“Không thể nào…”
Mộ Dung Nham bỗng dưng lộ ra biểu cảm kinh ngạc nói.
“Không phải là anh mới thoát ra từ đây sao?” Hàn Kỳ Âm nhíu mày hỏi.
Tại sao gương mặt của Mộ Dung Nham lại có biểu cảm kinh ngạc nhường này?
“Không phải…tôi nhớ rõ ràng ban đầu chúng không như thế này…” giọng nói của anh ta hoang mang.
Ánh mắt Cố Thâm lạnh lẽo
“Nói đi.”
Mộ Dung Nham nuốt nước bọt một cái rồi mới nói
“Lúc đầu khi tôi bị lạc ở đây, mê cung này không được sắp đặt giống như bây giờ, dường như chúng đã bị di chuyển…”
Tư Duệ rõ ràng không tin, châm biếm nói với Mộ Dung Nham
“Chúng đều làm bằng đá, ít nhất cũng phải nặng hàng nghìn tấn, làm sao mà có thể di chuyển?”
Điều này bản thân anh ta cũng không thể giải thích được, nhưng Mộ Dung Nham chắc chắn một điều nó đã bị thay đổi, anh ta chỉ vào một góc của cột đá bên trái nói
“Tôi đã đánh dấu ở đây, bây giờ không thấy nữa…hơn nữa đáng ra chỗ này phải có một lối rẽ, và các cột đá bị thay đổi vị trí rồi.”
Đúng là rất khó tin, nhưng Hàn Kỳ Âm nghĩ rằng sự thật dù có khó tin đến mấy, thì nó cũng chính là sự thật.
Lúc nãy tất cả bọn họ đã chứng kiến cơ quan bí mật và hai cánh cửa bằng đá thực sự dịch chuyển, vậy thì lời của Mộ Dung Nham nói khả năng là sự thật.
Trong tình thế này, tất cả mọi người đều muốn thoát ra ngoài, anh ta không có lí do gì để nói dối cả.
“Vậy ban đầu, anh đã thoát ra thế nào?” Hàn Kỳ Âm hỏi anh ta.
Đầu óc Mộ Dung Nham mơ màng nhớ lại, sau khi bị hút vào xoáy nước anh ta đã lạc vào mê cung này, nói thật thì lúc đó anh ta không hề nghĩ gì cả, chỉ chạy theo cảm tính mà thôi.
“Tôi…tôi chỉ đi theo cảm tính, hiện tại mê cung còn bị thay đổi, nên…”
Hàn Kỳ Âm thở dài, xem như là công cốc rồi, bây giờ bọn họ lại quay trở về điểm xuất phát, cô quay sang nhìn Cố Thâm vẫn lạnh lùng im lặng từ nãy giờ, hắn đang quan sát xung quanh và phía trước, không biết rằng hắn có cách gì hay không?
“Lão đại…”
Cô không biết nên nói gì đây, đưa Mộ Dung Nham đi cùng là ý của cô, đi vào bên trong kim tự tháp này cũng là ý của cô.
Thậm chí cả lần trực thăng rơi cũng là do lỗi từ cô mà ra.
Hắn quay đầu lại, nhưng không để ý đến cô mà gọi Tư Duệ
“Tư Duệ.”
“Lão đại.”
“Đưa đuốc đây.”
Tư Duệ đưa đuốc cho hắn, hắn lạnh lùng lướt qua coi cô như người vô hình, điều này càng khiến Hàn Kỳ Âm sợ hãi, thà hắn cứ đánh, cứ mắng hay chửi cô, hay chĩa súng vào đầu cô cũng được, nhưng hắn lại không hề nói gì cả, như vậy cô càng không biết hắn đang nghĩ gì.
Cố Thâm cầm đuốc đi về hướng bên trái, Tư Duệ và Hàn Thước đi theo hắn, Mộ Dung Nham cũng không dám hỏi han gì, cô nhìn bóng lưng hắn, sau đó cúi xuống nhặt một viên đá nhỏ ở góc tường đút vào túi, khi đi qua mỗi ngã rẽ, cô đều khắc một đường lên tường.
Khi gặp vật cản, Cố Thâm di chuyển bám theo tường dọc theo vật cản, cô cứ vừa đi vừa đánh dấu như thế cho đến khi Cố Thâm dừng lại thì họ đã đi đến một ngõ cụt.
"Lão đại...hình như chúng ta đi sai đường rồi."
Tư Duệ nói.
Hàn Kỳ Âm khắc thêm một vạch ở bức tường trước mặt, nhưng cô thấy hơi kì lạ, mê cung này là các bức tường đá được kết nối với nhau, dựa theo thuật toán thì ở đây đáng lẽ không phải là ngõ cụt mới đúng.
Cố Thâm đã đi đúng, mà cô còn đánh dấu trên đường đi, họ cũng không hề đi lặp lại lối đi, thì đáng lẽ ở đây phải là một lối đi khác chứ không phải là ngõ cụt.
"Không phải..."
Cô lẩm bẩm, lần mò bức tường đá, khi mò đến viên đá ở giữa hơi lệch về bên trái, nó hơi đi chuyển, cô bèn dùng sức đẩy mạnh một cái, đúng lúc này bức tường đá mở ra, bên trong là một lối đi.
Hàn Kỳ Âm mừng rỡ quay đầu lại gọi
"Lão đại...!Á...!"
Chưa kịp nhận thức được chuyện gì xảy ra thì dưới chân cô đã sụt xuống, tạo thành một cái hố.
Nhưng Cố Thâm đã nhanh chóng nắm lấy tay cô, một tay hắn bám vào mép hố, Hàn Kỳ Âm nhìn xuống dưới thấy toàn mũi chông nhọn hoắt, mà cô thì đang treo lủng lẳng, chỉ cần lúc nãy hắn không kịp bắt lấy cô thì e rằng người cô lúc này đã bị đâm lỗ chỗ như tổ ong rồi.
Hàn Kỳ Âm nắm chặt lấy tay hắn, trái tim trong lồng ngực đập thình thịch vì sợ hãi, Cố Thâm kéo cô lên mà cô vẫn nắm chặt lấy bàn tay của hắn, ánh mắt hổ phách lạnh lùng nhìn nơi tiếp xúc giữa hai người, cô giật mình hoàn hồn buông tay hắn ra, hơi cúi đầu nói
"Xin lỗi..."
Hắn đứng dậy, gương mặt không chút cảm xúc nhìn cô
"Đi thôi."
Hàn Kỳ Âm gạt bỏ cảm xúc của mình, hít sâu một hơi rồi cùng hắn đi tiếp vào bên trong..