Sau một buổi sáng được nhìn thấy cảnh xuân, tinh thần của Bối Nhuận Dư tươi tỉnh kỳ lạ.
Không cần ăn sáng no bụng vẫn cảm thấy khoẻ mạnh lên nhiều.
Anh bừng bừng sức sống bắt đầu làm nhiệm vụ được định ra của mình.
Mấy ngày gần đây anh đang đóng giả làm người bị thương nặng, nên chỉ có thể ngồi ở trước cửa nhà nhìn lối đi và cây xanh, lâu lâu thì ngắm mấy con gà cục ta cục tác đi qua lại trong sân.
Ở đây ngoại trừ nhìn thấy bóng dáng tới lui của Tử Ngai đang cặm cụi làm việc, thì ở đây Bối Nhuận Dư chưa thấy một người dân nào khác đi ngang qua nhà của Tử Ngai.
Anh cũng thấy rất ít ai lên núi để tìm thức ăn, đa phần họ đã có vốn liếng gà, heo để nuôi làm thịt và tự trồng rau ở nhà.
Còn dì Lý hôm trước thì không còn tò te đi sang nhà Tử Ngai để trộm đồ nữa.
Lần trước bị anh dọa vài câu liền xanh mặt ở yên tại nhà.
Mà người ở đây vừa ít, còn không có tình làng nghĩa xóm.
Giống hệt một thân một mình Tử Ngai sống trong thế giới riêng của mình vậy, tự thân tự diệt để có thể sinh sống.
Bối Nhuận Dư nhìn thấy cô đang cho gà ăn, anh bắt đầu đi tới gần và nói:
- Em ở nhà nha, anh lên núi tìm chút đồ.
Lần trước làm rơi vài món đồ.
- Có cần em đi chung không? Đường trên núi em rành lắm nha.
Tử Ngai nhiệt liệt muốn đi cùng anh, gì chứ mấy việc lên núi cô vô cùng rành rọt, tuy đầu nhỏ có hạn chế, nhưng việc gì làm thường xuyên thì cũng sẽ khắc ghi được vào đầu thôi.
Bối Nhuận Dư xin nhận sự tận tình của cô, nhưng anh đang đi điều tra vụ án, chứ làm gì nhặt đồ bị đánh rơi nào chứ, cho nên chỉ có thể lừa gạt tâm tình nhỏ của Tử Ngai thôi.
Anh mon men đi ở dưới chân núi, khuất phía sau dãy làng của Tử Ngai.
Lần đầu tới đây anh đã có thăm do đường trước.
Cách đây gần năm trăm mét, sâu bên trong vách núi có cái hang nhỏ, cỏ và dây leo mọc dại phủ kín cái hang động sâu tút bên trong, nên chỉ ai thân thuộc mới tìm tới được.
Bối Nhuận Dư tìm thấy được nó là vì phát hiện có rất nhiều dấu chân dưới đất.
Bọn tội phạm đang sôi nổi làm việc xấu nên không để ý tới sơ hở do chính mình tạo ra.
Anh đứng núp ở gốc cây gần đó, chờ đợi xem lát nữa có còn ai ra vào nữa hay không, và anh cũng muốn kiểm soát số lượng bọn tội phạm.
Ngồi chờ hơn hai mươi phút, ở phía xa gần hang có tiếng chân và tiếng nói xì xầm.
Bối Nhuận Dư núp thật kỹ không chút sai sót, ngay cả vị trí xung quanh anh cũng không có bất kỳ gỗ khô, lá khô nào cả.
Nhằm mục đích lỡ di chuyển bất cẩn cũng không phát ra tiếng.
Trong tầm mắt anh dần dần xuất hiện thêm ba bóng người.
Anh đặc biệt nhận ra trong số đó có dì Lý hàng xóm của Tử Ngai.
Trạng thái của anh không một chút dao động, sắc mặt vẫn bình tĩnh như chưa hề bối rối khi dì Lý có liên quan tới vụ án này.
Ngược lại, anh cảm thấy chuyến này dễ điều tra hơn, vì tội phạm gần sát cạnh nơi anh ở.
Dì Lý cũng hai tên đàn ông hiếm hoi đi vào trong hang động.
Phải đợi thêm nửa tiếng sau, bên trong đi ra tổng cộng năm người, bao gồm cả dì Lý hàng xóm.
Khuôn mặt của dì ta cười rạng rỡ vì ăn đậm một mối lớn.
Có lẽ lần đầu được giao dịch một món hời, nên dì ta vô cùng vui sướng, nét hám danh mê lợi hiện rõ ràng trên mặt.
Bối Nhuận Dư nhìn thấy bọn họ đang lấp cây cối ngay cửa hàng, xem ra bên trong không có ai, đợt này bọn chúng chỉ buôn bán hàng lậu, chứ không buôn người và nội tạng nữa.
Tổng cộng người tham gia trước mắt là năm người, Bối Nhuận Dư cẩn thận ghi nhớ đường nét nhận dạng trên khuôn mặt của từng người.
Đợi cho bọn người kia đi khỏi chỗ lúc lâu, Bối Nhuận Dư mới bắt đầu có hành động.
Anh đem lá cây và vài cành cây nhỏ đặt ngay chỗ mình vừa ngồi.
Anh cố tình làm hiện trường giả, xem như chưa từng có ai xuất hiện ở đây.
Cẩn thận giải quyết xong xuôi, Bối Nhuận Dư quay về hướng nhà của Tử Ngai.
Từ trong túi quần lấy ra gói thuốc nhỏ, anh cầm trên tay lắc lư, biến nó thành vật chứng giả trong việc đi lên núi tìm đồ bị đánh rơi.
Lúc Tử Ngai nhìn thấy đồ của anh, cô không biết nó là gì, chỉ cảm thấy lớp bọc bên ngoài dính bùn đất, và hơi bị méo mó.
Cô lo lắng hỏi:
- Đồ của anh bị dơ và hư rồi? Có còn sài được nữa không?
- Không sao, chủ yếu người ta sử dụng thứ bên trong cơ.
Nói rồi anh rút ra một điếu thuốc lá và đưa tới trước mặt Tử Ngai.
Cô châu đầu vào để ngửi thử cái cây nhỏ màu trắng.
Một mùi nồng sặc vào mũi khó chịu.
Cô nhăn mặt, miệng méo mó hỏi:
- Cái này là gì đây? Còn nồng hơn cả phân gà.
- Thứ này người ta cho vào miệng để hút, nó còn biết tạo gà khói, còn ngon hơn cả phân gà nha.
Bối Nhuận Dư biết cô khù khờ, cho nên anh cố tính nói vậy để trêu ghẹo cô gái nhỏ.
Hiển nhiên như trong dự đoán, Tử Ngai giật mình, mắt trợn to, giọng run run nói, xen lẫn có vài tia hào hứng mong chờ:
- Còn ngon hơn phân gà? Anh trai đã ăn thử cả hai rồi hả? Mau cho Ngai Ngai xem với!
Mặt Bối Nhuận Dư đen xì giống đít nồi bị cháy.
Ai? Là ai bảo cô gái này không được thông minh đó! Rõ ràng cô còn rất biết nhanh nhảu đáp trả anh đấy.
Còn đâu cái bánh bao nhỏ dễ bị lừa gạt và mặc cho anh nhồi bóp đây..