Độc Tôn Tam Giới

Cơ Tam công tử cũng cảm thấy chờ mong, nếu như thiên phú võ đạo của Giang Trần cũng xuất chúng như vậy mà nói, người cao hứng nhất chính là Cơ Tam công tử hắn.

Cơ Tam công tử không phải là loại người ghen ghét, cũng không phải là loại người không nhịn được khi người khác vượt qua. Nếu như thiên phú võ đạo của Giang Trần siêu quần như vậy, hắn nhất định sẽ càng thêm vui mừng, càng thêm tự đắc, cảm giác ánh mắt mình rất tốt.

- Cố gắng lên.

Cơ Tam công tử âm thầm nắm tay, khuyến khích Giang Trần.

Bên Tu La đại đế kia, hai hàng lông mày của Nguyệt Hoàng cũng nhíu lại tại thành một chữ Xuyên.

- Bệ hạ, tiểu tử này quả nhiên có chút môn đạo. Không ngờ đã vượt qua ghi chép của Sở Kiến Hoan. Thoạt nhìn hắn còn muốn trùng kích, phá vỡ ghi chép hai thời thần rưỡi của Tôn Vũ Tiểu Thắng.

Trên mặt Tu La đại đế không có một chút biểu hiện nào, lạnh nhạt nói:

- Người Khổng Tước đại đế nhìn trúng nếu như ngay cả hai thời thần cũng không chống đỡ được thì quả thực quá nực cười. Ngươi xem biểu hiện trên phương diện đan đạo của hắn mà xem, khi đối đầu với Kê Lang Đan Vương không có một chút khẩn trương nào. Ít nhất chứng minh tố chất tâm lý của kẻ này vô cùng vững vàng. Người như vậy ý chí bình thường đều rất mạnh, ý chí võ đạo nhất định cũng mạnh. Chỉ cần thiên phú võ đạo không quá kém, trên cơ bản thành tựu võ đạo cũng sẽ không thấp. Huống chi hắn còn may mắn được thiên phú đan đạo phụ tá.

Một thiên tài võ đạo, mặc dù có chút thiên phú đan đạo, thế nhưng sự bổ khuyết với thiên phú võ đạo cũng có hạn.

Thế nhưng mà Chân Đan Vương này lại khác, trình độ đan đạo nghịch thiên như vậy, trợ giúp đối với võ đạo tuyệt đối là vô cùng kinh người.

Trong lịch sử không thiếu đan đạo đại sư cường đại bằng vào thiên phú đan đạo nghịch thiên của mình, mạnh mẽ đền bù thiên phú võ đạo không tính là xuất chúng, đạt được thành tựu đại sư võ đạo.

Nguyệt Hoàng cau mày, hiển nhiên, đối với biểu hiện nghịch thiên của Giang Trần, hắn hoặc ít hoặc nhiều đều không chấp nhận.

Sự căm thù của hắn với Giang Trần không chút che dấu nào. Bởi vì theo hắn thấy, lúc trước Vương Đình đại phiệt bị diệt, đầu sỏ gây ra chính là Chân Đan Vương này.

Mấy nhà vui mấy nhà buồn, bên Khổng Tước đại đế, Khổng Tước đại đế khoan thai tự đắc, giống như tất cả biểu hiện của Giang Trần đều nằm trong dự liệu của hắn vậy.

Ngược lại Vân Trung Minh Hoàng kia nhìn qua biểu hiện của Giang Trần như vậy cũng thán phục:

- Bệ hạ, thuộc hạ lần nữa bị con mắt nhìn người của bệ hạ chinh phục. Không thể tưởng tượng được thiên phú võ đạo của Chân Đan Vương này cũng xuất chúng như vậy.

Ngẫm lại trước đó hắn còn có chút hoài nghi phán đoán của Khổng Tước đại đế với Giang Trần, Vân Trung Minh Hoàng có chút xấu hổ.

Đột nhiên Vân Trung Minh Hoàng hiểu rõ, vì sao Khổng Tước đại đế lại kiên định lập Chân Đan Vương làm thiếu chủ của Khổng Tước thánh sơn như vậy.

Xem ra cuối cùng vẫn là Khổng Tước đại đế bệ hạ nhìn xa hơn.

- Vân Trung, ngươi cảm thấy Chân Đan Vương có thể kiên trì ở trong trận pháp này bao lâu/

Khổng Tước đại đế bỗng nhiên mỉm cười hỏi.

Vân Trung Minh Hoàng trầm tư một lát rồi mới mở miệng nói:

- Có lẽ hắn có hy vọng đánh vỡ ghi chép của Tôn Vũ Tiểu Thắng, hai mươi khắc?

- Ha ha, hai mươi khắc tuyệt đối không phải có hy vọng, mà là nhất định có thể đánh vỡ.

Khổng Tước đại đế cười cười nói:

- Hiện tại bổn đế đang hiếu kỳ là liệu hắn có đạt tới ba thời thần hay không.

- Ba thời thần?

Vân Trung Minh Hoàng chấn động:

- Bệ hạ, ghi chép ba thời thần đã có hai ba ngàn năm không có xuất hiện qua a.

- Cũng là bởi vì rất lâu không có xuất hiện qua, cho nên mới đáng giá chờ mong như vậy.

Trong lời nói của Khổng Tước đại đế vô cùng có thâm ý.

Vân Trung Minh Hoàng như có điều suy nghĩ, hai mắt trầm tư, nhìn chằm chằm vào Giang Trần, trong mắt có ngạc nhiên, lại có chút bội phục.

Nếu như người trẻ tuổi kia thực sự có thể đánh vỡ ghi chép ngàn năm chưa từng xuất hiện qua, như vậy có tư cách đuổi theo thiên tài thượng cổ.

Thiên tài như vậy đừng nói là hai trăm người trong Thiên Tài bảng, coi như là ba mươi sáu người trong Thiếu Chủ bảng cuối cùng cũng không phải là không có hy vọng đi cạnh tranh.

Một khi tiến vào Thiếu Chủ bảng, bệ hạ hoàn toàn có thể danh chính ngôn thuận lập Chân Đan Vương làm thiếu chủ Khổng Tước thánh sơn.

Trong lúc nhất thời Vân Trung Minh Hoàng rốt cuộc cũng hiểu rõ làm sao Khổng Tước đại đế bệ hạ lại không cho Chân Đan Vương đặc quyền, tại sao phải để cho Chân Đan Vương trùng kích từ tầng chót nhất.

Hóa ra bệ hạ muốn để cho Chân Đan Vương thông qua một loạt các cửa, khiến cho mọi người biết rõ thiên phú đan đạo của hắn. Làm cho người của cả Lưu Ly vương thành đều nhận thức tinh tế được thiên phú võ đạo của Chân Đan Vương.

Đây chỉ là bước đệm cho bước sau đó.

- Bệ hạ nhìn xa trông rộng, thuộc hạ bội phục.

Vân Trung Minh Hoàng không có ghen ghét người trẻ tuổi, hắn luôn đi theo Khổng Tước đại đế, vẫn với tư cách là tùy tùng của Khổng Tước đại đế, từ trước tới nay hắn chưa từng nghĩ qua có một ngày mình sẽ trở thành người nối nghiệp của Khổng Tước thánh sơn.

Dù sao tuổi tác của Tứ đại hoàng giả bọn họ cũng lớn, cũng không có khả năng trở thành lựa chọn lâu dài.

Hắn luôn quan tâm tới vấn đề truyền thừa của Khổng Tước thánh sơn, chỉ là không muốn tương lai Khổng Tước thánh sơn xuất hiện biến hóa, bị nhất mạch Tu La đại đế làm cho không có chỗ cắm dùi.

HIện tại nhìn thấy Khổng Tước đại đế có nhân tuyển mới, mà nhân tuyển này so với Phiền thiếu chủ năm đó ngay cả tiềm lực cũng hoàn toàn có thể sánh vai.

Chuyện này khiến cho trong lòng Vân Trung Minh Hoàng giống như được ăn một viên thuốc an thần.

- Hai mươi khắc... Quả nhiên vượt qua hai mươi khắc, bệ hạ, Chân Đan Vương văn võ song tuyệt, quả thực là kỳ tài trời giáng a.

Vân Trung Minh Hoàng nhìn qua thời gian cũng không kìm được mà phát ra tiếng tán thưởng. Đây là xu hướng muốn nghịch thiên a.

Đan võ song tuyệt.

Cơ hồ mỗi người ở hiện trường lúc này trong đầu không ngừng niệm bốn chữ này.

Tôn Vũ Tiểu Thắng phía dưới lúc này cũng dùng đôi mắt tinh tế nhìn chằm chằm vào trận pháp bên dưới Lưu Ly vương tháp, trên khuôn mặt tràn ngập vẻ bất cần kia lúc này cũng lộ ra vẻ kinh nghi.

Hiển nhiên ghi chép của hắn cứ như vậy bị phá, trong lòng Tôn Vũ Tiểu Thắng cũng vô cùng tò mò về người phá vỡ ghi chép của hắn.

- Ài. Sớm biết như vậy nên kiên trì thêm một chút.

Tôn Vũ Tiểu Thắng có chút hối hận, lúc trước hắn vẫn có chút dư lực, chỉ là không muốn liều quá mức, sợ làm ảnh hưởng tới tuyển chọn phía sau. Cho nên mới không quá dốc sức liều mạng, nếu không Tôn Vũ Tiểu Thắng có cảm giác mình hoàn toàn có thể kiên trì thêm một đoạn thời gian ngắn.

Ghi chép bị phá vỡ, hiện trường càng thêm sôi nổi thảo luận.

Hiện tại nghi vấn duy nhất chính là Chân Đan Vương có thể phá vỡ ghi chép mà mấy ngàn năm gần đây không có người nào phá hay không?

Ở bên trong kiên trì vượt qua ba thời thần?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui