"Mộ Dung Tuyết, cái tay em đang làm gì đấy?"
Mạc Tư Huyền lấy tay ngăn lại bàn tay đang càn rỡ trong áo anh.
Mộ Dung Tuyết dừng động tác lại rồi bĩu môi nói
"Anh suốt ngày chỉ biết có làm việc, không hề để ý một chút gì tới em cả..."
Anh nghe xong lại thấy có chút mắc cười, thế là bèn buông ipad xuống, tay kéo tuột cô một cái vào lòng, xoa xoa lên gò má mịn màng của cô rồi nói
"Lão đại đang muốn tổ chức lại đám cưới cho Hàn Kỳ Âm.
"
"Thật sao?! Vậy thì tuyệt quá!"
Mộ Dung Tuyết vui mừng thay cả cho Hàn Kỳ Âm.
Mạc Tư Huyền nhìn bộ dạng vui vẻ của cô, trầm ngâm một chút
"Dung Tuyết, xin lỗi em..."
"Tại sao?"
"Bởi vì đến tận bây giờ anh vẫn chưa thể cho em một đám cưới đúng nghĩa."
Mộ Dung Tuyết im lặng.
Hai năm qua vì cái chết của Hàn Kỳ Âm mà Cố Thâm còn tàn nhẫn hơn trước, còn cô lại vì Mộ Dung Nham mà giấu anh chuyện Hàn Kỳ Âm vẫn còn sống.
Mộ gia cũng chưa chấp nhận anh, hai bọn họ đã ở bên nhau nhưng cô vẫn chưa có một danh phận đúng nghĩa.
Cô nhớ cái đêm hôm ở Tam giác vàng, cô đã quá ấm ức mà làm loạn lên, rồi không biết đôi môi của Mạc Tư Huyền đã hạ xuống môi cô để ngăn những lời líu ríu đấy từ khi nào.
Mộ Dung Tuyết ngạc nhiên mở to mắt quên cả đáp lại, Mạc Tư Huyền lát sau mới rời khỏi đôi môi ngọt ngào của cô, nói
"Đừng làm loạn nữa."
Anh nói không làm loạn thì cô sẽ không làm loạn sao? Vô sỉ...lại còn nhân cơ hội mà hôn cô...
"Mạc Tư Huyền anh hôm nay mà không giải thích rõ ràng thì đừng hòng đi."
Mộ Dung Tuyết lại làm loạn tiếp.
"Em nói đúng.
Tôi đã giữ lại chiếc bánh kem đó là vì tôi thích em, được chưa?"
Câu nói đó đã thành công ngăn được cô, Mộ Dung Tuyết cứ ngỡ mình nghe lầm, cứ đứng nhìn anh trân trân mãi không thôi.
Lát sau, nước mắt cô lặng lẽ rơi trên gò má, trong nói nói còn xen lẫn run rẩy quật cường
"Mạc Tư Huyền anh mà nói dối em thì anh sẽ bị yếu sinh lý, cả đời này không có ai yêu..."
Mạc Tư Huyền "..."
Cô mong anh bị yếu sinh lý lắm sao?
Mạc Tư Huyền thở dài rồi ôm cô gái nhỏ rắc rối này vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô
"Đợi xong mọi chuyện thì tôi sẽ nói rõ ràng với em được không?"
"Được."
Cô đồng ý.
Thế là hôm đó cô lại bị đạn bắn một lần nữa, lên trực thăng cùng Mộ Dung Nham nhưng lại quay trở về Cố gia chứ không phải là Mộ gia, ngày ngày bám lấy Mạc Tư Huyền như sam.
Mạc Tư Huyền đã giải thích rõ ràng với cô
"Tôi đã có tình cảm với em từ khi nào mà chính bản thân tôi cũng không phát hiện ra.
Sau đó lại bị nhiễm xạ, lúc tỉnh lại nhìn thấy em tôi đã không tin vào mắt của mình, cứ ngỡ đó chỉ là mơ.
