Hàn Kỳ Âm lên trực thăng, Mộ Dung Tuyết cũng lên theo.
Thất Lãnh đành phải theo cùng, nhưng điều mà bọn họ không ngờ tới được là thuộc hạ của Cố Thâm cũng đi theo.
"Mọi người..."
Một người trong số bọn họ đứng ra nói với cô
"Kỳ Âm tiểu thư, những chuyện mà tiểu thư làm vì lão đại không ít, bọn thuộc hạ nguyện sẵn sàng đi theo trợ giúp cho tiểu thư."
Ở Cố gia không nói không có nghĩa là không biết, mỗi ngày Hàn Kỳ Âm đều cố gắng chăm chỉ luyện tập, hồi trước trong lúc Mạc Tư Huyền bị bệnh cô cũng đã thay anh ta làm một số công việc, bây giờ công sức của cô đã được đền đáp.
Cho dù nó chỉ là một phần nhỏ bé nhưng ít nhất trong mắt bọn họ cô cũng không phải là kẻ vô dụng.
"Cảm ơn mọi người."
Hàn Kỳ Âm quệt nước mắt đi.
Chiếc trực thăng mà lần đầu tiên cô lái còn bỡ ngỡ bây giờ đã có thể khởi động lên dễ dàng, một người há lại có thể cùng một việc mà mắc sai lầm hai lần? Hơn nữa còn là Hàn Kỳ Âm cô nắm bắt nhanh nhạy, lần này trực thăng cất cánh lên đã không còn làm đổ mất cái cây nào của hắn.
Cô ổn định lại cần lái, bắt đầu tăng tốc.
Ngón tay sờ sờ vào thiết bị liên lạc trong tai mình, bật nó lên.
Vị trí của Cố Thâm ngay lập tức được kết nối hiện lên trên màn hình hiển thị, Hàn Kỳ Âm thầm nghĩ 'lão đại...anh tính toán cẩn thận,nhưng lại bỏ qua thiết bị liên lạc này...'
Hắn cứ ngỡ cô không biết gì, hắn cứ tưởng cô sẽ ngoan ngoãn nghe theo Thất Lãnh mà ở lại Cố gia.
Nhưng cô đã được hắn bảo bọc quá nhiều rồi, cô còn là thuộc hạ của hắn, ở bên cạnh hắn là nơi mà cô thuộc về, sao cô có thể để hắn lao vào nguy hiểm một mình...
Trong giấc mơ đó Hàn Kỳ Âm rất hạnh phúc khi được nhìn thấy ba mẹ của mình một lần nữa, nhưng cô lại lựa chọn rời khỏi đó, quá khứ chung quy là nỗi ám ảnh trong cô.
Bây giờ thì đã không còn nữa rồi, cô đã quyết định hiện tại là quan trọng nhất, Cố Thâm là quan trọng nhất.
Trong lúc này, Cố Thâm đang ở nơi gần với chỗ phát hiện ra khoáng thạch Z, không có dấu vết gì về người của hắn bị mất tích.
Mạc Tư Huyền cầm thiết bị dò tìm vị trí, đáng lẽ ra nó phải ở đây mới đúng chứ...
"Lão đại...ở đây có dấu vết bị đào lên."
Một thuộc hạ nghoảnh đầu nói với hắn.
Cố Thâm cùng Mạc Tư Huyền đi đến, nhìn xuống cái hố to sâu hoắm, hắn nhẹ cau mày, máy dò trên tay Mạc Tư Huyền cũng kêu tít tít bao hiệu.
"Lão đại, xem ra chúng ta bị nẫng tay trên rồi."
"Bên Khang Duật có tung tích gì không?"
"Không ạ."
Người của hắn mất tích không tìm thấy, nếu chết thì phải thấy xác chứ.
"Lão đại..."
Thiết bị liên lạc đột nhiên vang lên giọng nói của Khang Duật.
"Nói đi."
"Lão đại...phát hiện vết máu, còn có..."
"Khang Duật?"
Anh ta đang nói thì đột nhiên thiết bị liên lạc lại kêu rè rè, Mạc Tư Huyền vội kiểm tra, không xác định thấy có gì bất thường, âm thanh được kết nối lại, bên kia vang lên hàng loạt tiếng súng.
"Khang Duật? Có chuyện gì vậy?"
"Lão đại...có người...có..."
"Khang Duật! "
Âm thanh lần này bị tắt phụt đi, không còn nghe thấy gì nữa.
Cố Thâm ngay lập tức ra lệnh đến chỗ Khang Duật.
Trong đêm tối dường như có hàng chục cặp mắt đang theo dõi bọn họ, càng mang mùi vị nguy hiểm.
Hàn Kỳ Âm bấy giờ ở trên trực thăng lại thấy Cố Thâm đang di chuyển, cô bèn lái trực thăng theo hướng đó.
Đêm tối mịt mùng, rừng cây um tùm được bao trùm bởi bóng đêm không còn nhìn rõ được phía dưới, chỉ có tiếng động của cánh quạt trực thăng trên bầu trời.
Hàn Kỳ Âm bay thấp xuống một chút, cô muốn nhìn xem phía dưới thế nào.
Cô hạ tốc độ xuống dần, vị trí này gần đến nơi rồi.
Trong không gian yên ắng đặc quánh,tiếng động cơ càng thêm rõ rệt.
"Rầm!"
Một tiếng động cực kì lớn vang lên, trực thăng bèn lắc lư kịch liệt, Hàn Kỳ Âm bị bất ngờ ra sức nắm chặt cần lái, nhưng phía sau dường như bị một vậy gì đó rất lớn đập vào, bắt đầu bốc khói.
Trong đầu cô thầm kêu không ổn rồi, đúng lúc này lại có một vật thể vô cùng lớn nhắm vào ngay phía trước đầu trực thăng, Hàn Kỳ Âm giật mình xoay mạnh cần lái tránh được nhưng đồng thời cú né đó đã khiến cô nhìn rõ vật mà vừa va phải trực thăng.
Đó là một tảng đá vô cùng lớn!
Hàn Kỳ Âm toát mồ hôi, nếu ban nãy không phải cô tránh được thì bọn họ e rằng chết cả nút rồi.
Một loạt thông số tít tít vang lên báo hiệu rằng trực thăng đang có vấn đề nghiêm trọng.
Hàn Kỳ Âm không còn cách nào đành phải tìm chỗ đáp xuống trước khi nó rơi xuống, cô cố ổn định để nó không còn lắc lư nữa.
Nhưng chưa kịp đáp xuống thì lại bị một cú đập khiến nó lộ nhào.
"Kỳ Âm tiểu thư!"
Thất Lãnh lao lên che chắn cho cô, tầm mắt cô nhìn qua phía sau anh ta thì thấy một cặp mắt đỏ lòm, sáng rực lên trong đêm tối trông càng đáng sợ.
Đôi mắt đó dường như ánh lên tia máu lạnh như băng, người nó đen xì như hòa lẫn vào trong bóng tối..