Mạc Tư Huyền vừa nói xong, ánh mắt Cố Thâm đã lạnh hẳn đi.
"Cái gì? Ông ta nghĩ ông ta là ai chứ?! Lão đại, cứ để thuộc hạ đem người đến quét sạch gia tộc của ông ta và bọn người chống đối đó."
Tư Duệ không suy nghĩ đã nói.
Mạc Tư Huyền thở dài bó tay, nhìn Tư Duệ nói
"Cậu bao giờ cũng mồm miệng nhanh hơn đầu óc.
Bây giờ chúng ta có thể thừa sức tiêu diệt bọn chúng, nhưng cái mà chúng ta cần là sự phục tùng, phải khiến bọn chúng phục tùng lão đại thì các gia tộc còn lại mới không ngấp nghé gì nữa."
Cố Thâm im lặng, đúng là bề ngoài chỉ nghĩ rằng đơn giản là chuyển giao quyền lực cho Cố gia cai quản, nhưng bên trong vốn dĩ phức tạp hơn nhiều.
Cái mà hắn thực sự muốn là sự phục tùng tuyệt đối chứ không phải chỉ là cái vỏ rỗng bề ngoài, còn bên trong nội bộ thì lại phân tách thế lực cũ và mới, điều này về lâu dài sẽ gây ảnh hưởng cho hắn về sau.
Đôi khi, không phải giải quyết bằng vũ lực là biện pháp tốt nhất, mà phải giải quyết bằng cách khác.
Nếu muốn bọn chúng thu về một mối dưới tay hắn, thì cần chứng minh cho bọn chúng thấy rằng hắn có sức mạnh về mọi mặt hơn Chu gia rất nhiều.
" Được." Hắn lạnh lùng trả lời.
"Báo lại cho ông ta về ngày giờ và địa điểm."
"Vâng ạ." Mạc Tư Huyền đáp lời xác nhận.
"Nhưng lão đại...liệu đây có phải là một cái bẫy không?" Khang Duật lên tiếng.
Khóe môi Cố Thâm nhếch lên như cười như không
"Nếu là bẫy...thì càng phải đi."
Nếu đây quả thực là một cái bẫy, thì việc hắn đi sẽ là một mũi tên trúng hai con nhạn.
Vừa có thể nhân cơ hội tiêu diệt Bạch gia nếu ông ta trở mặt, vừa có thể cho bọn chúng biết sức mạnh thật sự của Cố gia.
Hắn biết khi tiêu diệt một gia tộc, thì phần khó nhất bao giờ cũng là khiến bọn chúng về dưới trướng Cố gia, phục tùng theo mệnh lệnh của hắn.
Chính vì thế mà lời mời lần này của Bạch Hàn Lãnh, hắn không thể không đi.
"Còn về Nam Huyền Dạ?" Giọng nói của Cố Thâm càng lạnh hơn.
Mạc Tư Huyền báo cáo "Bẩm lão đại.
Hắn đã quay trở về Los Angeles ngay trong đêm lão đại bị thương."
"Hắn cũng không có động tĩnh gì thêm ở Trung Quốc.
Còn ở Đông Nam Á, hắn ngang nhiên vận chuyển ma túy qua địa bàn của chúng ta, có lẽ hắn nghĩ rằng lão đại đang bị thương nên không hay biết gì."
Mạc Tư Huyền nói tiếp.
"Hàn Thước và Khang Duật, hai chú đem người sang, hủy chuyến hàng đó của hắn." Cố Thâm ra lệnh.
"Tuân lệnh!"
Ánh mắt hắn lóe lên sự thâm độc, đây chỉ là một màn đáp lại cỏn con cho Nam Huyền Dạ, việc hắn nhúng tay vào Chu gia lần này, Cố Thâm luôn ghi nhớ.
Đáng lẽ ra hắn chưa muốn phải khơi mào cuộc chiến sớm như thế này, nhưng nếu Nam Huyền Dạ đã chủ động, vậy thì hắn không thể không đáp lại.
"Tư Huyền.
Điều tra tình hình buôn bán ma túy của Nam Huyền Dạ ở Tam giác vàng."
Mạc Tư Huyền nghe xong đã hiểu ngay "Vâng.
Lão đại."
Vùng Tam giác vàng là đầu não lấy và vận chuyển ma túy của Nam Huyền Dạ đi khắp thế giới, nếu lần này Cố Thâm định ra tay hủy cả một mối của Nam Huyền Dạ đi như thế, e rằng anh ta nuốt không trôi cục tức này.
Nhưng đã động vào Cố Thâm, thì anh ta sẽ phải trả giá.
Một khi Cố Thâm đã ra tay, thì phải triệt tận gốc của kẻ thù.
Cũng bởi vì thế mà có rất nhiều người e sợ hắn.
Gia tộc Nam gia nguồn lực chủ yếu lấy từ việc buôn bán ma túy, nếu triệt con đường này của Nam Huyền Dạ, thì chẳng khác nào chặt đi vây cánh của anh ta.
Mạc Tư Huyền tiếp tục báo cáo các vấn đề mấy ngày qua, Cố Thâm im lặng lắng nghe sau đó ra hiệu bảo đám Mạc Tư Huyền ra ngoài.
Một mình hắn ở trong phòng họp kết nối với các khách hàng mua vũ khí, đồng thời cũng là các ông lớn máu mặt của các quốc gia.
Còn Hàn Kỳ Âm sau khi trở về Cố gia thì bị ném sang một bên không ai thèm quan tâm.
Cô quay trở về phòng định tắm rửa rồi đánh một giấc thì thấy Khang Duật và Hàn Thước cùng đám thuộc hạ của Cố Thâm lên trực thăng bay đi đâu đó.
Tư Duệ và Mạc Tư Huyền thì chả thấy mặt, Cố Thâm lại càng không.
Cô cũng không còn hơi sức đầu mà quan tâm đến hắn, bây giờ trong lòng cô lo sợ là sẽ phải đối mặt với điều gì sắp xảy ra nhiều hơn.
Cố Thâm chưa nói sẽ phạt cô, nhưng hắn cũng không nói là sẽ không trừng phạt.
Mà tính cách và suy nghĩ của hắn lại vô cùng thất thường, tóm lại là cứ làm một giấc trước đã.
Ở trên trực thăng cô không dám ngủ, vai thì mỏi nhừ.
Về đến Cố gia thì cơn buồn ngủ và mệt mỏi ập đến khiến Hàn Kỳ Âm chỉ muốn lên giường ngay lập tức.
Đúng lúc này thì có tiếng gõ cửa vang lên, Hàn Kỳ Âm lết người ra mở cửa.
Thì ra là một thuộc hạ của Cố Thâm đem quần áo đến cho cô, Hàn Kỳ Âm nhìn câc mẫu quần áo hàng hiệu mới nhất thì há hốc mồm kinh ngạc, lại còn là size của cô.
Không thể tin được là hắn thực sự chuẩn bị quần áo cho cô.
Nhớ đến lần đầu tiên cô còn chẳng có nổi một bộ quần áo tử tế để mặc, còn phải lấy dây rèm cửa buộc tóc.
Vậy mà bỗng chốc được "sủng ái" thế này, thực sự cô thấy không quen.
Cầm đống quần áo trên tay, một suy nghĩ bỗng chốc lướt qua đầu Hàn Kỳ Âm, với tính cách của Cố Thâm, có lẽ nào định cho cô ăn ngon mặc đẹp rồi ném vào cho hổ xơi không?
Cô chợt rùng mình.
Nếu là hắn, thì có thể lắm chứ...
Với một tâm trạng thấp thỏm lo âu, Hàn Kỳ Âm vẫn tắm xong rồi phi lên giường đánh một giấc.
Kệ...!Nếu có bị làm mồi cho hổ, thì cũng phải là một con mồi sạch sẽ xinh đẹp..