Độc Tôn Tam Giới

Phụt.

Đại hán này liên tục phun mấy ngụm máu tươi ra. Sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch giống như tờ giấy. Nhưng mà dù vậy đại hán này vẫn không dám xem thường, hai tay nắm thương, gắt gao nhìn chằm chằm vào Giang Trần, bất chấp thương thế của bản thân.

Hiển nhiên so với thương thế hiện tại, hắn còn sợ đối phương truy kích hơn.

Giang Trần nhìn thấy đối phương không để ý tới thương thế mà lại lược trận ổn định như vậy, cho dù có tấn công lần nữa chỉ sợ cũng không xé rách được phòng ngự của đối phương.

Hắn lập tức dừng chân, ánh mắt có chút hàm xúc nhìn chằm chằm vào đại hán này rồi nói:

- Tư vị thế nào?

Đại hán này hung hăng chửi một câu:

- Tiểu tử ngươi chơi trò lừa gạt.

Giang Trần lạnh nhạt nói:

- Chẳng lẽ ngươi cũng dùng quyền quân tử? Ngươi lừa ta gạt, bất quá ta chỉ đi theo biến hóa tiết tấu của ngươi mà thi triển chút kế nhỏ mà thôi.

Lúc ấy Giang Trần thấy trong quyền cương của đối phương có lôi điện, hắn đã biết rõ ý định của đối phương. Bất quá hắn chỉ thuận thế mà làm, cố ý để cho đối phương cho rằng hắn bị thuộc tính lôi điện xâm nhập vào trong cơ thể, nhất thời mất đi sức chiến đấu. Dẫn đối phương tùy tiện tiến công, sơ sẩy phòng thủ.

Chính bởi vì như thế hắn mới có cơ hội dưới tình huống đối phương không chú ý, hung hăng đánh một kích vào ngực đối phương.

Trên thực tế Giang Trần luyện hóa huyết mạch Kim Thiền, bách độc bất xâm, vạn lôi bất phá. Đừng nói là một chút thuộc tính lôi điện như vậy, cho dù là thiên lôi bay múa đầy trời Giang Trần cũng không đổi sắc.

Đại hán kia cảm thấy ngực đau đớn một hồi, hắn biết rõ lúc này mình đã chủ quan. Chẳng những không bắt được đối thủ, ngược lại còn làm mình tổn thương không nhỏ.

Nhưng mà chuyện này càng kích thích dã tính của đại hán này.

Hắn nhếch miệng cười cười, ánh mắt đại hán này càng trở nên lạnh lẽo:

- Tiểu tử, có thể thành công khơi mào lửa giận của ta, cũng coi như đời này ngươi tu luyện cũng không uổng phí. Kế tiếp để cho ta dùng thần thông chính thức tiễn ngươi đi một đoạn đường.

Xương cốt toàn thân đại hán này kêu lách cách, giống như rang đậu vậy, giống như mỗi khối xương cốt trong thân thể hắn đều đang cộng minh với nhau.

Tuy rằng Giang Trần không biết đối phương muốn cái gì, nhưng mà cân nhắc tới việc đối phương đã ăn mấy lần thiệt thòi từ mình, kế tiếp nếu động thủ nhất định sẽ dùng thủ đoạn ẩn dấu.

- Đại hán này có địch ý nặng nề với ta như vậy, nhất định là vì ta mà tới. Mặc kệ hắn có thần thông gì, có địa vị gì. Chỉ cần đứng trên lôi đài thì chính là đối thủ của ta, là địch nhân của ta. Hắn muốn ta chết, ta tuyệt đối không thể để cho hắn sống.

Giờ phút này trong lòng Giang Trần cũng kiên quyết, sớm hạ quyết tâm.

Hai tay đại hán kia chấn động, y phục trên người lập tức bị nghiền nát, lộ ra cơ bắp cuồn cuộn trên người, lực lượng mười phần, khiến cho người ta có cảm giác trùng kích thị lực rất mạnh.

Giang Trần lại xì mũi coi thường, cường giả giao chiến, không phải là thất phu phố phường quần ẩu, cởi y phục, khoe cơ bắp, đây không thể nghi ngờ là chuyện vô cùng nhàm chán.

Nhưng mà Giang Trần cũng không dám xem thường.

Tên này có hành động quỷ dị như vậy tuyệt đối không chỉ là khoe cơ bắp đơn giản như thế.

Quả nhiên thủ quyết của đại hán kia liên tục vận chuyển, từng đạo phù lật cổ quái không ngừng từ trong tay hắn xuất hiện, hóa thành từng đạo ký hiệu, đánh vào trong cơ thể hắn.

Sau đó toàn thân đại hán kia chậm rãi hiện lên các loại phù văn, tựa như vô số nòng nọc di chuyển trên người hắn.

Đợi sau khi toàn bộ ký hiệu này tới nơi, đột nhiên tạo thành một chỉnh thể rõ ràng.

Nửa trên người đại hán này không ngờ lại xuất hiện một đầu sư tử hung mãnh. Đầu sư tử này sừng sững, có cái đầu cao ngất, bễ nghễ tất cả, nhìn qua cực kỳ uy vũ.

Giang Trần nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của đại hán này, đối mặt với một màn trước mắt này, hắn có một loại cảm giác như đã từng quen biết.

- Đồ đằng, đây là lực lượng đồ đằng.

Trong trí nhớ của Giang Trần lập tức nhớ tới khi còn ở Vạn Tượng đại điển, lúc hắn và Hạng Tần chiến một trận.

Có thể nói, đối thủ này thực rất giống Hạng Tần, cơ hồ là không có sai biệt, nhưng mà đây là một phiên bản Hạng Tần mạnh hơn.

Nhưng mà lúc trước khi Giang Trần và Hạng Tần giao thủ, ngay từ đầu vận lộn, rốt cuộc lại chuyển thành văn đấu, cũng không có đánh tới tình trạng không chết không ngớt.

Thế nhưng mà giờ phút này đối thủ này của hắn không ngờ lại muốn không chết không ngớt với hắn.

Giang Trần có chút hiểu rõ về lực lượng đồ đằng, biết rõ đây là một loại lực lượng cực kỳ thần kỳ. Một khi đạt được lực lượng đồ đằng, triệu hội ra lực lượng đồ đằng, sức chiến đấu của đối thủ sẽ đột nhiên tăng mạnh.

Đáng sợ nhất chính là đối phương còn có thể ngưng kết ra pháp tướng đồ đằng, uy lực càng thêm kinh người.

Thế lực có được đồ đằng trên Thần Uyên đại lục cũng không nhiều, thế nhưng mà thế lực có được lực lượng đồ đằng cơ bản sức chiến đấu đều là siêu nhất đẳng.

Giang Trần sẵn sàng đón địch, trong lòng cũng tràn ngập chiến ý, hiển nhiên hắn cũng muốn biết một chút, cái gọi là lực lượng đồ đằng mạnh như thế nào.

Nhìn thấy cảnh này, Khổng Tước đại đế cũng nhíu mày:

- Lực lượng đồ đằng? Người trẻ tuổi này không ngờ lại triệu hoán lực lượng đồ đằng? Đâu có giống tán tu a.

- Bệ hạ, tiểu tử này rốt cuộc có lai lịch thế nào?

- Truyền thừa đồ đằng là một loại vô cùng thần bí, rất nhiều đại tông môn đều có che dấu truyền thừa đồ đằng, rất khó phân biệt ra lai lịch của nó. Nhưng mà bổn đế có thể xác định được người trẻ tuổi kia nhất định là đệ tử đại tông môn, thế lực lớn. Hơn nữa nhất định là đám người này vì Chân Đan Vương mà tới.

Vân Trung Minh Hoàng nhíu mày:

- Vậy có nên đi vạch trần hắn hay không?

- Vạch trần? Trừ phi ngươi có chứng cớ rõ ràng, nếu không dựa vào suy đoán thì vạch trần thế nào được? Lại nói, đối với Chân Đan Vương mà nói, lại là một cơ hội lịch lãm rèn luyện khó có được. Bỏ qua cơ hội này có khi hắn lại oán hận ta và ngươi.

Khổng Tước đại đế chậm rãi nói.

Vân Trung Minh Hoàng khẽ giật mình nói:

- Bệ hạ, thực lực của bản thân đại hán này có lẽ ít nhất cũng là Thánh Cảnh cửu trọng đỉnh phong, tăng thêm lực lượng đồ đằng, tuyệt đối có thể so sánh với cường giả Hoàng cảnh bình thường a.

- Nhìn đi, Chân Đan Vương là người thích sáng tạo kỳ tích. Có lẽ trận chiến này hắn sẽ dùng võ đạo để dương danh thì sao?

Khổng Tước đại đế vẫn nở nụ cười bình tĩnh như vậy.

Nhưng mà những người khác, chưa hẳn Khổng Tước đại đế đã bình tĩnh được như vậy.

Bên Bàn Long đại phiệt, phiệt chủ Bàn Long đại phiệt cũng có chút lo lắng:

- Lần này có khả năng Chân Đan Vương gặp phải chút phiền phức rồi.

Cơ Tam công tử nhìn qua hành động kỳ quái của đại hán kia, như có điều suy nghĩ, rồi đột nhiên nhớ tới cái gì đó, thất thanh nói:

- Đây là lực lượng đồ đằng sao?

Phiệt chủ Bàn Long đại phiệt gật đầu nói:


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui