Độc Tôn Tam Giới

Hiện tại quả thực Giang Trần không hiểu chút nào, mờ mịt vô cùng. Xông cung nhất định không phải là chuyện xấu gì, thế nhưng mà Giang Trần cũng không muốn bản thân mình hoàn toàn mơ mơ màng màng trong quy tắc của đối phương.

- Được rồi, nể mặt ta nhìn tiểu tử ngươi thuận mắt, lão phu sẽ nói cho ngươi biết một chút. Lục cung truyền thừa này nghĩa cũng như tên, cũng sở hữu sáu tòa cung điện. Lục cung truyền thừa này là hạch tâm chính thức của chủ tháp Lưu Ly vương tháp. Chủ nhân lục cung như chúng ta trấn thủ truyền thừa lục cung, không có tự do, không thể rời khỏi. Phải đợi tới khi tân chủ nhân của Lưu Ly vương tháp xuất hiện, chúng ta mới có khả năng thu được tự do.

- Tự do? Tiền bối? Chẳng lẽ người bị buộc sao?

Vẻ mặt Giang Trần kinh ngạc.

- Nói nhảm, nếu không phải bị buộc, ai có hứng thú dở hơi như vậy, ở trong địa phương khỉ gió này ngơ ngẩng hơn mười, hai mươi vạn năm? Hơn nữa mỗi ngày đều giống như rùa đen, không thể lộn xộn, không thể hoạt động quá độ.

- Rốt cuộc là vì sao?

Giang Trần càng thêm khó hiểu.

- Ai biết chúng ta sẽ nghênh đón tân chủ nhân của Lưu Ly vương tháp lúc nào. Cho dù mạnh như cúng ta, tuổi thọ cũng không phải là vô cùng vô tận. Cho nên chúng ta đều chỉ có thể sử dụng một loại thần thông quy tức, đem hoạt động trong một năm của chúng ta co lại thành một ngày. Như thế cơ năng tính mạng của chúng ta không có bị tiêu hao quá độ. Bằng không hơn mười mấy vạn năm qua, chúng ta coi như là con rùa già vạn năm cũng đã chết hết rồi.

Giang Trần nghe vậy như bừng tỉnh.

Đối với chuyện này hắn có thể lý giải được. Ban đầu ở dưới Vô Tận địa quật của Đông Phương vương quốc, đám người Mãng Kỳ bị nhốt trong trận pháp.

Cũng là dựa vào các loại bí pháp mới có thể sinh tồn cho tới lúc đó.

Loại bí pháp này kỳ thực vô cùng thống khổ. Ngươi nghĩ mà xem, lượng hoạt động một năm chỉ có thể áp súc tới một ngày. Cũng có thể nói là, một năm qua ngươi chỉ có thể hoạt động một ngày. Những ngày còn lại trong năm buồn tẻ tới mức nào a?

Nhưng mà cho dù một năm có một ngày hoạt động, kéo dài tới mười mấy vạn năm, cũng chỉ có hơn mười vạn ngày, cộng lại bất quá chỉ mấy trăm năm mà thôi.

Đối với loại cường giả cấp bậc này, mấy trăm năm không coi vào đâu.

- Tiền bối, người nói các ngươi bị buộc? Rốt cuộc là ai bức bách các người?

- Còn có thể là ai chứ?

Ngữ khí của Thiên Côn thượng nhân vô cùng phiền muộn:

- Còn không phải là chủ nhân Lưu Ly vương tháp, lão hổn đản kia, không để cho chúng ta nói tên hắn. Thế nhưng cho dù không nói tới tên hắn, lão phu cũng gọi hắn là lão hỗn đản. Lão hổn đản giảo hoạt.

- Sao lại nói vậy? Giảo hoạt và bức bách đám người tiền bối dường như là hai chuyện khác nhau a.

Thiên Côn thượng nhân thở dài nói:

- Kỳ thực cũng không tính là bức bách, lão phu cảm thấy bị hắn lừa gạt. Nhất thời trượt chân, cho nên mới có đại hận muôn đời như thế này.

- Ài, nhớ năm đó, Thiên Côn thượng nhân ta tự xưng là vô địch về tốc độ. Kết quả lão hỗn đản kia tìm được ta, nói là muốn so tốc độ với ta. Tiền đánh cuộc là một món bảo vật cực kỳ động tâm. Lần đánh cuộc này trực tiếp khiến cho tự do cả đời lão phu không còn. Phiền muộn a. Vô cùng phiền muộn.

Nghe khẩu khí của Thiên Côn thượng nhân, Giang Trần cũng đại khái suy đoán ra được một chút mánh khóe.

Đại khái là Thiên Côn thượng nhân năm đó bị người kiến tạo Lưu Ly vương tháp lừa dối, trúng bẫy, bị đánh bại bởi tốc độ của người kiến tạo Lưu Ly vương tháp.

Như vậy Thiên Côn thượng nhân thua mất tự do của mình, trở thành một trong những thủ hộ giả của Lưu Ly vương tháp.

- Tiểu tử, ngươi nghe có hiểu không?

Giang Trần nhịn cười, thành thật gật đầu nói:

- Đại khái đã hiểu. Tiền bối tự nhận hứa hẹn đáng giá ngàn vàng, nguyện ý chịu thua khi đánh cuộc. Phẩm tính rất tốt a. Như vậy tính ra nhân phẩm của tiền bối cũng không kém.

Thiên Côn thượng nhân ở nơi này mười mấy vạn năm, đã sớm buồn tẻ không thôi. Nghe những lời này thiếu chút nữa cảm thấy chua xót, bao nhiêu năm qua hắn chưa từng nghe được lời nói ấm lòng như vậy rồi?

Tuy rằng vỗ mông ngựa như vậy không cao minh, thế nhưng mười mấy vạn năm buồn chán, cho dù là vỗ mông ngựa vụng về, đó cũng là thanh âm của tự nhiên a. Thiên Côn thượng nhân nghe xong cảm thấy vui sướng, cười không ngậm miệng được, nói:

- Ánh mắt của tiểu tử ngươi cũng không tệ. Khó có được a. Nhớ năm đó lão phu tung hoành thiên hạ, còn chưa có chuyện không chấp nhận thua khi đánh cược. Ta không phải là con lừa, là người nguyện đánh cuộc mà không chịu nhận thua.

- Đúng vậy, đây mới là phong phạm của tiền bối. Tiểu tử bội phục.

Giang Trần cũng đại khái biết được lão nhân này thích nịnh nọt, vỗ mông ngựa.

- Ừm, tiểu tử ngươi rất thú vị. Hôm nay tâm tình lão phu vô cùng tốt, chuyện Lục cung truyền thừa, lão phu sẽ nói nhiều với ngươi một chút. Ngươi tiến vào Lục cung truyền thừa chỉ là đạt được tư cách khiêu chiến truyền thừa của Lưu Ly vương tháp mà thôi. Nhưng muốn chính thức kế thừa Lưu Ly vương tháp, lại phải thông qua sáu khảo nghiệm của Lục cung truyền thừa.

Giang Trần khẽ gật đầu, chuyện này lúc trước hắn đã đại khái đoán ra được.

- Nhưng mà tiểu tử ngươi cũng phải nhớ kỹ, không phải mỗi một thủ hộ giả của một cung đều có tính tình tốt như lão phu. Nhưng mà tiểu tử ngươi nhanh nhẹn, ta thấy ngươi đi tới cung nào không tới mức bị người ta ghét bỏ. Chẳng qua nếu như thiên phú ngươi thực sự siêu quần, cho dù là tất cả mọi người chán ghét cũng không sao. Bởi vì sáu thủ hộ giả của Lục cung truyền thừa chúng ta đều đã phát thề với lời thề tâm ma, tuyệt đối không bởi vì sự yêu thích của bản thân, mà từ bỏ quy củ của Lục cung truyền thừa. Cho nên cho dù ngươi rất hợp khẩu vị của lão phu, thế nhưng Thiên Côn cung này, độ khó vẫn giống như người tới trước đó. Điểm này lão phu không có bất kỳ bất công nào.

Giang Trần đã nhiều lần nghe tới chuyện lão nhân này sẽ không thả long, cũng biết quy củ Lục cung truyền thừa này vô cùng nghiêm túc.

- Không thể thả lỏng, nhưng lão phu có thể cho ngươi một ít nhắc nhở hảo hữu trong phạm vi cho phép của quy tắc. Lại nói một ít tâm tư, mỗi thiên tài vào đây, cho dù lão phu không thích, thế nhưng cũng đều hy vọng hắn có thể vượt ải thành công. Bởi vì có người thành công kế thừa Lưu Ly vương tháp, chúng ta mới có thể coi như hoàn thành hẹn ước năm đó. Hoàn thành sứ mạng năm đó, mới có hy vọng đạt được sự tự do cho bản thân mình.

- Tại sao lại là đạt được tự do?

Giang Trần khó hiểu không thôi.

- Rất đơn giản, lão hổn đản kia tính toán vô cùng tốt. Không chỉ đơn giản muốn chúng ta thủ hộ truyền thừa của Lục cung này, mà còn muốn chúng ta phụ tá tân chủ nhân, nghe theo sự phân phó của tân chủ nhân một vạn năm. Lão hõn đản này quyết tâm muốn nô dịch lão già khọm như ta. Đáng hận lúc trước ta bị ma quỷ ám ảnh, không ngờ lại coi hắn ....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui