Độc Thủ Diêm Vương Lệnh

Sáng sớm hôm sau.

Dẫn Nguyệt lâu.

Tiền viện.

Lầu ba.

Một nam tử tuyển nhã văn tú, một thân áo lam đang ngồi ngay ngắn ở trong góc nhàn nhã hưởng dụng bữa sáng mĩ vị.

Đến giờ mão, trong tửu lâu đã phi thường náo nhiệt. Chẳng qua, chỗ ngồi vẫn giống ngày hôm qua, bên trái bạch đạo, bên phải hắc đạo, ở giữa còn mấy chỗ trống, không có một chút thay đổi. Bất đồng duy nhất, là nhân số song phương đều có chút gia tăng, có người là đêm qua đã tới, có người là sáng nay mới tới. Nam tử áo lam tỉnh bơ ngắm nhìn hết thảy người lên lầu, khuôn mặt văn nhược ẩn chút nữ tính hiện lên một tầng ý cười nhợt nhạt, trong tươi cười ẩn hàm vẻ đùa cợt không biết là với chính mình hay là đối với người khác.

La Chính, Bùi Linh, Cổ Kinh, Hồ Lạc Mai tất cả đều là người bạch đạo, hơn nữa, La, Bùi, Cổ ba người lại phi thường hiểu biết Lâu Động Thiên, nhất là Bùi Linh, còn là anh em kết nghĩa. Về phần Hồ Lạc Mai, chính là hòn ngọc quý trên tay Linh Vân cung cung chủ “Vũ Tuyết Phi Phi” Giang Thục Vân nổi danh giang hồ, trong chốn võ lâm có không ít người xem trọng. Nghe nói, “Hoàng kim xứng” Lâu Động Thiên cũng là một trong số đó. Như vậy, đến tột cùng ai là hung phạm, nghĩ đến điều này, ý cười trên mặt nam tử áo lam càng sâu, Tô Phóng a Tô Phóng, thiên tuồng vui này, để xem chúng ta có ăn ý hay không.

***

Giờ Mão canh ba.

Dưới lầu truyền đến tiếng bước chân trầm ổn, có ba người chậm rãi đi lên. Ba người này một lão một trung một thiếu, lão giả khuôn mặt võ vàng, râu dài phiêu phiêu, khí độ phi phàm; người trung niên cao cao gầy teo, đứng ở đó, tựa như một cây gậy trúc; thanh niên bạch y trường kiếm, cao lớn anh tuấn, tuấn dật xuất trần.

“La lão gia tử!”

“La thiếu hiệp.”

“Lưu công tử.”

Quần hào bạch đạo đang ngồi sôi nổi đứng dậy, nửa mừng nửa lo hành lễ với vị anh hùng trong lòng mình ngưỡng mộ đã lâu, đại hiệp La Thương Kính, La lão gia tử. Thoáng chốc, trên lầu vang lên một hồi “Ngưỡng mộ đã lâu”, “Đâu có đâu có”, “Không dám không dám”, cách một lúc lâu sau, La Thương Kính vẻ mặt tươi cười, hòa nhã dễ gần, bình dị gần gũi mới đối phó xong với toàn bộ người sùng bái để có thể nhập tọa. Để tránh cho mọi người tranh đoạt, sau một loạt tiếng kêu “La lão gia tử mời ngồi”, La Thương Kính hướng bốn phía ôm quyền, đặt mông ngồi trên chỗ trống giữa hắc bạch hai đạo. Hai người đi theo cũng ngồi xuống.

“Bất, bất hảo!!” Một điếm tiểu nhị từ dưới lầu nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, chuyển mắt nhìn thấy Bùi Linh, đương trường rơi lệ, “Bùi…Bùi gia…”

“Làm sao vậy?” Bùi Linh mi thanh mục tú kinh ngạc hỏi, “Tiểu Lâm, đã xảy ra chuyện gì?”

“Lâu… Lâu chưởng qũy hắn.. hắn đi…” Dứt lời, gào khóc.

“Cái gì?!” Bùi Linh sau khi ngẩn ra liền vỗ án nhảy dựng lên, “Nói bậy! Hôm qua ta với đại ca còn uống rượu vui vẻ, bất quá mới qua một ngày, hắn làm sao có thể…”

“Đúng a,” Cổ Kinh dáng người trung bình, có chút phát tướng nói chen vào, “lúc Lâu huynh ở bên cạnh chúng ta hãy còn êm đẹp, không bệnh không đau, như thế nào lập tức liền đi được?”

