Ánh nắng mặt trời nhẹ nhàng chiếu rọi qua ô cửa sổ được chạm khắc tinh xảo, Hàn Kỳ Âm chầm chậm mở mắt, đầu cô đau như búa bổ, thân người thì rệu rã.
Đập vào mắt đầu tiên là trần nhà màu xanh cùng đèn chùm đẹp đẽ, cô cau mày nhìn xung quanh, bấy giờ mới phát hiện ra Mộ Dung Nham ở bên cạnh.
Mộ Dung Nham ngồi dưới đất, đầu ngủ gật nghiêng sang môt bên trên giường, từ góc độ của cô chỉ nhìn thấy nửa bên mặt cùng sống mũi cao cao của anh.
Hàn Kỳ Âm thử động đậy, lúc này mới để ý bàn tay của cô đang nằm gọn trong bàn tay của anh, còn được băng bó cẩn thận.
Cô liền nhanh chóng rút tay ra, hành động này đã đánh thức Mộ Dung Nham, anh thấy cô đã tỉnh thì vui mừng đến mức cả khóe môi và khóe mắt đều hiện rõ ý cười
"Em tỉnh rồi à? Em cảm thấy trong người thế nào? Có mệt không? Có đau ở đâu không?"
Anh hỏi một loạt, Hàn Kỳ Âm lắc lắc đầu, miệng cô khô khốc, chỉ mấp máy môi muốn uống nước
"Nước..."
Mộ Dung Nham nhanh chóng lấy nước rồi đỡ cô dậy tựa vào người mình, dịu dàng cho cô uống từng ngụm nhỏ, nếu người hầu của Mộ gia mà thấy cảnh anh chăm sóc một cô gái như thế này e rằng cũng không tin..
Nước trôi xuống cổ họng làm dịu đi cơn khát của cô, Hàn Kỳ Âm uống được nửa cốc thì không muốn uống nữa.
Mộ Dung Nham lại đặt cốc nước về chỗ cũ, anh lấy gối để cô tựa vào, nhìn gương mặt cô đã tươi tắn hơn hôm qua, người cũng không còn nóng nữa, biết cô đã khỏi ốm, anh ân cần hỏi
"Em có đói không?"
Hàn Kỳ Âm vừa ốm dậy, tất nhiên là rất đói, lại còn mấy ngày bị lạc bên trong kim tự tháp, cô sớm đã đói đến nhũn người.
Nhưng cô vẫn không quên hỏi Mộ Dung Nham
"Đây là đâu?"
Anh không trả lời ngay mà suy nghĩ, anh tự ý đưa cô về Mộ gia, còn che giấu thân phận.
Biết trả lời với cô như thế nào?
Cô nhìn ánh mắt đảo liên hồi của Mộ Dung Nham, nhanh trí nhận ra anh có điều che giấu, lại còn nội thất bên trong căn phòng này, xa hoa không kém Cố gia là bao.
"Anh là ai?"
Hàn Kỳ Âm hỏi thẳng.
Mộ Dung Nham nhìn vào ánh mắt long lanh xinh đẹp đó, như xoáy vào lòng anh.
"Ở đây là Mộ gia."
Anh trả lời, sau đó cúi đầu không nhìn cô.
"Mộ gia sao?"
Cô mở to mắt, Mộ gia nổi danh ở Nga, cô từng nghe qua gia tộc họ Mộ hào môn thế gia.
Làm thế nào mà sau khi tỉnh lại cô có thể ở Nga?
Hàn Kỳ Âm đưa mắt qua Mộ Dung Nham, anh đã thay bộ quần áo lấm lem bùn đất hôm qua ra, trên người là áo polo xanh cùng quần dài, dáng người hoàn mỹ, tóc và râu cũng được cắt lại.
Gương mặt càng thêm phần điển trai.
Cô giật mình nhìn xuống người mình, quần áo của Hàn Kỳ Âm cũng được thay ra sạch sẽ, Mộ Dung Nham đã sai người thay cho cô một bộ váy liền màu trắng, trông cô càng bội phần xinh đẹp.
"Em...đừng hiểu lầm...!Anh là cho người thay đồ giúp em..."
Mộ Dung Nham nhìn biểu hiện của cô, đỏ mặt xua tay.
Hàn Kỳ Âm ôm lấy chăn, cô hiểu cảm giác sau khi làm chuyện đó sẽ như thế nào, mà thân dưới không thấy có gì đau đớn.
Lại liếc mắt qua Mộ Dung Nham, cô cũng phần nào đoán được thân phận của anh.
"Anh là Mộ thiếu- Mộ Dung Nham?"
Anh máy móc gật đầu.
"Tại sao anh lại che giấu thân phận?"
"Cái này...anh không thể nói."
Mộ Dung Nham trả lời.
Hàn Kỳ Âm hiểu sự phức tạp trong gia tộc với nhau nên không hỏi thêm, thấy tay mình đã được băng bó cẩn thận, lại còn được anh chăm sóc, cô nhẹ giọng cười, nói cảm ơn với anh
"Cảm ơn anh vì đã chăm sóc tôi."
"Không có gì..."
Mộ Dung Nham ngây người trước nụ cười xinh đẹp của cô, trái tim bỗng nhiên đập mạnh.
Đang định mở miệng đưa cô đi ăn thì Hàn Kỳ Âm đã nói
"Tôi phải trở về Cố gia."
Không biết Cố Thâm hiện tại thế nào rồi.
Sau khi rơi xuống xoáy nước, cô không hề tìm thấy hắn, nhưng hắn là lão đại của Cố gia, hắn sẽ không có vấn đề gì đâu.
Cô tự trấn an, trải qua nhiều nguy hiểm, cô càng tin tưởng vào Cố Thâm sẽ có kế hoạch của riêng mình.
Nụ cười trên môi Mộ Dung Nham tắt lịm, tôi hôm qua ông Mộ Vinh đã cho người điều tra về cô, biết cô có dính dáng tới Cố Thâm, Mộ Vinh đã nói với anh
"Dung Nham, cô ta là người của Cố Thâm.
Lần này con đưa cô ta về Mộ gia, nếu hắn biết được, nhất định sẽ tức giận."
Mộ Vinh đã nghe danh hắn là con người máu lạnh trong giới hắc đạo, đồ của hắn, người của hắn, tuyệt đối không ai dám động vào.
Cả kể có là gia tộc hào môn thế gia như ông cũng chỉ là trong giới bạch đạo, không thể đối đầu được với hắc đạo.
Mộ Dung Nham im lặng không đáp, anh biết thân thế của hắn không đơn giản, Hàn Kỳ Âm còn gọi hắn là lão đại, nhưng không ngờ hắn lại là Cố Thâm.
Vấn đề là anh đã xác định rằng mình có tình cảm với cô, để cô trở về, anh không nỡ.
Mộ Vinh biết tính cách cố chấp của con trai, bình thường ông sẽ để cho anh muốn làm gì thì làm, nhưng lần này thì khác, đây không phải là chuyện riêng của một mình anh, mà nó dính dáng đến hai gia tộc.
Ông chưa từng đụng độ Cố Thâm nhưng lời đồn về hắn không phải là chưa từng nghe qua, thủ đoạn và lòng dạ của hắn, con người hắn như thế nào, ngồi được vào vị trí như ngày hôm nay, là đủ hiểu.
Hắn còn không bao giờ gần gũi nữ sắc, vậy mà lại để cho Hàn Kỳ Âm ở bên cạnh, nghĩ thế nào Mộ Vinh cũng không muốn con trai mình dây vào người phụ nữ đó.
"Dung Nham...cha biết con có tình cảm với cô ta, nhưng đó là người phụ nữ của Cố Thâm, chúng ta không thể đối đầu với hắn.
Con suy nghĩ kĩ đi."
Mộ Vinh vừa mềm mỏng vừa cứng rắn.
Anh hít sâu một hơi rồi đưa ra quyết định
"Cha...không phải cha muốn con kế thừa Mộ gia sao? Bây giờ con sẽ đồng ý với cha."
Mộ Vinh ngạc nhiên, bao nhiêu năm ông khuyên nhủ anh hết lời, anh đều không quan tâm, để Mộ gia cho Mộ Dung Tuyết quản lý.
Vậy mà bây giờ chỉ vì Hàn Kỳ Âm, Mộ Dung Nham đã đồng ý điều hành Mộ gia thay ông.
Trong thâm tâm ông, Mộ Dung Tuyết và cả Mộ Dung Nham đều có tài, nhưng ông muốn Mộ Dung Nham trở thành người đứng đầu Mộ gia hơn cả.
Chỉ có thể trở thành người đứng đầu gia tộc, anh mới có thể đường đường chính chính cạnh tranh với Cố Thâm.
Giành lấy cô từ tay hắn.
Thấy Hàn Kỳ Âm bước xuống giường, Mộ Dung Nham lôi mình lại từ suy nghĩ, anh ấn cô ngồi xuống, hơi nghiêm giọng nói
"Bây giờ em vẫn còn chưa khỏe hẳn.
Đợi vài hôm nữa, anh sẽ đưa em về Cố gia."
Anh hiểu tình thế hiện tại cũng không thể giữ cô ở lại đây, nhưng sau này, chắc chắn anh sẽ khiến cô trở thành người phụ nữ của mình.
Cố Thâm là một kẻ máu lạnh, còn không hề quan tâm đến cô.
Ở bên cạnh hắn, Hàn Kỳ Âm toàn bị thương và nguy hiểm, càng nghĩ, Mộ Dung Nham càng thêm ý chí quyết tâm..