Nam Huyền Dạ xót xa hôn lên vầng trán của cô, cất giọng trầm thấp dịu dàng
"Bảo bối, em sao vậy?"
"Dạ..."
Thời Ninh muốn thú nhận tất cả, nói rằng mình đã luôn yêu anh, nhưng cô sợ anh biết được sự thật sẽ không còn yêu cô nữa...
Cô há miệng ra mà nước mắt cứ rơi không ngừng.
Nam Huyền Dạ làm sao mà chịu nổi, anh vừa hôn cô vừa dỗ dành cô.
"Bảo bối, em đừng khóc, anh rất đau lòng."
"Có chuyện gì thì nói anh nghe, được không?"
Thời Ninh nhìn anh, ánh mắt người đàn ông này luôn luôn chứa đựng yêu thương vô hạn dành cho cô, vậy mà tại sao cô lại không nhận ra cơ chứ?
Trái tim cô đau đớn từng hồi, Thời Ninh nói trong nước mắt
"Dạ...em xin lỗi vì đã nhận ra quá muộn..."
"Bảo bối, đừng khóc nữa mà...nếu em không muốn, anh sẽ không ép em nữa."
Bên môi anh nở một nụ cười khổ, anh nói
"Em có thể nào suy nghĩ lại một lần, cho anh một cơ hội...cơ hội để anh yêu em có được không?"
Nam Huyền Dạ vừa đau đớn vừa yêu thương nhìn cô, anh tưởng là cô sẽ lại rời xa anh.
Người đàn ông này đã phải chịu tổn thương đến mức nào khi mà phải cầu xin cô như thế? Một lão đại như anh, dành tất cả tình yêu cho một người con gái, Thời Ninh từng cảm thấy hận anh nhưng bây giờ cô lại hận chính bản thân mình.
"Anh thật là ngốc!"
Thời Ninh mắng anh, ôm cổ anh rồi áp môi mình lên môi anh, đầu lưỡi vội vàng tách môi anh ra rồi đi vào, quấn quýt với anh.
Nam Huyền Dạ sững người vài giây, sau đó siết chặt lấy eo cô.
hôn cô tới mức thở hổn hển.
"Nam Huyền Dạ, anh nghe rõ không, em yêu anh.
Từ bây giờ không cho phép anh rời xa em!"
Cô cong môi kiên định nói, Nam Huyền Dạ ngạc nhiên.
Thời Ninh hôn anh thêm một lần nữa để chứng minh, lần này giữa khóe môi của hai người lại có một vị mằn mặn của nước mắt.
"Bảo bối, anh không nghe lầm chứ?"
Giọng anh vương chút run rẩy.
Thời Ninh xót xa, nâng khuôn mặt anh lên bằng hai tay, dịu dàng nói
"Vâng.
Dạ, em rất yêu anh."
Cô khẳng định thêm một lần nữa.
Nam Huyền Dạ đột nhiên kích động siết chặt lấy eo cô rồi cắn mút môi cô cuồng dã, đôi môi ấm nóng của anh di chuyển tới cổ, cắn lên hõm vai của cô phát đau.
Anh đang quá hạnh phúc và vui sướng, mỗi tế bào trong cơ thể như đang kêu gào tới phát điên!
"Dạ.."
Thời Ninh phát hiện sau lưng mát lạnh, thì ra là anh đã cởi khóa váy cô từ bao giờ.
Bờ lưng trắng nõn nà lộ ra,một tay anh đã ở trong váy vuốt ve bắp đùi trắng mịn.
"Đừng mà...bây giờ không phải lúc thích hợp..."
Gò má cô đỏ bừng như hoa đào, ánh mắt sóng sánh nước nhìn anh.
Hai trái đào đầy đặn trắng ngần cố định trong áo, phập phồng như mời gọi anh.
Dáng vẻ thế này còn bảo anh đừng mà...?
"Đừng để ý tới bọn ruồi muỗi đó.
Bây giờ anh chỉ muốn em, bảo bối."
Nam Huyền Dạ vừa trấn an cô, vuốt sói lại bóp phần ngực mềm mại.
Thời Ninh ưm một tiếng, vẫn cố ngăn cản anh nhưng lại bị nụ hôn của anh nuốt mất.
Giữa hai chân cô vật cứng cáp nóng hổi của anh đang cọ cọ vào đầy ái muội, Nam Huyền Dạ trưng ra bộ mặt khó nhịn, anh vùi đầu vào ngực cô, Thời Ninh bắt đầu phát ra những tiếng rên rỉ vụn vỡ, khiến anh càng cảm thấy kích thích.
Anh nhịn tới phát đau rồi...khuôn mặt điển trai vương ái tình ngẩng lên đáng thương nói
"Bảo bối...anh..."
Thời Ninh mím môi đỏ mặt.
bây giờ mà bắt anh nhịn khác nào bảo anh đi chết.
Nhưng hiện tại công ty đang gặp vấn đề.
mà bọn họ lại ở đây ân ái...
Nam Huyền Dạ quan sát sắc mặt miễn cưỡng giằng co của cô, lập tức nhân cơ hội đi vào...
"A!"
Thời Ninh giật mình, co rúm, móng tay bấu chặt vào bả vai anh.
Nam Huyền Dạ cười thỏa mãn, bắt đầu cảm nhận luận động, cô chỉ biết năn nỉ anh làm nhanh.
"Dạ...anh...nhanh chút..."
Nam Huyền Dạ tưởng mình nghe lầm, bảo bối giục anh nhanh ư?
"Vậy anh không còn cách nào khác phải tuân mệnh rồi..."
Khoảnh khắc đó trong mắt hai người chỉ còn lại đối phương, tiếng rên rỉ của Thời Ninh càng rõ, cả người mềm mại mặc cho anh khi dễ, vòng tay Nam Huyền Dạ ôm cô thật chặt, trao cô những nụ hôn ngọt ngào không hồi kết.
Cho dù là cả thế giới chống lại anh đi chăng nữa thì em sẽ chống lại cả thế giới, chỉ vì yêu anh....