Độc Tôn Tam Giới

- Minh Hoàng đại nhân, không phải chúng ta thua không nổi, thế nhưng mà thua cũng phải thua minh bạch a. Thiên tài các phiệt, lẫn nhau đều có tâm lý nắm chắc, cả đám đều ở chỗ này. Tất cả mọi người nói không có được cơ duyên kia a.

- Đúng vậy, Minh Hoàng đại nhân, chẳng lẽ chúng ta không được, ngược lại sẽ bị vô danh tiểu tốt khác lấy được? Điều đó không có khả năng a?

- Hẳn là, ngoại trừ đệ tử các phiệt chúng ta, còn có đệ tử dòng chính của Đại Đế bệ hạ tham gia?

Những đệ tử đại phiệt này, mỗi một cái đều sờ không được ý nghĩ. Hiển nhiên, bọn hắn đối với loại kết quả này, căn bản không cách nào thản nhiên tiếp nhận.

Này là khảo hạch gì, đây quả thực là lừa người!

Nếu như không phải Đại Đế bệ hạ tự mình định ra khảo hạch, bọn hắn đã sớm trở mặt rồi.

Cũng may, Khổng Tước Đại Đế uy nghiêm còn ở đó, mà Vân Trung Minh Hoàng là trưởng bối, thậm chí so với phiệt chủ của bọn hắn, còn càng nổi tiếng hơn.

Cho nên, mặc dù bọn hắn có nghi vấn, cũng không dám quá làm càn.

Chỉ là, không dám làm càn, cũng không có nghĩa là bọn hắn có thể tâm bình khí hòa tiếp nhận hết thảy.

Dù sao, đây hết thảy nhìn về phía trên quá hoang đường rồi. Thiên tài các phiệt đều ở bên trong, ai cũng không có được cơ duyên kia a.

Kết quả Vân Trung Minh Hoàng lại nói bọn hắn đã tới chậm, đây không phải lừa gạt người là cái gì?

Trừ khi thiên tài dòng chính của Khổng Tước Đại Đế bệ hạ cũng tới tham gia khảo hạch.

Bất quá, trước đó chưa nghe nói đệ tử của Đại Đế bệ hạ cũng tới tham gia. Nếu như cạnh tranh với đệ tử dòng chính của Đại Đế bệ hạ, bọn hắn cũng sẽ không mù quáng lạc quan như vậy, cảm giác chờ mong cũng sẽ không đủ như vậy, tự nhiên cũng sẽ không có tâm lý chênh lệch mạnh như vậy.

Đối với những người tuổi trẻ này chất vấn, Vân Trung Minh Hoàng lại không có tức giận, mà cười nhạt nói:

- Các ngươi không tin, có tinh thần nghi vấn, đây là tốt. Chỉ có điều, Đại Đế cơ duyên, không phải trò đùa. Trở lại chỗ cũ, tự nhiên các ngươi sẽ biết rõ đáp án.

Vân Trung Minh Hoàng không có cho ra đáp án minh xác. Nhưng không thể nghi ngờ là nói cho bọn hắn biết, đây là sự thật, mặc dù các ngươi có nghi vấn, cũng không cải biến được sự thật này.

Lời nói nói đến nước này, người khéo đưa đẩy một chút, đã biết rõ sự thật không thể cải biến, liền không dây dưa nữa, mà than thở trở về.

Nhưng mà, phần lớn đệ tử thiên tài, vẫn không tiếp thu được sự thật này, ở dưới Thiên Tôn Khổng Tước Đồ bồi hồi không đi.

- Cái này không phải là một đạo khảo nghiệm của Đại Đế bệ hạ đối với chúng ta chứ?

- Cũng đúng, có lẽ là khảo nghiệm đạo tâm của chúng ta có kiên định hay không?

- Rất có đạo lý!

- Hắc hắc, thiếu chút nữa bị lừa. Xem ra, thật có khả năng chỉ là một đạo khảo nghiệm.

Không thể không nói, những đệ tử đại phiệt này, vẫn là rất tỉnh táo. Có thể từ trong phẫn nộ phục hồi tinh thần lại nhanh như vậy, cân nhắc cái này có phải là một khảo nghiệm mới hay không. Loại năng lực điều chỉnh cảm xúc này, hoàn toàn chính xác rất bất phàm.

Chỉ là, Vân Trung Minh Hoàng lại cười khổ lắc đầu, hắn cũng biết, hiện tại mình nói cái gì, chỉ sợ những người này một thời ba khắc cũng không cách nào tiếp nhận.

Nói thật, chính Vân Trung Minh Hoàng cũng không tiếp thụ được.

Hắn thật sự không nghĩ ra, Chân Đan Vương kia rốt cuộc là hạng yêu nghiệt gì? Qua liền ba cửa thì cũng thôi, ở dưới Thiên Tôn Khổng Tước Đồ, chỉ suy nghĩ không đến một phút đồng hồ, liền nhìn thấu cơ duyên mà Đại Đế bệ hạ che dấu, trực tiếp lấy được.

Tốc độ bực này, ngay cả Vân Trung Minh Hoàng cũng có chút mặc cảm.

- Cũng khó trách những người tuổi trẻ kia không tin, nếu không phải ta tận mắt nhìn thấy, chỉ sợ cũng không tin. Nếu là ai nói cho ta biết, ta cũng nhất định không tin.

Giờ phút này, Vân Trung Minh Hoàng cũng vô cùng chấn động. Tốc độ Chân Đan Vương qua liền ba cửa, tăng thêm tốc độ hắn tìm hiểu Khổng Tước đồ, giờ khắc này, còn để cho Vân Trung Minh Hoàng không cách nào phục hồi tinh thần lại.

- Bàn Long phiệt này, rốt cuộc là ở đâu tìm được một gã Đan Vương cổ quái như vậy? Thiên phú Đan đạo nghịch thiên thì cũng thôi. Thiên phú Võ đạo cũng không kém cỏi chút nào? Chẳng lẽ, Đại Đế bệ hạ đau khổ tìm đệ tử truyền thừa ngàn năm, ngay ở trước mắt?

Vân Trung Minh Hoàng là tử trung của Khổng Tước Đại Đế.

Nếu như nói dưới gầm trời này, có ai tin lý luận số mệnh của Khổng Tước Đại Đế nhất, cái kia nhất định là Tứ đại Hoàng giả.

Bọn họ đều là tùy tùng trung thực của Khổng Tước Đại Đế. Mặc kệ Khổng Tước Đại Đế nói cái gì, làm cái gì, bọn họ đều vô điều kiện đi theo.

Cho nên, bọn hắn đối với lý luận số mệnh của Khổng Tước Đại Đế, đều phi thường ủng hộ.

Giờ phút này Vân Trung Minh Hoàng liền suy nghĩ, chẳng lẽ Chân Đan Vương kia, mới là người có Đại Khí Vận mà Đại Đế bệ hạ tìm kiếm?

Bởi vì thân phận của Giang Trần mẫn cảm, tuy Khổng Tước Đại Đế suy tính ra, nhưng lại chưa từng tiết lộ cho thủ hạ.

Về phần Bàn Long phiệt chủ, còn có phụ tử Vi gia, bản thân bọn hắn đã biết rõ, tự nhiên là ngoại lệ.

Cho nên, mặc dù là Vân Trung Minh Hoàng, tuy khiếp sợ Chân Đan Vương thiên phú tuyệt luân, nhưng đối với thân phận chân thật của Chân Đan Vương này, lại hoàn toàn không biết gì cả.

Nếu như cho hắn biết Chân Đan Vương là đến từ Vạn Tượng Cương Vực, chỉ sợ độ tin cậy của Vân Trung Minh Hoàng, càng vượt qua hiện tại rất nhiều.

Vân Trung Minh Hoàng nhìn xem những đệ tử đại phiệt kia, cả đám chăm chú đầu nhập quan tưởng lấy Khổng Tước đồ, trong lòng cũng âm thầm buồn cười.

Những người tuổi trẻ này, xem ra còn không muốn tiếp nhận sự thật.

Chỉ là, cơ duyên đã bị người lấy. Thiên Tôn Khổng Tước Đồ này, lập tức sẽ tán đi.

Quả nhiên, chỉ một lúc sau, liền có người hô lên.

- Không phải đâu? Khổng Tước đồ này như thế nào càng ngày càng mờ nhạt?

- Ách! Biến mất! Đây là làm cái gì a?

- Còn để cho người tìm hiểu hay không?

- Này chẳng lẽ lại là khảo nghiệm? Chẳng lẽ Khổng Tước đồ ẩn nấp?

Hiện trường các loại nghị luận, lại một lần nữa náo nhiệt lên.

Vân Trung Minh Hoàng nghiêm mặt nói:

- Cơ duyên đã bị người lấy được, Thiên Tôn Khổng Tước Đồ tự nhiên biến mất. Bọn ngươi đã tham dự, nên sớm có giác ngộ thua. Nếu lại gian ngoan mất linh, liền rơi vào tầm thường rồi!

Chứng kiến Vân Trung Minh Hoàng chăm chú nghiêm túc như vậy, những thiên tài kia rốt cục ý thức được, cơ duyên đại khái là thật sự bị người cướp đi.

Mà hết thảy, căn bản không phải khảo nghiệm gì, mà là chuyện phát sinh thật sự rõ ràng.

Bởi vậy, không khí hiện trường thoáng cái càng thêm cổ quái.

- Rốt cuộc là ai a?

- Những đệ tử đại phiệt chúng ta không có được cơ duyên, ngược lại bị hạng người vô danh nhanh chân đến trước?

- Có một cái tính toán một cái, tổng cộng tham gia bao nhiêu người? Đến nơi này, còn thiếu người nào?

Hiện trường, những người kia lập tức kiểm tra. Hiển nhiên, bọn hắn một thời ba khắc, vẫn còn có chút không tiếp thụ được, đều muốn biết, cơ duyên của Khổng Tước Đại Đế bệ hạ, đến cùng bị ai lấy đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui