra một kiện nội y sạch sẽ xé thành từng mảnh nhỏ, lại từ trong lồng ngực lấy ra một đống bình bình lọ lọ, tay không ngừng thay Tô Phóng bôi thuốc nối xương, băng bó thỏa đáng, lại dùng miệng đem từng viên dược hoàn màu trắng mớm vào miệng Tô Phóng, một lúc sau mới ngẩng đầu xoa xoa mồ hôi, thở ra một hơi thật dài.

“Kỳ quái.” Chờ trong chốc lát, Lôi Ngọc lo lắng lấy tay dò xét hơi thở của Tô Phóng, lại bắt uyển mạch của hắn, đích thật là hơi thở trầm ổn, nội tức thông thuận, tại sao cho tới bây giờ còn chưa tỉnh lại? Chẳng lẽ tổn thương trên người hắn còn nghiêm trọng hơn ta tưởng tượng? Lòng bàn tay Lôi Ngọc lại bắt đầu chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, y hít một hơi thật sâu, bắt mình trấn định lại, sau đó kiểm tra thân thể Tô Phóng từ đầu đến chân một lần nữa.

Toàn thân trên dưới trừ bả vai ra không còn thương thế nào khác. Tìm không ra nguyên nhân, mặt Lôi Ngọc trắng bệch, tay run rẩy xoa khuôn mặt bởi vì nội thương mà có vẻ tiều tụy, ảm đạm của Tô Phóng. Hắn sẽ không ngủ mãi như vậy không tỉnh lại chứ? Tim, giống như bị kim đâm đau đớn co rút từng trận từng trận, nước mắt trong suốt lăn qua lăn lại vành mắt, không chịu rớt xuống, Lôi Ngọc đột nhiên chửi ầm lên.

“Ngươi tên ngu ngốc này! Ai muốn ngươi đỡ chưởng cho ta?! Lôi Ngọc ta từ nhỏ đến lớn chưa thấy ai ngu xuẩn như ngươi! Thật sự là… ngu ngốc…” Tiếng nói y dần dần nghẹn ngào, “Ngươi không phải nói muốn theo ta cùng sinh cùng tử, họa phúc cùng hưởng sao? Một khi đã như vậy, còn không nhanh tỉnh lại cho ta! Uy, họ Tô, ngươi có nghe thấy không?!” Nhìn cái người trước sau không hề có động tĩnh, y nghiến răng nghiến lợi nói, “Hảo, chỉ cần ngươi chịu tỉnh lại, chuyện gì ta cũng đáp ứng ngươi. Kể cả muốn ta ở mặt dưới, ta cũng đồng ý!”

“Thật sự?”

“Đương nhiên!”

Buột miệng nói ra xong, Lôi Ngọc nghi hoặc nhìn xuống đất. Chỉ thấy Tô Phóng mở một con mắt rình trộm y, trong mắt tràn đầy vẻ trêu tức.

“Tô, Phóng!!” Lôi Ngọc quát to một tiếng, nhảy dựng lên, trên mặt trướng đến đỏ bừng. “Ngươi, ngươi, ngươi…” Lôi đại cốc chủ lúc nào cũng miệng lưỡi sắc nhọn lần đầu tiên bị người làm cho tức giận đến nói không ra lời.

“Ngươi đồ khốn khiếp!!” Nín nửa ngày, Lôi đại cốc chủ rốt cục rít gào được một câu, nắm chặt hai đấm, nhưng nhìn người sắc mặt vàng vọt nằm dưới đất, bỗng nhiên lại hết giận, toàn thân nhũn ra ngồi phịch xuống, cảm giác như trút được gánh nặng khiến cho y nhất thời hư thoát.

“Tiểu Ngọc nhi…” Một lúc lâu sau, thanh âm hữu khí vô lực của Tô Phóng thong dong vang lên.

“Chuyện gì?”

“Nói lời nên giữ lời…”

“Biết rồi, ta sẽ hết lòng tuân thủ lời hứa của mình.” Lôi Ngọc oán hận.

“Tiểu Ngọc nhi…”

“Còn có chuyện gì?”

“Đừng khóc…”

“Dong dài! Ai khóc? Nói cho ngươi biết, đó là gió thổi!”

“Tiểu Ngọc nhi…”

“Thế nào nữa?”

“Ta… có từng nói cho ngươi…”

“Cái gì?”

“Ta vô cùng… thích ngươi…”

“…” Thật lâu sau, Lôi Ngọc mới quay đầu, nhỏ giọng đáp một câu, “Ta cũng vậy…”

Hú hú hú hú, ồ dế ồ dế *đập bàn* tỏ tình rồi nhá, chính thức tỏ tình rồi nhá, hai cháu kiu ứ chịu được bà con ạ, há há há ^o^


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui