Mặc kệ cơn giận của Mộ Vinh, Mộ Dung Tuyết vùng ra khỏi bà Mộ, chạy lên xe phóng vụt đi.
Ông Mộ thấy thế thì ngón tay run run chỉ theo hướng chiếc xe mà cô vừa rời đi, ôm ngực lảo đảo, bà Mộ vội vàng đỡ lấy ông, lo lắng gọi
"Ông Mộ! Ông Mộ!".
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Mộ Dung Nham lúc này mới chạy đến đỡ lấy cha.
Anh bảo thuộc hạ đưa ông Mộ vào bệnh viện rồi cũng phải ở lại đó giải quyết với cảnh sát về vụ lùm xùm lúc nãy.
Chuyện ngày hôm nay, nhất định không thể để lọt ra ngoài.
Hơn một tiếng sau, Mộ Dung Nham mới đến bệnh viện xem ông Mộ thế nào, may mắn là không có vấn đề gì, bác sĩ dặn ông không được kích động.
Bà Mộ lo lắng nói với anh
"Dung Nham...con đi tìm Dung Tuyết...!vừa nãy cha con và con bé..."
Anh an ủi bà Mộ "Vâng...mẹ yên tâm."
Mộ Dung Tuyết.
Đứa em gái cứng đầu này...!Đánh nó không được, mà không đánh cũng không xong...
Chuyện ngày hôm nay, một phần là do lỗi của Mộ Dung Tuyết, nhưng cha anh đúng là đã hơi quá tay, đánh cô trước mặt bao nhiêu người.
Mộ Dung Tuyết vốn kiêu ngạo đâu chịu được cú sốc này.
Mộ Dung Nham nhìn ông Mộ đang ngủ say, anh nói với bà Mộ
"Mẹ...vậy con đi tìm Dung Tuyết, có gì mẹ cứ gọi cho con."
"Được rồi."
*
*
*
Trên trực thăng của Cố gia.
Hàn Kỳ Âm cảm giác cô đang không rét mà run, bởi vì sau khi lên trực thăng, Cố Thâm không hề nói năng gì, ánh mắt hắn vô cùng lạnh lẽo, còn vẫn chưa chịu buông vòng tay ôm chặt cô.
Ba người Tư Duệ tất nhiên không dám ho he.
Bởi vì bọn họ còn đang phải chịu phạt vì đã bỏ mặc cô.
"Lão đại..."
Hàn Kỳ Âm thử dè dặt cất tiếng.
Một mảng im lặng bao trùm, Cố Thâm không trả lời, hắn đang suy nghĩ về lúc nãy mình dường như đã ra tay quá nhân nhượng với Andrew.
Đáng lẽ nên chặt hết ngón tay của hắn đi mới phải.
Mấy ngón tay bẩn thỉu đó dám động vào Hàn Kỳ Âm.
Còn cả tên nhóc Mộ Dung Nham, dám đưa cô sang Nga ngay trước mắt hắn...
Còn Hàn Kỳ Âm thì đang sợ hắn tức giận nên mới không trả lời, việc đã đến nước này rồi, cô bạo gan gọi hắn thêm lần nữa
"Lão đại..."
"Hừm...?"
Bấy giờ Cố Thâm mới để ý, cúi xuống nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau, đồng tử hổ phách của hắn hiện lên gương mặt xinh đẹp trong đó, hơi thở mạnh mẽ mà nguy hiểm của hắn bao trùm lấy cô.
Hiện tại hai người đang ở rất gần nhau, theo quán tính cô liền lùi lại, nhưng nhất thời quên mất cánh tay hắn đang vòng qua eo mình.
Cố Thâm thấy cô lùi ra xa, hắn dùng lực kéo cô lại vào trong ngực, sự chú ý bất ngờ dừng ở trên bàn tay đang quấn băng và bộ váy cô đang mặc trên người.
"Cởi ra."
Cô đờ người, đại não không kịp tiêu hóa lời hắn nói.
"Không cho phép cô có bất kì liên quan nào tới người đàn ông khác."
Hắn bá đạo nói mà không biết được rằng lời nói của mình có bao nhiêu tính chiếm hữu và gây hiểu lầm.
Nhưng suy nghĩ của Cố Thâm người thường vốn đâu thể nào hiểu nổi, hắn chỉ nghĩ rằng cô là người của hắn, thì chỉ thuộc về một mình hắn.
Bất cứ ai cũng không thể động vào cô.
Cố Thâm nghĩ là làm, bàn tay vươn ra định kéo tuột váy cô xuống.
Hàn Kỳ Âm vội vàng tỉnh lại sống chết giữ chặt lấy váy, ở đây còn có Tư Duệ, Hàn Thước và Khang Duật, hắn định nhất quyết bắt cô khỏa thân ở đây sao?
"Lão đại...!Không được...!Còn có người..."
Đám Tư Duệ há hồc mồm kinh ngạc, nghe giọng điệu đầy ám muội gấp gáp của Hàn Kỳ Âm thì chỉ ước có thể tàng hình, lại không dám quay đầu nhìn ra đằng sau...
Cố Thâm nghe thế thì dừng động tác, mắt đảo qua đám Tư Duệ phía trước rồi lại nhìn sang gương mặt Hàn Kỳ Âm đã đỏ bừng như gấc chín.
Hàn Kỳ Âm thấy hắn đã dừng lại thì thầm thở phào nhẹ nhõm, dù hắn tạm bỏ qua chiếc váy trên người cô nhưng Cố Thâm lại tiếp tục tháo bông băng đang băng bó trên tay của cô ra, lần này Hàn Kỳ Âm không thể ngăn cản.
Băng gạc được tháo, vết thương bị bỏng do axit đã đỡ hơn một chút, nhưng da trên tay từng mảng đỏ sưng tấy nổi mụn nước li ti, có chỗ còn bong ra, chỗ bị thương đối lập hẳn với làn da mềm mại của cô.
Ánh mắt Cố Thâm càng lạnh lùng, hắn cất tiếng
"Hàn Thước.
Mang hộp y tế lại đây."
Hàn Thước nhanh chóng lấy hộp dụng cụ y tế đưa cho hắn, anh ta cứ tưởng Cố Thâm sẽ sai anh ta băng bó cho cô.
Nhưng Cố Thâm đã tự tay băng bó.
Cố Thâm nhìn một đống chai lọ và băng gạc cùng dụng cụ trong hộp.
Hắn lấy một chai trên nhãn ghi là nước muối ra rồi mở nắp, dốc ngược lên, nước bên trong đổ ồng ộc lên tay cô.
"Ối!" Hàn Kỳ Âm đau đớn kêu lên.
Nước đổ ra quá nhiều nên ướt cả một mảng váy Hàn Kỳ Âm.
Hắn thấy cô nhăn mặt kêu đau thì động tác liền dừng lại, Hàn Thước thấy lọ nước muối đầy đã vơi đi phân nửa.
Cố Thâm lại tiếp tục lấy lọ thuốc sát trùng ra, lần này lọ thuốc cần phải bóp cứ không phải dốc ngược.
Hắn bóp một cái nhưng lực đạo không khống chế được, thuốc bên trong phun ra tràn đầy tay của cô.
Cố Thâm bèn lấy bông lau đi, người bình thường sẽ nhẹ nhàng cầm bông chấm lên vết thương.
Còn hắn thì lấy bông lau đi đống thuốc còn dư, lại còn mạnh tay khiến cho Hàn Kỳ Âm phải cắn môi đau đớn.
Nhưng đối với Cố Thâm, lực đạo ở tay như thế này là nhẹ nhàng rồi.
Mồ hôi trên trán cô lấm tấm vì đau, cô thấy hắn còn định tiếp tục thì không nhịn được nữa phải nói
"Lão đại...tôi tự làm được rồi..."
Bôi thuốc kiểu Cố Thâm, vết thương chưa kịp khỏi thì e rằng cô sẽ chết vì đau mất.
Cố Thâm tất nhiên không đồng ý, hắn cất giọng lạnh lùng
"Ngồi im."
Hàn Kỳ Âm không dám phản kháng, trong lòng khóc không ra nước mắt.
Cố Thâm lại tiếp tục với công cuộc bôi thuốc dang dở cho cô.
Trong hộp dụng cụ có dụng cụ mà hắn không dùng, lúc cuối còn vần vò mãi mới quấn được hai bàn tay cô lại.
Hàn Kỳ Âm nhìn hai bàn tay mình được quấn dày cui như xác ướp, bèn thấy dở khóc dở cười.
Còn Hàn Thước từ đầu đến cuối chứng kiến tất cả, anh ta cảm thấy toát mồ hôi thay cho cô..