Tôi tưởng tôi sẽ chết và không bao giờ gặp lại em nữa..."
Mộ Dung Tuyết xúc động ôm lấy anh, vậy là tình cảm của cô đã được đáp lại, cô rất vui khi Mạc Tư Huyền cũng thích mình.
Cô đã đợi rất lâu rồi, cũng đã đánh đổi rất nhiều mới có thể được ở bên anh.
"Mạc Tư Huyền...anh thích em thì đã là người của em rồi, tuyệt đối là của em, không được ngó ngàng tới bất kì cô gái nào khác."
Mộ Dung Tuyết hít mũi một cái kìm lại nước mắt.
Mạc Tư Huyền nở nụ cười "Được." sau đó cúi đầu xuống hôn vào đôi môi đỏ mọng ngọt ngào, khóe môi anh là điệu cười gian xảo
"Chúng ta có nên làm tiếp chuyện lúc trước còn dang dở không nhỉ?"
Mộ Dung Tuyết ngơ ngác ba giây, sau cùng hiểu ý của anh muốn nói, cô đánh nhẹ vào người anh ngại ngùng.
Mạc Tư Huyền cười haha ôm lấy thân thể cô đặt lên giường, bàn tay bắt đầu khám phá mọi nơi, xung quanh không khí dần được hâm nóng...
Mạc Tư Huyền theo lệnh của Cố Thâm bí mật tổ chức lễ cưới "lại" cho hắn và Hàn Kỳ Âm, lần này chỉ có vài người bọn họ và thuộc hạ thân cận của Cố gia.
Hàn Kỳ Âm xúc động đến nỗi khóc nức nở trong lòng Cố Thâm, Mộ Dung Tuyết nhìn thấy cảnh đó cũng vui lây, khóe mắt rơm rớm rồi.
Hàn Kỳ Âm lát sau tung bó hóa lên trời, nó rơi xuống đúng chỗ cô bắt được.
Hàn Kỳ Âm nở nụ cười tươi xinh đẹp với cô, sau đó lại ở trong lòng Cố Thâm tràn đầy yêu thương nhìn hắn, quang cảnh đó đẹp đến nỗi cô không nỡ nhìn thêm nữa sợ mình sẽ khóc...
Mộ Dung Tuyết xoay người bỏ đi, tay mân mê bó hoa cưới.
Ở đằng sau Mạc Tư Huyền đã đi theo cô tự khi nào, ở một chỗ khác bọn họ đang túm tụm vui vẻ bên Hàn Kỳ Âm và Cố Thâm thì bên này Mạc Tư Huyền cũng quỳ một gối xuống, gọi tên cô, lôi từ trong ngực ra một chiếc hộp, anh mở ra trước mặt cô là một chiếc nhẫn.
"Mộ Dung Tuyết, làm vợ anh nhé?"
Mạc Tư Huyền nhìn vào mắt cô, trong đó vừa xen lẫn hồi hộp và kiên định.
Truyện Đoản Văn
Mộ Dung Tuyết kinh ngạc đến không tin nổi, cô hạnh phúc rơi nước mắt, khoảnh khắc Mạc Tư Huyền cầu hôn cô cứ ngỡ đây là mơ, anh thì vẫn kiên nhẫn chờ đợi, giọng nói cô run run đáp lời
"Vâng...em đồng ý..."
Mạc Tư Huyền cười hạnh phúc đeo nhẫn vào ngón áp út cho cô rồi ôm chặt cô vào lòng.
Mộ Dung Tuyết nước mắt lã chã rơi, nhưng đó là giọt nước mắt của hạnh phúc...
"Mạc Tư Huyền, em yêu anh."
Cô nói với anh.
Mạc Tư Huyền nâng khuôn mặt của cô lên, cũng cất giọng yêu thương
"Anh cũng yêu em."
Nói xong, đôi môi liền đáp xuống bờ môi cô, cuối cùng thì bọn họ ai cũng sẽ được hạnh phúc....chỉ cần dám theo đuổi tình yêu...
????Happy Ending????.