Siêu xe Aston Martin của Mộ Dung Nham đã đạt vận tốc hơn 300km/h, vậy mà anh vẫn đang tiếp tục tăng tốc.
Đằng sau thuộc hạ của anh giữ vững tốc độ đuổi theo.
Mộ Vinh từ biệt thự của Mộ gia nghe tin thì đã không kịp ngăn cản Mộ Dung Nham, dáng vẻ gấp gáp vội vã như vậy của anh là lần đầu tiên ông nhìn thấy.
Ở trong sòng bạc, bọn khủng bố đã bao vây những người kém may mắn không chạy thoát được thành một vòng tròn.
Chúng bắt họ nộp hết tiền và vàng, kim cương ra, Mộ Dung Tuyết lúc này cũng không ngờ tới bị rơi vào tay bọn khủng bố, cô ta ngồi núp một góc, nhưng xui xẻo đã bị phát hiện, thiên kim tiểu thư nổi tiếng của Mộ gia không ai là không biết, tên khủng bố không biết đây có phải là may mắn hay không nữa.
"Đại ca!" Hắn hét lên với người đàn ông đang đứng cách cô một đoạn, tay hắn chỉ vào Mộ Dung Tuyết.
"Hôm nay chúng ta vớ bở rồi! Không ngờ thiên kim tiểu thư của Mộ gia lại ở đây!"
Hàn Kỳ Âm tức thì nhìn theo hướng hắn chỉ, cô thấy Mộ Dung Tuyết đang ở đó, đoạn tên đại ca kia tiến đến trước mặt Mộ Dung Tuyết, từ phía trên nhìn xuống thấy vòng một căng tròn trắng noãn của cô ta thì nuốt nước bọt, ánh mắt như muốn đè cô ta ra ngay tại đây mà cưỡng bức.
Mộ Dung Tuyết bắt gặp ánh mắt của hắn, sớm đã không kiềm chế được sự bình tĩnh, đằng nào cô cũng chỉ là tiểu thư, dựa vào thanh danh của Mộ gia nên không có ai dám càn rỡ động vào, nên bình thường đều lộ ra vẻ lạnh lùng không sợ ai.
Nhưng khi đối mặt với đám khủng bố mất nhân tính này, nhìn vào bọn chúng, Mộ Dung Tuyết biết chúng không hề giống những người đàn ông bình thường khác mà cô từng tiếp xúc.
Nỗi sợ hãi chầm chậm bao vây lấy cô, tên đại ca thấy thế nhếch môi cười độc ác nói với tên vừa nãy
"Thông báo cho Mộ gia đòi tiền đi, cơ hội ngàn năm có một này sao có thể bỏ lỡ."
Hắn rất thông minh, hắn biết thể nào Mộ gia cũng bỏ ra một số tiền lớn để chuộc Mộ Dung Tuyết về.
Hàn Kỳ Âm nghe thấy cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, nếu hắn muốn tiền thì tạm thời hắn sẽ không làm gì Mộ Dung Tuyết, cô ta sẽ được an toàn.
Tên đàn em kia vâng lời làm theo, ánh mắt cũng đã sớm thèm thuồng Mộ Dung Tuyết, bèn bạo dạn nói
"Đại ca...có được chơi nó không...?"
Da thịt của thiên kim tiểu thư, tuyệt đối cũng khác người bình thường...
Mộ Dung Tuyết nghe xong thì giật mình sợ hãi, bàn tay tức thì run rẩy, khác hẳn với bộ dạng cao ngạo lúc đầu khi gặp Hàn Kỳ Âm.
Tất cả những biểu hiện đó của cô ta đều lọt vào mắt hắn, hắn vươn tay bóp lấy cằm cô nâng lên
"Ngoan ngoãn...!Nhớ chưa...? Nghe lời bọn tao thì sẽ không bị tổn hại gì..."
Mộ Dung Tuyết mím chặt môi sợ hãi, hắn buông tay ra, nói với tên đàn em
"Tạm thời không đụng vào cô ta."
Tên đàn em kia nghe thế liền "vâng" một tiếng, nhưng ánh mắt thô bỉ vẫn không rời khỏi người của Mộ Dung Tuyết.
Bấy giờ tên đại ca đã phát hiện ra người đàn ông béo núc ních đang run rẩy sợ hãi núp trong một góc, hắn cười haha chĩa súng vào ông ta
"Hahaha...!Trời hôm nay muốn giúp ta hay sao...!Không ngờ cả nhà tài phiệt bất động sản Johnny cũng ở đây..."
Johnny không màng đến thể diện bò đến ôm chân hắn, cầu xin tha mạng, nhìn ông ta khác hẳn với dáng vẻ gọn gàng lịch sự trên truyền hình.
"Làm ơn tha cho tôi...các anh muốn bao nhiêu tiền...!Tôi cũng đáp ứng.."
Hắn cất giọng hiểm độc "Muốn tôi tha cho ông cũng được...!Nhưng với một điều kiện..."
Johnny vội vàng hỏi "Điều kiện gì...?"
Hắn cười "Đơn giản thôi, liếm giày cho tôi đi..."
Ông ta nghe xong cứng đờ người, Hàn Kỳ Âm thầm rủa hắn quá thâm độc, hắn giơ súng lên giả vờ xem xét
"Sao...? Không làm được à..?"
Johnny cắn môi nhẫn nhịn, bây giờ còn điều gì quan trọng hơn tính mạng đâu, nhìn đôi giày thể thao dính đầy bùn đất của hắn, ông ta nghiến răng chầm chậm cúi người há miệng...
Hắn cười to như rất thỏa mãn, sau đó còn bảo đàn em quay clip đăng lên mạng bôi nhọ ông ta, nếu clip này phát tán, cổ phiếu của công ty ông ta sẽ rớt giá thảm hại!
Nhưng Johnny tuyệt vọng chẳng thể phảng kháng, sau khi quay clip xong, hắn thẳng chân một cước đá văng ông ta sang một bên, máu từ khóe miệng ông ta chảy ra.
Hàn Kỳ Âm ở một bên đã chứng kiến tất cả hành động mất nhân tính này của hắn, tuy Johnny đã có hành động khiếm nhã với cô, nhưng khi nhìn thấy ông ta bị như vậy, trong lòng cô cũng không hề thấy thoải mái.
Tất cả mọi người trong sòng bạc bấy giờ e rằng đều đang căm phẫn giống như cô, nhưng họ chỉ dám cúi đầu, không dám ho he bất cứ điều gì, lúc này chỉ có một mình Hàn Kỳ Âm ngẩng đầu nhìn, hắn bỗng nhiên quay đầu lại, bắt gặp cô, hắn như nhìn thấy thứ mà mình rất hứng thú, nhếch môi cười tiến đến...
Đôi mắt hở ra dưới mặt nạ thật sự đang hau háu nhìn lấy cô, còn hơn cả khi nhìn Mộ Dung Tuyết, nhưng Hàn Kỳ Âm không giống Mộ Dung Tuyết, cô chẳng hề mảy may sợ hãi.
Bởi vì khi đối diện với đám người này, khí thế của bọn chúng không bằng một gót chân của Cố Thâm.
Đã từng bị Cố Thâm chèn ép như vậy một lần rồi, cô phát hiện ra mình bây giờ chỉ sợ một mình hắn, còn mấy tên khủng bố trước mặt...chỉ không hơn không kém mấy tên cướp là bao...
Nếu như có Cố Thâm ở đây...
Cô chợt nhớ tới ánh mắt lạnh lùng mà uy vũ của hắn, đôi cánh tay rắn chắc của hắn...
Đã mấy ngày rồi cô chưa được gặp hắn...
Hàn Kỳ Âm bỗng nhiên không thể diễn tả được cảm xúc trong lòng mình lúc này, tên đại ca không để ý đến vẻ mặt thẫn thờ của cô, bàn tay hắn lướt qua làn da mềm mịn trên mặt cô...xuống bả vai...
Cô giật mình lùi lại tránh bàn tay hắn, sự ghê tởm hiện rõ ràng trong mắt, cứ nghĩ đến hành động vừa nãy của hắn đối với Mộ Dung Tuyết và Johnny, gai ốc trên người cô đã nổi hết lên...
"Đừng chạm bàn tay bẩn thỉu đó vào người tôi."
Hắn hơi ngạc nhiên trước bộ dạng 'anh hùng' đó của cô, còn cười haha ra vẻ rất thích thú, nhưng nháy mắt nụ cười trên môi hắn đã tắt lịm...thay vào đó là họng súng đen ngòm chĩa vào đầu cô
"Cô em xinh đẹp...đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt...".