Đợi chưa quá hai mươi phút, Chu Thái lật đật chạy tới trước căn hộ của Bối Nhuận Dư.
Vừa nhìn thấy Chu Ngọc My, bà thở dốc lấy hơi rồi hỏi:
- Con dâu mẹ đâu? À, còn cả cháu trai của mẹ nữa.
- Trong này, ở trong này.
Chu Ngọc My vội chỉ tay vào bên trong căn hộ.
Hai mẹ con đưa mắt nhìn nhau, sau khi thấy mọi thứ đã ổn áp, cả hai cùng gật đầu rồi mở cửa đi vào trong.
Túi đồ mà trước đó Chu Ngọc My lỡ làm rơi đã được chị dâu dọn dẹp sạch sẽ.
Chị dâu còn chu đáo để gọn túi đồ của cô lên tủ giày ngay dãy lối đi ra vào.
Cũng may đây chỉ toàn là quần áo cô mua cho Bối Nhuận Dư, nếu là túi xách hay giày dép, mỹ phẩm mà cô làm rơi xuống thì chỉ có khóc thét.
Mà cũng phải nói tới, chị dâu nhà cô thật là tốt bụng, trong lòng âm thầm đưa lên một dấu khen ngợi.
Tử Ngai ngồi ở bên trong lại nghe thấy có tiếng bấm phím khoá cảm ứng mở cửa.
Cô tiếp tục cho rằng Bối Nhuận Dư đã trở về.
Trên tay còn cầm sẵn một ly nước ép cam, cô chạy vội từ trong bếp ra ngoài, miệng còn thất thanh kêu lên:
- Chồng ơi, anh về rồi ạ?
Nghe thấy một tiếng "chồng ơi" của Tử Ngai, trên mặt của Chu Thái và Chu Ngọc My đều hiện rõ sự vui mừng.
Lại nhìn sang con dâu, quả nhiên là xinh đẹp, tuy không phải là xuất sắc, kiều diễm giống như những cô gái hào môn mà bà hay gặp ở các bữa tiệc, nhưng nhan sắc của Tử Ngai rất dễ khiến người ta hòa chung một nhịp và dễ bắt chuyện.
- Chị gái, tại sao nãy chị bỏ đi thế ạ?
Tử Ngai nhìn thấy Chu Ngọc My liền hỏi thăm.
Chu Ngọc My thì lại cười hì hì đi tới gần Tử Ngai, bộ dáng cực kỳ thân thiết giới thiệu:
- Em chào chị dâu, em là em gái của anh Bối Nhuận Dư ạ.
Chu Thái cũng không có đứng im, bà đi tới chuẩn bị nắm tay Tử Ngai, nhưng lại thấy ly nước cam trên tay cô, mắt bà càng cong lên, cười rạng ngời hơn nữa.
Ây da, quả là người vợ chu đáo, chắc hẳn biết Bối Nhuận Dư đi làm về cực khổ, nên là cô mới pha sẵn nước đợi chồng về.
Chu Thái cực kỳ ưng ý với người con dâu này.
Cả ba người đang đứng ở ngay giữa lối đi, đúng lúc này Điền Điền cầm theo mô hình tàu vũ trụ chạy ra ngoài, cậu tinh nghịch muốn đưa vũ trụ bay lên không trung, và cậu chạy theo vòng quanh nhà.
Vừa ra đến ngoài phòng khách, Điền Điền thấy ở đây xuất hiện thêm hai người lạ.
Cậu lại sợ mình quậy phá, mẹ sẽ bị mắng nên chỉ dám đứng khép nép lại một góc, tàu vũ trụ được giấu ra sau lưng.
Miệng thút thít kêu:
- Mẹ ơi!
Tử Ngai cười với Chu Thái và Chu Ngọc My, sau đó chạy tới cạnh chỗ của Điền Điền, ly nước cam thì được đặt lên bàn trà ngay sát bên.
- Điền Điền đừng sợ.
Họ là mẹ và em gái của cha con đó!
Mối quan hệ này nghe có hơi phức tạp đối với Điền Điền.
Nhưng mà Tử Ngai rất giỏi trong việc này, mẹ của Bối Nhuận Dư cũng tức là mẹ của cô, còn đối với Điền Điền, thì cậu phải gọi một tiếng bà nội, giống như lúc nhỏ cô hay xưng hô với bà nội quá cố của mình vậy.
Cơ mà....!Em gái của chồng thì phải gọi là gì đây? Cái trường hợp này lần đầu cô gặp và tiếp xúc, nên cũng không rõ lắm.
Ở vùng núi cũ, cô tiếp xúc với phụ nữ chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Dì Lý tầm ba mươi lăm thì cô gọi là "dì", thím hai trên năm mươi tuổi thì cô gọi là "thím", cô Vân thì khoảng tầm ba mươi tuổi.
Nói thật ra, thì từ nhỏ bà nội chỉ cô cách xưng hô với các thím dì, nên cô chỉ xưng theo thôi, chứ cũng không rõ ý nghĩa của những từ xưng hô đó.
Còn bà chủ Lưu thì cô vẫn hay gọi là bà chủ chứ không nói gì khác.
Đầu nhỏ của Tử Ngai bắt đầu tính toán hồi lâu, may mà Chu Ngọc My bản tính nhanh nhảu, vì có cháu trai quá đáng yêu, lại trông như hệt Bối Nhuận Dư phiên bản nhỏ, nên cô ấy cực kỳ hào hứng chạy tới trước mặt Điền Điền và nói:
- Con mau gọi cô là "Cô nhỏ" đi!
Điền Điền nghe lời gọi một tiếng, sau đó tiếng hét nhỏ đầy vui sướng của Chu Ngọc My cất lên.
- A, cháu trai của cô đáng yêu quá!
Dứt lời, Chu Ngọc My nhanh chóng bế Điền Điền lên tay rồi bế sang vị trí khác để chơi đùa cùng cậu.
Không biết vì sao mà đứa cháu này của cô đã lớn chừng này rồi, vậy mà cân nặng vẫn ít thế kia, bế trên tay cô còn chẳng dùng lực gì nhiều.
Con trai đã bị bế đi, còn Tử Ngai thì vẫn cứ ngây ngốc đứng ngẫm ngẫm, cô nhỏ tuổi hơn Bối Nhuận Dư nên phải gọi anh là "anh trai", mà Chu Ngọc My là em gái của anh, vậy cô gọi cô ấy là "chị gái" hay là "em gái" đây? Nhỏ tuổi hơn cô hay là lớn tuổi hơn cô đây.
Đầu óc của Tử Ngai bắt đầu rối loạn rồi.
Hai con mắt quay mòng mòng cảm thấy chóng mặt.
Còn đang muốn tự giải bài toán khó này ra kết quả, thì Chu Thái vội đi tới nắm tay Tử Ngai, bà vuốt ve một chút rồi kéo cô ngồi ngay ngắn trên ghế soo pha phòng khách.
- Cháu họ gì, là con cháu của dòng họ nào thế, lần đầu mẹ gặp mặt con.
Tử Ngai cười nhiệt tình và nói:
- Con tên là Tử Ngai, gọi thân quen là Ngai Ngai ạ, không có họ.
Chu Thái nghe xong liền giật mình, may mà được rèn luyện từ nhỏ, nên cũng không phản ứng ra ngoài mặt điều gì đó thiếu tôn trọng đối phương.
Hèn chi lúc nắm tay của Tử Ngai, bà cảm giác tay cô sần sùi thiếu mịn màng như các vị tiểu thư khác.
Có khi còn khô ráp hơn cả tay bà..