“Vâng… chưởng qũy… phải… gặp phải độc thủ của người khác…” Tiểu Lâm hít hít mũi, đứt quãng nói.

“Là ai hạ độc thủ?!” Bùi Linh quát.

“Không… Không biết… chưởng qũy chính là… trúng độc mà chết…”

“Trúng độc?!” Lưu công tử vừa đi theo La Thương Kính vào bỗng nhiên đứng dậy, “Độc gì?!”

“Hạc…hạc đỉnh hồng…”

“Quả nhiên…” Lưu công tử ánh mắt chớp động, xoay người hướng về phía La Thương Kính thi lễ, “La thế bá, xin cho tiểu chất đi trước điều tra.”

“Ta cũng đi.” Bùi Linh cướp lời.

“Hảo” La Thương Kính sắc mặt nặng nề gật đầu, quét mắt đến đám người đang muốn động chung quanh, “Muốn đi thì cùng đi.”

Một lát sau, bất luận hắc đạo hay bạch đạo, người trên lâu đều đã đi không còn một mống. Lôi Ngọc tự nhiên cũng xen lẫn trong đám người nghênh ngang theo sát đi xem cuộc vui.

Thiên viện.

Trong phòng Lâu Động Thiên đứng chật người. Phòng này hiển nhiên lớn hơn so với khách phòng, bốn, năm, mười người đứng ở đây cũng không cảm thấy chen chúc.

Vừa thấy được thi thể của Lâu Động Thiên, Bùi Linh nhất thời rơi xuống từng giọt anh hùng lệ: “Đại ca…”, vừa nói được hai chữ đã nghẹn lời, khóc rống lên vỗ về xác chết. Cổ Kinh bước lên phía trước thấp giọng khuyên giải an ủi, khuyên lên khuyên xuống, trong mắt cũng rớt lệ.

“Đích thật là Hạc đỉnh hồng!” Lưu công tử bi phẫn nói, “tử trạng của Lâu chưởng qũy cùng tiên phụ ngày đó giống nhau như đúc.” Hắn đột nhiên hướng La Thương Kính quỳ xuống, “Điệt nhi khẩn cầu La thế bá chủ trì công đạo cho tiên phụ cùng Lâu huynh đệ, thay bọn họ báo thù rửa hận!”

“Lưu thế chất đừng đa lễ,” La Thương Kính nhanh chóng tiến lên, “lão phu cùng Ứng Thiên huynh chính là sinh tử chi giao, chuyện này lão phu nhất định sẽ dốc hết sức, dù phải vượt lửa quá sông, muôn lần chết cũng không chối từ.”

“Đa tạ La thế bá.” Lưu công tử lúc này mới đỏ mắt đứng dậy. Người này đúng là “Linh lỵ quải” Lưu Phúc Toàn, con trai độc nhất của “Kim khẩu ngọc ngôn” Lưu Ứng Thiên.

“Đây là việc theo lý thường nên làm, thế chất cần gì phải nói cảm ơn?” La Thương Kính nghiêm túc nói, “Nghĩ đến hung thủ hành sự ngoan độc, lão phu tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn.”

“Động Thiên!” Vừa dứt lời, bên ngoài đột nhiên vọt vào một người, người này dáng người thấp bé, gầy trơ xương, mặt đầy nếp nhăn, nguyên lai là chủ nhân của Lâu Động Thiên, Tề Hưởng.

“Tề huynh!” La Thương Kính chắp tay.

“La huynh.” Tề Hưởng vội vàng ôm quyền, bước nhanh về phía giường, vừa nhận được thông tri của điếm, hắn liền bật người chạy lại đây, hiện giờ còn thở gấp chưa dứt. Mắt thấy tùy tùng theo mình gần hai mươi năm thân thiết giống như người nhà phải chịu độc thủ, Tề Hưởng không khỏi mắt hổ rưng rưng, hắn nắm chặt hai tay, nói từng chữ: “Động Thiên, ngươi yên tâm. Thù này, ta nhất định thay ngươi báo.”

