"Hàn Kỳ Âm, tôi có chuyện muốn nói với cô."
Ella đứng trước mặt cô, không xa là Thất Lãnh, dáng điệu ngạo nghễ như mọi khi, ánh mắt thể hiện rõ sự khinh bỉ.
Đến câu nói mà cô ta nói ra dường như cũng mang sự ra lệnh.
"Bảo anh ta đi đi."
"Liên quan đến lão đại."
Ella nói thêm, Hàn Kỳ Âm định không đồng ý nhưng cô ta nhắc đến Cố Thâm, cô lại ra hiệu cho Thất Lãnh ra ngoài.
Ella liếc đểu "Đóng cửa vào."
Thất Lãnh lại đóng cửa.
"Cô có chuyện gì?"
Hàn Kỳ Âm hỏi.
Ella khoanh tay, lại gần cô hơn
"Hàn Kỳ Âm, có phải là cô đang rất đắc ý không?"
Hàn Kỳ Âm cau mày.
"Nhưng cô đừng vội đắc ý, tất cả những gì mà lão đại làm với cô không phải là thật, đó chỉ là sự thương hại mà thôi."
"Tôi mới chính là người thích hợp nhất ở bên cạnh lão đại.
Anh ấy đã nói sẽ để tôi ở bên cạnh anh ấy, còn cô...cô không có tư cách."
Hàn Kỳ Âm "Nếu cô đến đây chỉ để nói những chuyện này thì cô hãy đi đi."
Nghe cô ta khoa môi múa mép đúng là không thể tin được.
"Nếu cô không tin thì đêm nay cứ việc đến phòng tôi...à còn nữa, cô còn không được bọn Tư Duệ công nhận, vậy mà còn dám mang thai con của lão đại, cô nghĩ rằng anh ấy sẽ vui à? Trong hoàn cảnh này mà cô còn mang nhiều gánh nặng đến cho anh ấy như vậy.
Những gì anh ấy đối xử với cô có lẽ chỉ vì đứa con mà thôi, nhưng nếu nó được sinh ra thì cô nghĩ rằng nó có được chấp nhận hay không?"
Cô ta ghé sát tai Hàn Kỳ Âm.
Tại sao cô ta lại biết chuyện này? Chẳng lẽ Cố Thâm nói cho ta biết hay sao? Mọi chuyện mà Ella nói là sự thật...?
Cố Thâm chỉ đang vì đứa con, còn cô chỉ là hòn đá ngáng chân hắn, không giúp gì được cho hắn...Cô biết Ella đang cố công kích cô, cô cảm nhận Cố Thâm không phải là người như vậy.
Nhưng...nếu đúng là như vậy thì sao....?
Hắn là lão đại một tay che trời, phất tay một cái là có hàng ngàn nữ nhân bên cạnh, còn cô chỉ là một người bình thường...
"Tôi không tin những gì cô nói đâu."
Hàn Kỳ Âm nhìn thẳng vào mắt Ella, con người là như thế, cho dù có can đảm đến mấy cũng không thể không bận tâm chút gì.
Ella cười khẩy
"Nếu cô không tin thì tối nay cứ đến phòng tôi thì biết."
Nói xong cười haha đắc ý rời đi.
Cô ta đi rồi mà cô vẫn đứng sững ở đó, Thất Lãnh đi vào nhìn thấy đã biết là Ella nói cái gì đó với cô, vừa nãy anh ta cũng đi bẩm với lão đại rồi.
"Kỳ Âm tiểu thư..."
"Tôi không sao, anh ra ngoài đi."
Cô ngắt lời Thất Lãnh, sau đó lên giường nằm "Tôi hơi mệt."
Thất Lãnh đành đóng cửa lại ra ngoài, Hàn Kỳ Âm trùm chăn kín người.
Sự thật là Ella đã nói trúng những gì mà cô canh cánh trong lòng, cô ta còn nói tối nay đến phòng của cô ta, không lẽ Cố Thâm và cô ta...
Hàn Kỳ Âm đừng suy nghĩ lung tung...Cố Thâm sẽ không phản bội cô...Cố Thâm sẽ không làm như thế...Ella chỉ đang muốn công kích cô, nhưng mà chuyện có con làm sao mà cô ta biết được...
Cô càng nghĩ thì lại càng rối rắm, lại càng thêm mất niềm tin.
Lại theo thói quen nằm co người như con tôm, trong những lời Ella nói, có một câu cô ta nói rằng việc cô có con bây giờ là gánh nặng của Cố Thâm.
Hắn chưa từng nói là sẽ mong đứa con này chào đời, cũng chưa từng bày tỏ muốn có con vào lúc này.
Liệu thời điểm này có khiến hắn thật sự nghĩ con là gánh nặng hay không? Có phải đúng như cô ta nói Cố Thâm sẽ không vui?
Hàn Kỳ Âm cảm thấy thật choáng váng nặng nề.
Đầu óc có hàng loạt giọng nói, từ Tư Duệ, rồi Mạc Tư Huyền, Ella...tại sao bọn họ nhất định không chịu chấp nhận cô?
Cô mơ màng nắm chặt lấy góc chăn rồi thiếp đi, đến khi Cố Thâm tới thấy cô đã ngủ thì không làm phiền nữa, dặn dò Thất Lãnh trông coi cô cẩn thận.
Hàn Kỳ Âm bị giật mình tỉnh lại, nhìn đồng hồ đã khuya, cô đã ngủ lâu đến thế sao? Nhớ lại những gì mà Ella nói, cô không tin nhưng lại không ngăn được lòng mình mà muốn đến phòng của cô ta xem thử.
Hôm nay Cố Thâm không đến đây.
Ra ngoài cửa cũng không thấy Thất Lãnh đâu, cô nhẹ nhàng đóng cửa rồi đến phòng Ella, khi gần đến nơi không hiểu sao nhịp tim Hàn Kỳ Âm bỗng nhiên đập mạnh.
Cửa phòng cô ta hơi hé, Hàn Kỳ Âm chậm rãi bước từng bước nhỏ.
Bỗng nhiên cô chợt dừng lại, đứng sững bên ngoài, không khí xung quanh như đặc quánh..