La Thương Kính vỗ vai an ủi hắn: “Tề huynh, từ sau cuộc thảm sát Tần gia hơn nửa tháng trước, chuyện trong chốn giang hồ bắt đầu rối loạn. Bây giờ đang là thời buổi rối ren, hết thảy cần cẩn thận hành sự, quyết không được nôn nóng, tránh trúng phải kế của kẻ khác.”

“Lời La huynh nói rất đúng.” Tề Hưởng ngẩng đầu lên, “Việc hàng đầu trước mắt, là tìm ra hung thủ giết người.”

“Tề thúc thúc!” Trong tiếng bước chân một tiếng nói thanh thúy phiêu nhiên đi vào.

“Tiểu Dật!” Tề Hưởng sắc mặt hỉ động. “Ngươi đã trở lại!”

“Tần huynh đệ.” La Chính mỉm cười.

“La huynh.” Tần Tâm Dật ôm quyền.

“Tần thế chất,” La Thương Kính vui vẻ nói, “Mấy ngày này lão phu luôn luôn nghĩ đến an nguy của ngươi, ngươi có thể bình an trở về, thật sự quá tốt rồi.”

“Điệt nhi kiến quá La bá phụ.” Tần Tâm Dật toàn thân tố bạch, có chút tiều tụy, định hành đại lễ.

“Không cần, không cần.” La Thương Kính liên tục ngăn cản.

“Tần huynh đệ thần sắc tựa hồ không tốt lắm,” La Chính thân thiết hỏi, “Có phải sinh bệnh không?”

“Đa tạ La huynh quan tâm.” Tần Tâm Dật hơi hơi vuốt cằm, “Tiểu đệ chỉ ngẫu nhiên nhiễm gió lạnh, trên đường đi may mắn có vị Thiêm ca này chiếu cố,” Y chỉ đại hán đứng im lặng ở phía sau mình, “Bây giờ bệnh đã khỏi.”

“Vị này chính là…” La Chính nghi hoặc nhìn vị “Thiêm ca” kia. Mặt chữ điền môi dày, ánh mắt hung ác, trên má trái còn có một vết sẹo, tuổi chừng ngoài hai mươi, nhìn thế nào cũng thấy không vừa mắt.

“Hắn là Tề thúc thúc phái riêng tới bảo hộ ta,” Tần Tâm Dật giới thiệu, “Danh tự là ‘Thiêm Ca’, ‘thiêm’ của ‘thiêm đinh’, ‘ca’ của ‘đại ca’.”

“Nga,” La Chính thư thái, “Nguyên lai là người của Tề lão tiền bối.”

“Đúng vậy,”Tề Hưởng vuốt chòm râu dê của mình, “Đừng nhìn hắn diện mạo đáng sợ, tâm địa lại thật sự thiện lương.”

“Thiêm ca,” Tần Tâm Dật nghiêng tay, “Vị này là công tử của bạch đạo minh chủ La lão tiền bối, nhân xưng ‘Bạch y thiếu hiệp’ La Chính La thiếu hiệp.”

Thiêm Ca lúc này mới bước nhanh tới trước, yên lặng hành lễ với La Chính, lại không rên một tiếng lui trở về.

La Chính cười nói: “Vị tôi tớ này của Tề lão tiền bối thật đúng là trầm mặc ít lời.”

“La huynh hiểu lầm rồi,” Tần Tâm Dật giải thích, “Thiêm ca là bởi vì trước đây mắc bệnh nặng, cho nên mới không thể nói chuyện. Bất quá, thính lực của hắn không có vấn đề gì.”

“Thì ra là thế.” La Chính tỉnh ngộ.

“Tề thúc thúc,” Tần Tâm Dật nhìn về phía Tề Hưởng, thần sắc buồn bã, “Ta nghe nói, Lâu đại ca hắn…”

“Tiểu Dật, Lâu đại ca của ngươi hắn…” Nghe hài tử mình trông coi từ nhỏ đến lớn nhắc tới Lâu Động Thiên, Tề Hưởng không khỏi nghẹn ngào.

“Tề thúc thúc,” Tần Tâm Dật đôi mắt phiếm hồng, “Điệt nhi tất sẽ tìm ra hung thủ, thay Lâu đại ca rửa hận!”

“Hung thủ nhất định là Lôi Ngọc!” Lưu Phúc Toàn nghiến răng nghiến lợi, “Lâu chưởng quỹ cùng tiên phụ đều chết do Hạc đỉnh hồng, trừ bỏ Lôi Ngọc, còn có người nào hạ độc thủ như vậy?!”

“Cái này…” La Chính khụ một tiếng, “Hạc đỉnh hồng là loại độc quá mức bình thường, hơn nữa, hung thủ sát hại Lưu thế bá cũng chưa thể kết luận…”

“La huynh đệ lời ấy sai rồi!” Lưu Phúc Toàn tinh thần kích động, nước miếng bay tứ tung, “Tiên phụ sau khi vạch tội Tuyệt Tâm cốc liền bị đầu độc, nếu không phải do Lôi Ngọc gây nên, vậy là người phương nào xuống tay?! Tóm lại, ta nhất định phải tìm được hắn thay tiên phụ báo thù!!” Câu nói sau cùng thốt ra thật kiên quyết, vang dội mạnh mẽ, hùng hồn đầy khí phách.

“Lưu đại ca nói đúng!” Tần Tâm Dật cùng chung mối thù, thâm biểu đồng tình. “Cả Dẫn Nguyệt phái ta đều do Tuyệt Tâm cốc làm hại, huyết hải thâm thù này, một ngày nào đó ta sẽ hướng bọn hắn đòi lại!!” Y phẫn nộ đến run người, tỏ vẻ cực kì căm hận Tuyệt Tâm cốc.

Hai người này thật đúng là đồng loạt rúc vào ngõ cụt, chỉ sợ dùng thiên quân vạn mã cũng chưa chắc kéo ra được. Nếu giờ này khắc này Lôi Ngọc xuất hiện, bọn hắn mười phần sẽ nhào lên hung hăng cắn hai cái đặng phát tiết mối hận trong lòng. Xem ra cừu hận quả thật sẽ làm người nhược trí, nhìn tình hình hai người trước mặt, đã bị cừu hận che mờ mắt, đầu óc u mê, hoàn toàn mất đi khả năng phân tích và suy xét tỉnh táo.

“Nhất định là Lôi Ngọc hạ độc.” Lưu Phúc Toàn lặp lại, “Hắn…”

“Di? Đây là cái gì?!” Hai người ở bên cạnh thi thể đột nhiên phát ra tiếng kinh hô.

“Dường như là một mảnh y phục.” Bùi Linh giơ tay phải Lâu Động Thiên lên, tinh tế quan sát.

“Đích thực là một khối lụa tơ tằm thượng đẳng.” Cổ Kinh tiến đến gần.

“Nhất định là Lâu đại ca trước khi chết đã xé xuống từ trên người hung thủ!” Bùi Linh cực kì bi thương.

“Cho ta xem.”

“Ta nữa…”

Thờ ơ nhìn mọi người luân phiên xem xét.

“Di?”

“Kỳ quái…”

“Hoa văn này sao nhìn quen mắt vậy ta?”

“Đúng a, hình như gặp qua ở đâu…”

“Đúng rồi!” Có người kêu to, “Hoa văn xiêm y này ta từng thấy đêm qua trong phòng Mão của tên tiểu tử bị chúng ta đạp nát nóc nhà!”

“Không sai!” Được nhắc nhở, toàn bộ mọi người cũng đã nhớ ra. Trong nháy mắt, tất cả ánh mắt đều tập trung vào một người. Nếu ánh mắt có thể đả thương người khác, Lôi Ngọc tin tưởng mình sớm đã vỡ nát.

“Hung thủ giết người!” Hồ Lạc Mai bắt đầu thóa mạ.

“Chính là,” có người đưa ra dị nghị, “Xem bộ dạng của hắn, không giống…”

“Hành hung người há lại đem hai chữ ‘hung thủ’ khắc lên mặt?” Hồ Lạc Mai cười lạnh, “Theo ý bổn cô nương, chính loại người này mới là kẻ ngoan độc!”

Ai, xinh đẹp sẽ khiến người đố kỵ a. Lôi Ngọc nhìn nữ nhân hùng hổ trước mặt, nội tâm cảm khái hàng nghìn hàng vạn. Y cũng không bỏ qua mới vừa rồi Tần Tâm Dật bước vào phòng, trong mắt Hồ Lạc Mai thoáng hiện quang mang. Xem ra, nàng coi những người có thể hấp dẫn ánh mắt vị La thiếu hiệp kia như cừu địch, chỉ muốn cấp bách diệt trừ cho thống khoái. Ai bảo tối hôm qua La Chính nhìn mình vài lần, lại cùng mình nói mấy câu! Bất quá, Hồ đại tiểu thư này cũng quá nhàm chán, đến nam nhân cũng ăn dấm chua.

“Vị công tử này,” La Chính khách khí hỏi, “Chẳng biết có thể để tại hạ đến phòng khám xét?”

“…Hảo.”

Đối mặt với hơn mười ánh mắt sáng quắc, văn nhược thư sinh gan nhỏ trừ bỏ gật đầu đồng ý, còn có biện pháp nào khác sao? Vì thế, Lôi đại cốc chủ trái có Bùi Linh, phải có La Chính, mặt sau có một đại đội người theo chân, tiền hô hậu ủng, hưởng thụ đãi ngộ giống như đế vương được chúng tinh phủng nguyệt, cất bước hướng về phía phòng Mão trên lầu ba của hậu viện.

Hồ Lạc Mai đầu tàu gương mẫu, vọt thẳng vào trong phòng, hơi nghiêng đầu liền nhìn thấy y sam hoàng sắc để tùy ý trên ghế.

“Chính là vật này!” Nàng lập tức đoạt lấy, không ngừng tỉ mỉ nhìn ngó trước sau, chỉ hận không thể đục ra một lỗ.

“Không có khả năng…” Sau một lát, ngay cả góc kim cũng không tìm được, nàng thập phần không cam lòng phẫn nộ nói.

“Để ta.” Bùi Linh luôn cùng Cổ Kinh thì thầm bỗng nhiên tiến đến, tiếp nhận xiêm y trong tay Hồ Lạc Mai, đầu tiên hướng vạt áo xem xét, hành động này, tự nhiên chạy không khỏi hai tròng mắt sáng như thu thủy của Lôi đại cốc chủ.

“Không có…”

“Tìm tiếp cái khác.” Cổ Kinh đề nghị.

“Hảo.”

Bạch đạo quần hùng trong phòng lập tức triển khai một hồi lục soát. Chẳng qua, kết quả tìm kiếm hiển nhiên khiến mọi người thất vọng, chẳng những kiện quần áo kia hoàn hảo không có tổn hại, ngay cả trong bao đồ, dưới ván giường cũng nhất kiền nhị tịnh, không thu hoạch được gì. Hung hăng gây sức ép náo loạt nửa ngày lại không tra ra, sắc mặt mọi người không khỏi có điểm xấu hổ. Nhìn thấy bộ dạng các anh hùng bạch đạo mặt mày xám tro, hắc đạo bằng hữu ở ngoài cửa xem cuộc vui cười hì hì chuẩn bị tan cuộc, người trong phòng thì ngẩng đầu ngưỡng vọng trông vào lỗ thủng lớn trên nóc nhà.

“Chờ một chút.” Vẫn im lặng chờ ở một bên mặc cho mọi người đem gian phòng của mình lật tung, Lôi Ngọc ngước lên chậm rãi nói, “Nói, xin lỗi.”

“Xin lỗi?” Tất cả mọi người dừng bước.

“Tùy ý oan uổng người khác, lục soát đồ đạc người khác, sau đó lại vỗ mông bỏ đi, đây là tác phong của danh môn chính phái?” Khẩu khí Lôi Ngọc mặc dù chậm, lời thốt ra lại quyết liệt. Giờ phút này, trên người y làm gì còn có chút nào khiếp đảm rụt rè sợ hãi?

“Ngươi…” Hồ Lạc Mai hoa dung nguyệt mạo đương trường giận dữ.

“Vị tiểu huynh đệ này lời lẽ thật sắc bén.” La Thương Kính ha ha cười, trong mắt tinh quang chớp động.

“Chỉ là tiểu bối, sao so được với La lão gia tử đức cao vọng trọng, nhân nghĩa vô song?” Rõ ràng là khen ngợi, từ trong miệng Lôi Ngọc thốt ra lại trở thành nồng đậm châm chọc. Bạch đạo, hắc đạo, tất cả đều biến sắc. Lại có người dám nói như vậy với Minh chủ La Thương Kính La lão gia tử, mọi người hôm nay xem như mở rộng tầm mắt.

Một mảnh yên tĩnh.

“Di? Nhiều người như vậy a?” Một hán tử chất phác gạt mở đám đông đi đến. “Là La công tử phái người đến sửa nóc nhà cho chúng ta sao?”

“Khụ khụ khụ…” La Chính liên tiếp ho khan, “Này…”

“Hừ.” Lôi Ngọc cười lạnh.

“Sao nổi giận vậy?” Tô Phóng bước lên trước an ủi, thuận tiện đưa cho y xâu mứt quả trên tay. “Đây là ta vừa mua trên đường, hương vị rất không tồi, ngươi thử xem.”

Lôi Ngọc nhận lấy, hung hăng cắn một cái, vừa cắn vừa nhìn chằm chằm vào mọi người trong phòng, không ít người bị y nhìn đáy lòng liền sinh sợ hãi.

“Nhìn cái gì?!” Hồ Lạc Mai hiển nhiên thuộc loại năng lực phản ứng chậm, tư duy cơ bản cũng thấp hơn người bình thường, một chút cũng không phát giác ra không khí ngưng đọng quỷ dị trước mắt, hãy còn khinh thường nói, “Ngươi tính cái gì vậy?!”

“Cô nương…” Tô Phóng chưa nói hết câu, đã bị nàng trừng mắt nhìn lại.

“Tên hai lúa, cô nương là để cho ngươi kêu sao?” Hồ Lạc Mai trong mắt tràn đầy xem thường, “Hừ, hai đại nam nhân lại chen chúc trên một cái giường nhỏ, rõ ràng có đoạn tụ chi phích!” Lời này thật ra giống với suy đoán của đại đa số người ở đây.

“Cô nương,” Tô Phóng hảo tâm nhắc nhở, “Cơm có thể ăn bừa, lời không thể nói bậy, cẩn thận họa từ miệng mà ra.”

“Xuy…Ôi!” Tiếng cười chua ngoa đột nhiên chuyển thành tiếng thét thảm thiết, nguyên bản một đôi ngọc thủ non mịn thon thon nháy mắt đã sưng đỏ giống như móng heo.

“Sao lại thế này?!” Có người cả kinh kêu lên.

“Đau quá!”

“Tay của ta…”

Vừa đụng vào xiêm y và bao quần áo, bốn phía chung quanh liên tiếp phát ra tiếng kêu đau, tay mỗi người đều bắt đầu phiếm hồng, nhìn không ra là trúng loại độc chất nào.

“Hảo tiểu tử! Dám hạ độc!” Cổ Kinh một mặt xem kỹ thương thế của Bùi Linh, một mặt tức giận mắng.

“Mau giao ra giải dược!” Số ít không trúng độc trong phòng nhao nhao tiến lên, cao giọng quát chói tai.

“Kỳ quái.” Lôi Ngọc một bộ không-liên-quan-đến-ta, chậm rãi tháo từng viên mứt quả xuống khỏi xâu ném vào miệng, “Bọn hắn hung ác như vậy muốn làm gì?”

“Đương nhiên là muốn giải dược.” Tô Phóng ở bên nói.

“Hỏi xin người khác là loại thái độ này sao?” Lôi Ngọc ngạc nhiên.

“Ân…” Tô Phóng nghĩ nghĩ, “Hơn phân nửa là bởi vì bọn họ không biết lễ phép đi?”

“Nha.” Lôi Ngọc gật đầu, “Này cũng khó trách, ta nghe nói đại đa số anh hùng bạch đạo đều là hạng người phi phàm mắt cao hơn đỉnh, lỗ mũi hướng lên trời.”

“Đúng a, muốn thành như vậy rất không dễ dàng,” Tô Phóng nghiêm trang nói, “Ít nhất chúng ta không làm được.”

“Ai bảo chúng ta là phàm phu tục tử chứ?” Lôi Ngọc thở dài, “Sao so được với các vị công tử, các vị tiểu thư được trời ưu đãi, thiên phú dị bẩm?”

“Câm mồm!!” Cổ Kinh tức đến lệch mũi.

“Các ngươi đến tột cùng… là ai?” Bùi Linh nhịn đau nói.

“Người bị các ngươi đổ oan.” Lôi Ngọc chuyển mắt về hướng La Chính, “Các vị lục soát chỗ này nửa ngày, có lục ra được gì không?”

“Không có.”

“Vải trong tay Lâu chưởng quầy chắc là xé từ bộ y phục này của ta?”

“Không phải.”

“Ta có tính là hung thủ không?”

“Này… hẳn là không tính.”

“Một khi đã vậy, các vị có phải còn thiếu ta một…”

“Thực xin lỗi,” Tần Tâm Dật thẳng thắn tiến lên tạ lỗi, “Chuyện này chúng ta xử lý quá mức lỗ mãng. Chính là,” y đưa mắt nhìn quanh, “Bọn họ…”

“Độc của bọn họ thực ra rất dễ giải.” Lôi Ngọc giảo hoạt nói.

“Ngươi có điều kiện gì?” Tề Hưởng âm trầm hỏi.

“Rất đơn giản, các ngươi đã lục soát phòng của ta, ta cũng muốn lục soát phòng của các ngươi.”

La Thương Kính nhíu mày: “Toàn bộ?”

“Cũng không phải.” Lôi Ngọc lắc đầu, “Ta chỉ muốn soát phòng một người, lấy một đối một, như vậy mới không thiệt thòi. La lão gia tử đức cao vọng trọng, lại là minh chủ bạch đạo, chỉ cần ngươi nói một câu, ta liền có thể giải độc cho bọn họ.”

“Này…” La Thương Kính trầm ngâm, “Lý do của ngươi…”

“Các ngươi hoài nghi ta là hung thủ, ta cũng có hoài nghi người khác. Coi như là một hồi giao dịch, nói không chừng tại hạ còn có thể giúp các vị tìm ra hung phạm.”

“Hồ ngôn loạn ngữ!” Một người giận dữ mắng, “Chúng ta đều là giang hồ hào hiệp đường đường chính chính, quang minh lỗi lạc, làm sao lại có hung thủ?!” Mọi người nhất tề nhìn sang, người vừa phát biểu hào tình vạn trượng nguyên lai là “Kiếm chưởng song tuyệt” Bạch Ngọc Sơn phái Võ Đang.

“Nếu các vị hiệp sĩ quang minh chính đại, không thẹn với lương tâm, sao lại sợ người khác lục soát?” Dễ dàng chẹn họng Bạch Ngọc Sơn, Lôi Ngọc đem tầm mắt dời về phía La Thương Kính. “Không biết ý La lão gia tử thế nào?”

“… Hảo.” La Thương Kính quay đầu nhìn mọi người hai tay đau đớn không chịu nổi, lại nhìn những người khác nhất trí gật đầu, rốt cục nhận lời. “Giải dược.”

Lôi Ngọc mở ra bàn tay phải, lòng bàn tay chẳng biết từ lúc nào xuất hiện hơn mười viên thuốc màu đỏ giống như hạt đậu xanh, tay y chỉ giương nhẹ, dược hoàn tách ra bay đi bốn phía, tốc độ nhanh vô cùng. Dược hoàn vừa chạm đến tay người đột nhiên nổ tung, hóa thành bột phấn màu đỏ, bám vào trên tay mỗi người trúng độc. Độc tính vừa đi, đau đớn cũng ngừng, mọi người trong khoảnh khắc đã khôi phục gần hết.

Thật là lợi hại! Mọi người vây xem đều bị thủ pháp ám khí của Lôi Ngọc làm cho khiếp sợ. Công phu “Thiên nữ tán hoa” ấy, vô luận viễn cận, cự ly, lực đạo, đều chính xác không sai nửa phần, quả là khiến cho người người than thở. Chỉ sợ ngay cả mẫu thân Hồ Lạc Mai, Linh Vân cung cung chủ Giang Thục Vân có tiếng về ám khí cũng không có thủ pháp tinh diệu tuyệt luân đến thế. Trong lòng La Thương Kính, Tề Hưởng vừa động, không hẹn mà cùng nghĩ tới một người.

“Hảo!” Ba, ba, ba, Tô Phóng tận lực vỗ tay.

“Đa tạ.” Lôi Ngọc quay lại cười.

“Quả nhiên hảo công phu,” La Thương Kính khen một tiếng, “Nhưng không biết các hạ đến tột cùng muốn kiểm tra phòng vị bằng hữu nào?”

Lôi Ngọc khóe miệng ngậm cười, vẻ mặt tự nhiên, ngón tay tiêm tế thon dài, tràn ngập cốt cảm chỉ vào một người.

“Hắn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui